Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144
Chương sau
Nhà A Ân chỉ là một tiểu môn tiểu hộ, trước đây cũng không có nghi lễ thỉnh an. Cho tới sau khi tam di nương được rước về, Ân phụ vì muốn có mặt mũi nên đã đề ra nghi lễ thỉnh an. Cách mỗi năm ngày, mọi người trong Ân gia sống đều phải tới sảnh Đông Uyển thỉnh an Ân phụ, Ân mẫu. Không lâu sau giờ mão, A Ân và Khương Tuyền đã đứng ở sảnh chính. So với A Ân đang bình tĩnh thì Khương Tuyền lại lo lắng rất nhiều. Nàng đưa mắt ra ngoài cửa, nhỏ giọng hỏi: “Tỷ tỷ thực sự trả lại khó chịu cho nhị di nương sao?” A Ân nói với vẻ đương nhiên: “Ừ, không để cho bà ta dễ chịu.” Khương Tuyền lại hỏi: “Tỷ tỷ muốn làm thế nào?” “Muội cũng biết nhị di nương sợ nhất cái gì chứ?” Khương Tuyền do dự nói: “Sợ rắn?” Nàng nhớ rất rõ ba, bốn năm trước thảo trường oanh phi*, một con rắn cạpnong** bò vào nhà, nhị di nương sợ tới mức nửa tháng liền đều gắp ác mộng, đại phu mỗi ngày đều phải tới chẩn khám cho bà, từ đó, toàn bộ người trong nhà đều biết nhị di nương nghe thấy rắn liền biến sắc. *Ý chỉ cảnh đẹp, thảo trường: cỏ mọc, oanh phi: chim bay. **Rắn cạp nong là một loại rắn hay còn gọi là rắn đen vàng, là loại rắn cạp nia sinh sống ở vùng Ấn Độ, Nam Trung Quốc và Đông Nam Á. A Ân lắc đầu nói: “Muội đợi một lát nữa sẽ biết ngay.” Nói xong thì cửa mở, đã xuất hiện một thân ảnh diễm lệ, trâm cài đong đưa theo mỗi bước chân, quả thực là mỗi bước đi đều uyển chuyển, chính là nhị di nương Lục thị. Phía sau nàng còn có một bé gái, khuôn mặt nhỏ nhắn đầy đặn, khuôn mặt cực giống nhị di nương, là nhị cô nương nhà Ân gia Ân Nguyệt. Dù sao cũng là bậc trưởng bối, A Ân đứng dậy cất tiếng chào. Lục thị liếc nàng một cái, ôn hòa nói: “Tỷ muội A Ân tới thật là sớm,” lại liếc mắt sang Khương Tuyền đang đứng sau A Ân, nói tiếp: “Ân tỷ cũng sắp xuất giá rồi, nhà họ Tạ không phải là một nhà bình thường, con lại làm thiếp, thuộc hạ không tốt sẽ làm mình mất mặt.” Nói xong, Lục thị ngồi xuống. Ân Nguyệt đòi uống trà, Lục thị chỉ vào Khương Tuyền, nói: “Ngây ngốc đứng đó làm gì, không nghe thấy Nguyệt nhi muốn uống trà sao?” Khương Tuyền định bước, nhưng lại nhớ tới lời dặn lúc trước của tỷ tỷ, ‘đợi lát nữa chuyện gì cũng đừng làm, cứ đứng ở đằng sau ta’, nàng liền gục đầu xuống, không động đậy. Lục thị không vui: “Khương Tuyền, còn không mau đi pha trà? Ngươi là bị điếc hay câm hả?” A Ân chậm rãi nói: “Nhị di nương dạy rất đúng, cho dù là gả vào Tạ gia làm thiếp, nhưng có nhị di nương đích thân dạy dỗ như vậy, sau này nhất định sẽ không làm con mất mặt.” Khi nàng nói những lời này, nét mặt mang theo một ý cười, nhưng lại không chạm vào đáy mắt, ý giễu cợt không cần