Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144
Chương sau
Ngày du xuân hôm đó Lạc Kiều mời không ít các cô nương đã xuất giá. Các cô nương này lúc trở về liền nói với trưởng bối, không qúa hai ngày, toàn bộ Cung Thành đều đã biết đại cô nương nhà Ân gia đã cứu Lạc tam cô nương nhà Lạc gia, mặc dù cuối cùng Lạc tam cô nương bị mất hai ngón tay nhưng so với tính mạng mà nói, đại cô nương nhà Ân gia cũng xem như là ân nhân rồi. Lạc Kiều rất sợ việc này bị lộ tẩy ra nên chỉ có thể cắn răng nuốt máu. Mà trải qua chuyện này, người trong Cung thành đều biết đại cô nương nhà Ân gia dũng mãnh như lực bạt sơn hà không gì sánh được. Tám chữ này, nếu đặt trên người lang quân còn được xưng một tiếng dũng sĩ. Nếu đặt trên người một nữ tử thì nhìn chung cũng không phải là một chuyện tốt. Lúc đó sau khi các trưởng bối mọi nhà khen cô là một cô nương dũng mãnh lợi hại, vậy mà cũng bừng tỉnh, nếu nói dễ nghe thì là một cô nương khỏe mạnh, cong nói khí nghe là một cô nương thô lỗ, người như vậy nào có nam tử nào dám yêu nha. Hèn chi mà hai mươi tuổi vẫn không có ai để ý. Khương Tuyền nghe người bên ngoài nói như vậy thì tức giận vô cùng. A Ân kéo nàng, để nàng bớt nóng giận. Khương Tuyền chép miệng, thở phì phì mà nói: “Nếu không phải là nhờ tỷ cứu các nàng ta, bọn họ bây giờ sớm đã thân thể dị xử rồi!” Bốn chữ ‘thân thể dị xử’ quả thực đã chọc A Ân tức cười. Nhìn A Tuyền nói đến căm phẫn trào dâng, nhất định là vẫn ghi hận Lạc Kiều sở tác sở vị trong lòng, nàng quở trách nói: “Việc này chớ nói ra, ta cũng chỉ là phỏng đoán, cũng không chính xác.” Ngày đó sau khi trở về nàng đã mệt mỏi hinh khủng, ngay cả mẫu thân tới hỏi nàng nàng cũng không đỡ nổi, nói chưa được nửa câu liền trực tiếp nhắm mắt rồi. Tần thị cũng không hoảng sợ, nữ nhi năm tám tuổi đã tháo được hai cánh tay của tiểu tặc cũng như vậy, liền để cho Khương Tuyền chăm sóc cho A Ân cẩn thận, sáng sớm ngày hôm sau mới tới hỏi. A Ân mỗi lần gặp nguy cấp, sau khi sử dụng man lực sẽ gặp khốn đốn vô cùng, nghỉ đủ một ngày một đêm mới có thể khôi phục. Nàng sau khi tỉnh dậy, nhớ lại chuyện cũ mới bất giác chảy mồ hôi lạnh. Lạc Kiều du xuân, địa điểm ở Đào Sơn, nếu Lạc Kiều xảy ra chuyện ở Đào Sơn,Thượng Quan gia nhất định sẽ không thể thoái thác, như vậy, hắc y nhân làm sao có thể lẻn vào mà không bị phát hiện? Vả lại hắc y nhân lúc đó nói muốn tìm Lạc Kiều nhưng vì sao nàng ta lại trấn định như vậy? Vì sao lại chạy tới nơi vừa vắng vẻ lại vừa dễ phát hiện chứ? Điểu đáng ngờ trùng trùng, khiến A Ân không thể không đề phòng Lạc Kiều. Nàng thấp giọng nói: “A Tuyền, muội sau này nếu gặp nàng thì phải cố gắng tránh thật xa.” Muội muội không giống nàng, không có man lực bảo vệ, nếu người gặp phải lúc đó là Khương Tuyền, thanh chủy thủ nhất định là rơi xuống người muội muội. Khương Tuyền rất là buồn bực. A Ân an ủi nàng một lúc, trong lòng đã có dự định mới. Tuy Châu. Trong lòng thái thú Lý Phụ rất đau khổ, vữa mới tiễn đi được vị Vương Tương tôn đại phật, chưa được mấy ngày vị tôn giả la sát Mục Dương Hậu lại tới. Hắn kinh hồn bạt vía mà phục dịch vị Hầu gia này, chỉ sợ rằng nhỡ chọc vị cao nhân này mất hứng, sẽ cho hắn liền bị Ẩm Huyết Tiên ‘ăn’. Nội tâm Lý Phụ đang đau khổ khôn cùng, mỗi ngày đều sống chung cùng Mục Dương Hậu, luôn sợ hắn ở Tuy Châu sẽ làm nổi lên một trận sóng gió khác. Hắn tuy ở Tuy Châu xa xôi, nhưng tin tức trên triều đình lại thập phần nhanh nhẹn. Vương Tương và Mục Dương Hậu không giao lưu cùng nhau, suy nghĩ ở trên triều không cùng chí hướng, nếu có lúc giống nhau, vậy nhất định là mặt trời mọc ở hướng tây,Bách Việt có tuyết rơi (Bách Việt là một đất nước cổ, cái này các bạn tìm trên GG sẽ rõ, Bách Việt không có tuyết rơi). Vương Tương tới Tuy Châu một chuyến, giơ tay chém xuống như sấm rền chớp giật, khiến cho giới quan trường ở Tuy Châu tinh phong huyết vũ, ít nhiều mũ cánh chuồn (mũ của quan lại thời xưa) của quan viên trong chốc lát đã rơi xuống đất. Nếu vị la sát này lại làm như vậy, chiến tích năm nay của hắn chỉ sợ cũng không kham nổi, đừng nói là thăng chức, bị giáng chức cũng là chuyện vô cùng có khả năng. Hai vị thần tiên đánh nhau, hắn ngàn vạn lần không muốn làm con cá trong chậu bị vạ lây. Thế nhưng vị la sát này tới Tuy Chau gần non nửa tháng, mỗi ngày đều đi thưởng ngoạn, đi uống rượu ở tửu quán này, đi ăn ở thực quán kia, ngược lại trời yên biển lặng. Bây giờ mà Hầu gia đi tới đệ nhất thực quán dùng cơm, Lý Phụ cũng phải cẩn trọng mà đi theo tiếp đãi. Ăn hơn phân nửa, bên ngoài chợt có bóng người đi vào, Lý Phụ ngược lại cũng nhận ra, là vị hắc diện lang quân bình thường luôn theo bên cạnh Hầu gia. Ngôn Mặc đưa lên một phong thư, nói: “Bẩm Hầu gia, là thư từ Cung Thành.” Lý Phụ ghé ghé lỗ tai nghe. Mắt thấy ánh mắt Trầm Trường Đường nhẹ liếc tới, xương cá nghẹn họng, Lý Phụ nặng nề ho khan vài tiếng, sắc mặt như màu gan heo run lẩy bẩy nói: “Hạ quan xin được cáo lui trước…” Trầm Trường Đường gật đầu. Đợi sau khi Lý Phụ rời đi, Ngôn Mặc nói: “Là Trần Đậu.” Trần Đậu là người phụ trách bảo vệ A Ân, thư tới lúc này hơn phân nửa là liên quan tới A Ân. Hắn nói đến những chuyện gần đây, trong thư kể không ít, có lẽ Hầu gia không có kiên nhẫn đọc. Đang muốn nói để thuộc hạ đọc thay thì Trầm Trường Đường thế mà lại nhận lấy thư. Xé bì thư ra, lấy ra bốn, năm tờ thư.” Ngón tay dài run lên, hẳn là đang nghiêm túc đọc thư. Ngôn Mặc nuôt nước bọt, nghĩ quả thật Hầu gia đối với Ân thị có chút khác thường, mức độ quan tâm này trước đây quả thực chưa từng có. Vừa nghĩ tới đây, Trầm Trường Đường đang xem thư bỗng cười khẽ, Ngôn Mặc lại lặng lẽ nuốt nước bọt. Ưowsc chừng khoảng một khắc sau, Trầm Trường Đường mới nói: “Người mới nhậm chức Công Tào là người của Lạc gia hả?” “Bẩm Hầu gia, chính là Lạc Nguyên bên cạnh Vương Tương.” “Để Lý Phụ gọi Lạc Nguyên tới đây.” Ngôn Mặc nói:”Lạc Nguyên xin nghỉ nửa tháng, muội muội hắn mấy ngày nữa sẽ cùng thành thân với đích tử của Tạ huyện lệnh ở Cung Thành, hôm nay chắc