nói cũng biết. Nhị di nương không khỏi sững sờ. Trong ấn tượng của nàng, Ân Ân là một nha đầu không được lão gia yêu thương, ngày thường rất ít khi xuất hiện, nếu không núp ở trong phòng thì cũng chạy ra ngoài, hoàn toàn không có bộ dạng của một cô nương. Cho dù ngày thường có gặp gỡ, nàng cũng đều trốn tránh, thường thường khi trong nhà có y phục mới hay trang sức mới, nàng cũng không tranh giành, Nguyệt nhi nếu muốn nàng liền cho nó. Dần dà, nhị di nương cho rằng A Ân là một người dễ bắt nạt. Cho nên bây giờ thấy A Ân như vậy, nhị di nương khiếp sợ hỏi: “Con có ý gì?” A Ân nói trắng: “Con suýt nữa đã quên, nhị di nương không biết nhiều chữ, e rằng nghe không hiểu ỹ của con. Ý của con là nhị di nương cũng làm thiếp, có kinh nghiệm phong phú, có nhị di nương tự tay dạy con, con làm sao có thể mắc lỗi?” Nhị di nương không biết nhiều chữ nhưng nghe xong vẫn thấy khó chịu, A Ân vừa rồi là ngầm châm biếm, bây giờ chính là đang đường hoàng mà châm chọc, khiến cho bà giận vô cùng. Nhưng lúc này, ngoài sảnh có tiếng bước chân truyền tới. Nhị di nương nhất thời thay đổi vẻ mặt, vẻ mặt lã chã chực khóc ngồi trên ghế lau nước mắt. Ân Tu Văn và Tần thị bước vào, nước mắt nhị di nương rơi càng nhiều hơn. Ân Tu Văn từ trước tới nay luôn là một người thương hoa tiếc ngọc, nhìn thấy nhị di nương khóc thành bộ dạng như vậy, lập tức hỏi: “Mới sáng sớm vì sao lại khóc?” Nhị di nương vừa lau nước mắt vừa nói: “Thiếp vốn nghĩ A Ân sắp xuất giá rồi, liền hảo tâm muốn chỉ điểm nó vài câu, nào ngờ nó không những không cảm kích lại còn chê thiếp không biết chữ, nói thiếp không có tư cách dạy nó.” Nhị di nương hiểu, lão gia cũng không biết nhiều chữ, ngày thường luôn kiêng kỵ người khác nhắc tới chuyện này. Vừa nhắc tới, chính là muốn nổi giận. Qủa nhiên, vừa dứt lời, Ân Tu Văn đã thay đổi sắc mặt, nộ khí đằng đằng nhìn A Ân. Nhưng lời nói chưa ra khỏi miệng, A Ân bỗng nhiên qùy xuống, nói: “Thỉnh phụ thân vì Hạo ca nhi mà chủ trì công đạo.” Ba chữ ‘Hạo ca nhi’ vừa dứt, Ân Tu Văn và nhị di nương đều sững sờ. Hạo ca nhi? Vì sao lại liên quan tới Hạo ca nhi? A Ân nói: “Nữ nhi chỉ vài ngày nữa sẽ gả sang nhà Tạ gia, Hạo ca nhi cũng muốn đến Thọ Toàn học đường. Trong Thọ Toàn học đường đều là những nhân vật nổi bật trong Cung Thành, mà người đọc sách chú trọng nhất là danh tiếng. Nhưng hôm qua nhị di nương lại bỏi vì A Tuyền mà đánh muội ấy một bạt tai, chỉ trách nữ nhi quản hạ nhân không đến nơi. Tổ phụ xưa kia thu nhận đồ nhi của bằng hữu, từng được Huyện lệnh khrn ngợi, xem tổ phụ là người có tình có nghĩa. Hôm nay nhị di nương lại gọi A Tuyền là hạ nhân, nếu truyền ra ngoài, chẳng phải đông đảo học tử trong ThọToàn học đường sẽ cho là Ân gia chúng ta mua danh chuộc lợi ư? Sau đó là sao có thể đối đãi tử tế với Hạo ca nhi? Hạo ca nhi ở Thọ Toàn học đường phải làm thế nào đây?” Những lời này chính chuyển mười tám xoay, đã đánh trúng nơi chỗ uy hiếp của Ân Tu Văn. Tiền đồ của Hạo ca nhi nhà hắn mới là quan trọng nhất. Nghĩ tới điều này, Ân Tu Văn không khỏi giận chó đánh mèo Lục thị: “Nàng muốn hại Hạo ca nhi phải không? Khóc cái gì mà khóc! Chỉ biết khóc thôi! Để Hạo ca nhi được vào Thọ Toàn học đường, ta đã mất biết bao nhiêu sức lực? Nàng sao có thể không hiểu chuyện như thế?”| Sắc mặt nhị di nương đột nhiên tắng bệch. A Ân lại nhẹ nhàng nói: “Cha, tổ phụ từng bởi vì giúp A Tuyền mà lúc đó được Huyện lệnh khen ngợi, bây giờ Hạo ca nhi sắp tới Thọ Toàn học đường, cha sao lại không bắt chước tổ phụ, cũng tốt cho việc Hạo ca nhi chứ?” Ân Tu Văn nghĩ cũng thấy có lý, lập tức sai Tần lão mở cửa, đứng ngoài cửa giáo huấn nhị di nương. “…Từ đời tổ tiên nhà họ Ân chúng ta tới nay luôn sống có tình có nghĩa, có ân tất báo, có nợ tất trả, A Tuyền là cháu của cố nhân của phụ thân ta, tat ừ lâu đã coi con ruột của mình, nàng lại dám xem nó là hạ nhân mà đánh chửi, là do ta dạy dỗ không đúng cách, là ta có lỗi với phụ thân, hôm nay ta phải ở chỗ này an ủi phụ thân trên trời có linh thiêng, để cho người an tâm. Từ giờ trở đi, Lục thị phải bế môm một tháng, không được ta cho phép, không được ra ngoài nửa bước.” Nhị di nương hoàn toàn ngây dại, bước chân lảo đảo một bước, suýt nữa ngã xuống đất. Ân Tu Văn nói với A Ân: “Vẫn là Ân tỷ biết suy nghĩ cho Hạo ca nhi.” A Ân cười tủm tỉm nói: “Hạo ca nhi là đệ đệ của con, con suy nghĩ cho đệ đệ là chuyện đúng đắn, lúc trước là do con không hiểu chuyện, đã khiến phụ thân lo lắng rồi.” Nhìn thấy nụ cười dịu dàng của nhi nữ, Ân Tu Văn hiếm khi nổi lên yêu thương trong lòng, để A Ân cùng Khương Tuyền ăn sáng cùng hắn. Ngày thường đừng nói là Khương Tuyền, ngay cả A Ân cũng không được phép ngồi ăn cùng. A Ân cũng chỉ có những ngày lễ tết mới có thể đặc biệt cùng phụ thân ăn một bữa cơm, còn ngày thường hoặc là đợi đi nam nhân trong nhà đã ăn xong rồi mới ăn, hoặc là đưa đồ còn lại về phòng ăn. Ăn sáng xong, Tần thị kéo A Ân tới bên cạnh. “Chuyện Khương Tuyền bị đánh sao con không nói với nương? May là lần này con nhanh trí, bằng không nếu nói sai, cha con nhất định sẽ trách nương không quản tốt hậu viện, càng không quản con tốt. Ôi, con vì sao không nghe lời mẫu thân hả? Ngày thường nương dạy con thế nào? Gia hòa vạn sự hưng.” A Ân hỏi lại: “Nhị di nương bị phụ thân trách phạt, nương không cảm thấy vui sao?” “Vui thì vui, nhưng với tính tình của nhị muội nhất định sẽ nghĩ cách