đang trên đường quay về Cung Thành.” Lúc này Ngôn Thâm cũng tiến vào, quỳ một gối xuống hành lễ, thanh âm trong trẻo: “Bẩm Hầu gia, thuộc hạ không làm nhục sứ mệnh.” “Rất tốt.” Trầm Trường Đường buông phong thư xuống, nói: “Đưa lệnh xuống, ngày mai rời khỏi Tuy Châu.” Ngôn Thâm hỏi: “Không biết Hầu gia muốn khởi hành đi đâu?” “Đi Cung Thành.” Hôm sau, Lý Phụ cung tiễn vị la sát Hầu gia rời đi, đang âm thầm vui mừng vì Mục Dương Hậu thực sự chỉ tới Tuy Châu thưởng ngoạn thì tâm phúc hoảng hốt tiến vào bẩm báo: “Quế Lan Phường đã đổi chủ rồi ạ.” Tuy Châu nằm ở phía nam sông Hoàng Hà, là vùng đất giàu có và đông đúc, buôn bán sầm uất, Quế Lan Phường gần như là độc quyền hơn phân nửa hàng tơ lụa, đồ gốm, tửu quán, thực quán. Những người khác không biết, chứ Lý Phụ thì biết rất rõ, dám ở Tuy Châu lớn lối như vậy nhất định là có Vương Tương làm chỗ dựa. Làm như nghĩ tới điều gì đó, sắc mặt Lý Phụ trắng nhợt. “Thủ đoạn của Mục Dương Hậu quả là lợi hại.” Vương Tương tới Tuy Châu mượn án tham ô, mạnh mẽ vang dội mà loại bỏ đi vài người của Trầm gia, vị Hầu gia này lại càng lợi hại hơn, trực tiếp chém đứt con đường tiền tài của Vương Tương ở Tuy Chậu, quả thực là khiến người ta mất hồn. Chỉ hơn nửa tháng ngắn ngủi, Lạc Kiều đã gầy đi không ít. Từ lần cắn răng nuốt máu kia, Lạc Kiều không ra khỏi phụ nữa, mỗi ngày đều nhìn hai đoạn ngón tay bị đứt của mình tới ngẩn người. Ban đầu Lục Hoạt Tuyệt Đao của A Ân đã là cơn ác mộng lớn nhất đời này của nàng, không ngờ rằng còn có cơn ác mộng lớn hơn chờ nàng. Hai ngón tay bị chặt đứt của nàng, là ngón trỏ và ngón giữa trên tay phải của nàng. Tay phải của nàng cũng không còn cách nào có thể cầm đao khắc được nữa, cũng không còn cách nào có thể điêu khắc được nữa. Lương thị sau khi biết tin, mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, mỗi ngày đều miễn cưỡng tươi cười an ủi nhi nữ: “Kiều Kiều sau này gả vào Tạ gia hưởng phúc, y phục tới chỉ cần đưa tay ra, cơm đến chỉ cần mở miệng, có thiên thiên vạn vạn thị tỳ, nô bộc ở bên cạnh hầu hạ con, không có hai ngón tay cũng không phải là chuyện lớn. Tạ gia bên kia cũng bày tỏ thái độ, sẽ càng thêm thương yêu con.” Vừa rời khỏi phòng Lạc Kiều, nước mắt Lương thị lại chảy xuống. Nhi nữ đáng thương của bà, sao lại gặp phải chuyện như vậy chứ? Thiên đao của tên vô lại, vì sao lại chỉ tìm mới nhi nữ của bà? Chuyện đó, Lạc Kiều ngay cả cha mẹ cũng không dám nói. Chỉ có thể cầm tiền bịt miệng trên hắc y nhân kia, ngậm bồ hòn làm ngọt. Hắc y nhân ngược lại cũng thông minh, hắn hiểu nếu nói ra chuyện này nhất định tính mạng sẽ sớm tối gặp nguy hiểm, lặng lẽ cầm tiền, ăn cơm tù mấy năm. Lạc Kiều luôn ở trong trạng thái không kêu một tiếng nhưng khi nghe tin Lạc Nguyên trở về thì mới thay đổi. Lạc Nguyên trước đó vài ngày đã nhận được thư nhà, biết được thảm cảnh của muội muội thì giận tím mặt, hận không thể đem tên hắc y nhân này ngũ mã phanh thây. Hôm nay vừa trở về, cùng cha mẹ nói đôi lời liền trực tiếp chạy tới phòng Lạc Kiều. Lạc Kiều vừa thấy huynh trưởng, rốt cục cũng ‘oa’ một tiếng khóc lớn. Nghe lời kể ngắt quãng của muội, Lạc Nguyên cuối cùng cũng biết ngọn nguồn sự tình. Muội muội hồ đồ như vậy, nhưng hắn lại không đành lòng trách cứ. “Ca ca! Huynh phải giúp muội báo thù!” Lạc Nguyên cũng không tỏ thái độ, chỉ ôn thanh an ủi Lạc Kiều: “Ngày mai là ngày vui của muội, đừng khóc nữa. Có huynh trưởng ở đây làm chỗ dựa, Tạ gia cả đời này nhất định sẽ không dám ức hiếp muội. Ngày mai muội sẽ là cô nương được chú ý nhất, không ai có thể so với Kiều Kiều nhà chúng ta, tất cả mọi người sẽ hâm mộ muội.” Lạc Nguyên rất hiểu sở thích của muội muội. Nàng thích được mọi người vây quanh, thích được mọi người nhìn chăm chú, từ nhỏ tới lớn đều như vậy. Qủa nhiên, sau khi Lạc Nguyên nói vài câu, Lạc Kiều dần dần lộ ra nụ cười, bắt đầu mong chờ ngày thanh thân ngày mai. Ân thị không có được lang quân, đợi chờ năm năm, mong chờ ngôi vị chính thê năm năm, hôm nay là của nàng. Không ngờ hôm sau Lạc Kiều lên xe hoa thì bên ngoài lại không có khí phái như trong tưởng tượng của nàng. Hôm qua huynh trưởng rõ ràng có nói rõ, đã thương lượng xong với Tạ gia, đội ngũ đón dâu sẽ có nha dịch trong nha môn, như vậy mới tỏ ra nàng không giống với những người khác, người đến đón dâu là những người ăn cơm quan phủ, nàng là được gả vào nhà quan gia. Thế nhưng hôm nay vừa nhìn, đừng nói là nha dịch, người trong đội ngũ đón dâu so với các cô nương tầm thường còn ít hơn! Lạc Kiều gọi thị tỳ của mình tới hỏi: “Nhanh đi hỏi xem đã phát sinh chuyện gì?” Thị tỳ rất nhan đã trở lại, trả lời: “Hình như hôm nay có vị qúy nhân từ Vĩnh Bình tới, Tạ huyện lệnh vội vàng nghênh tiếp, sáng sớm đã dần theo hơn phân nửa người chờ ở cửa Cung Thành.” Lạc Kiều khẽ cắn môi, sắc mặt lạnh đi. Lại nói đêm qua, Tạ huyện lệnh từ chỗ Trương dịch thừa nhận được tin, có vị qúy nhân từ Vĩnh Bình muốn giá lâm Cung Thành. Nghe được ba chữ ‘Mục Dương Hậu’ thì Tạ huyện lệnh sợ tới bụng, chân đều phát run, lúc này đang kiểm kê người, trời còn chưa sáng đã trùng trùng điệp điệp mà chạy tới cửa Cung Thành chờ. Đợi hai canh giờ, ở chân trời xuất hiện một đội ngũ khí thế rất lớn, huyền giáo vệ thiết um tùm, chữ Trầm trên lá cờ trang nghiêm khí thế, giống như mây đen cuồn cuộn áp thành, khiến cho bụng, chân của Tạ huyện lệnh ổn định được nửa canh giờ liền bắt đầu run rẩy. Cuối cùng, một chiếc xe ngựa rộng lớn dừng lại. Tạ huyện lệnh dẫn đầu mọi người hành lễ. “Hạ quan Tạ Thừa bái kiến Hầu gia.” Trong xe ngựa truyền tới một thanh âm chậm rãi: “Nhà ngươi có hỉ sự?” Tạ huyện lệnh ngẩn người, đáp: “Bẩm Hầu gia, hôm nay đúng lúc là ngày khuyển tử thành thân.” Trống ngực ‘thùng thùng thùng’ nổi lên, không biết câu tiếp theo của vị Hầu gia quý nhân này là gì, chỉ có thể lo lắng thấp thỏm mà đối đáp. “À, đi xem một chút.” Tạ huyện lệnh lại ngẩn ra, lúc phản ứng kịp thì sắc mặt vui mừng tràn ra cả người.
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144
Chương sau