trả thù, đến lúc đó trong nhà sẽ không loạn thành một đoàn hay sao? Con gả vào Tạ gia rồi cũng không nên như vậy, mọi việc đều phả nhịn một chút, nhịn cho qua hết mới tốt. Nương biết con làm thiếp là ủy khuất cho con, nhưng nói cho cùng Hạo ca nhi cũng là đệ đệ con, tiền đồ của nó tốt, nương của con ở trong nhà này cũng được oai phong, con ở nhà chồng cũng có thể nở mày nở mặt.” A Ân biết nói nhiều vô ích, liền lấy trầm mặc đáp lại. Sau khi trở về phòng, Khương Tuyền ôm tay A Ân, cười hì hì nói: “Tỷ tỷ thật là lợi hại, vài ba câu nói đã khiến nhị phu nhân phải bế quan một tháng!” A Ân cười: “Đánh muội muội của ta, thì phải trả giá mới được.” Khương Tuyền nói tiếp: “Tỷ tỷ, muội đã biết nhị phu nhân sợ nhất là gì rồi.” “Ừ?” “Nhị phu nhân sợ nhất là lão gia.” A Ân lắc đầu: “Không, muội vẫn nói sai rồi.” Khương Tuyền bày ra bộ dạng rửa tai lắng nghe. A Ân nhẹ vỗ tay nàng, nói: “A Tuyền, nhị di nương sợ nhất chính là mất đi sự sủng ái của phụ thân, vinh sủng một đời của bà đều là phụ thân ta cho, nếu một ngày nào đó bà mất đi sự sủng ái của cha ta, sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng. Mẫu thân ta cũng vậy, cho nên người mới không thương ta, ta mặc dù cảm thấy mất mát nhưng cũng có thể hiểu được. Bởi vì mẫu thân và nhị di nương, còn cả tam di nương nữa, bọn họ đều dựa vào phụ thân ta mà sống.” Dừng lại một chút, nàng lại kiên định nói: “A Tuyền, chúng ta không thể dựa vào người khác để sống, chúng ta phải dựa vào chính mình, chỉ có bản thân mạnh mẽ hơn, như vậy mới không cần sợ một ngày nào đó không còn sự sủng ái của hôn phu nữa thì sẽ như bèo dạt trên sông không có nơi dựa dẫm, càng không sợ tuổi già sắc phai, *** nghe người mới cười, không thấy người cũ khóc.” *** Trích từ bài thơ giai nhân của Đỗ Phủ Nàng trước đâu luôn mong chờ sẽ được làm chính thê của Tạ Thiểu Hoài, là bởi vì nàng nói gì hắn đều nghe nấy, bề ngoài tuy mẫu thân hắn không thích nàng, nhưng chỉ cần cưới nàng về, nàng chịu đựng đến khi Tạ phu nhân tạ thế, sẽ là ngày ngóc đầu của nàng. Nhưng từ sau khi từ Hạch Điêu trấn trở về, nàng phát hiện ra suy nghĩ của nàng sai rồi. Nàng không nên đặt mong chờ trên người lang quân đã lừa gạt mình, chỉ có chính mình mới là chỗ dựa vững chắc nhất. Khương Tuyền nói: “Vâng, muội nghe tỷ.” Thấy hộp gấm trên bàn trang điểm, nàng lại vui mừng nói: “Muội bây giờ đưa hộp gấm tới cho Phạm tiểu lang, tỷ tỷ có muốn nhắn gì với huynh ấy không?” A Ân lấy ra năm mươi đồng tiền, nói: “Muội đưa cho Phạm tiểu lang, nói là làm phiền hắn chạy nhanh.” “Được.”
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138 Chương 139 Chương 140 Chương 141 Chương 142 Chương 143 Chương 144
Chương sau