🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuy Lục Phong mời Tư Không Dịch cùng ăn trưa, nhưng cuối cùng cậu vẫn ăn trong nhà ăn của Quang Diệu. Cũng không phải cậu thấy mệt tâm khi ăn cơm với tổng tài gì đó, dù gì cũng là một bữa miễn phí, cậu tuyệt đối không từ chối. Thế nên vấn đề nằm trên người Lục Phong.

Lúc Tư Không Dịch đã đồng ý ăn cơm với Lục Phong, sảnh trường quay bỗng nhiên xuất hiện một người, nhìn nét mặt của Ngụy Đồng và Chu Bá Thạch, Tư Không Dịch kết luận người này là một minh tinh có vị trí không nhỏ. Sự tình chứng minh cậu đã suy đoán đúng, hơn nữa cậu còn có duyên gặp mặt người kia một lần, chỉ là lúc đó người kia đội nón đeo kính râm mà thôi.

“Lục tổng, anh xong việc bên này chưa?  Em có vài ý tưởng muốn bàn với anh, liên quan đến phần kết trong buổi biểu diễn của em. Cùng ăn trưa được không?”

Người kia vừa vào liền đi đến bên cạnh Lục Phong, dáng vẻ rất thân thiết.

Lục Phong nghe thế cũng hơi lúng túng: “Nhạn Minh, tôi vừa hẹn Tư Không Dịch cùng ăn cơm rồi. Ăn xong tôi sẽ tới tìm cậu.”

Nhạn Minh nghe thế hơi nhíu mày, quay đầu nhìn Tư Không Dịch. Ánh mắt này của hắn làm Tư Không Dịch cảm thấy như hắn đang nhìn một hòn đá chướng mắt, hận không thế đá một cú bay thật xa. “Nhưng chuyện này rất quan trọng.” Nhạn Minh làm vẻ mặt khó xử nhìn Tư Không Dịch: “Cậu có thể tìm lúc khác ăn cơm với Lục tổng không? Chuyện của tôi thật sự rất gấp.”

Lục Phong nghe vậy không nói gì, mà Tư Không Dịch lại nhìn thấy vẻ ghét bỏ xua đuổi mờ nhạt trên mặt Nhạn Minh, trong lòng cười ha hả.

Vo ve! [Giám định hoàn tất, hắn là một tên trà xanh biểu!]

*Trà xanh biểu: green tea bitch, chỉ những người giả vờ là thanh thuần lương thiện trong sáng, thích làm vẻ mặt vô tội, nhưng bên trong lại lẳng lơ ong bướm.

“Anh nóng vội thì nói với Lục tổng đi. Là anh ta mời tôi ăn cơm chứ không phải do tôi chủ động. Nhưng nhìn anh thế này tôi liền biết chắc chắn ăn không ngon rồi, vậy nên tôi từ chối lời mời.” Tư Không Dịch cũng không sợ, nói xong cậu nhìn sang Lục Phong: “Lục tổng, đừng lãng phí tiền mời người khác ăn cơm, anh nên dẫn ngôi sao ca nhạc Nhạn Minh đến căn tin trong công ty đi! Có thể bàn chuyện công việc luôn. Tôi cũng về ăn ở căn tin công ty tôi, cá nhân tôi cảm thấy thức ăn trong căn tin Quang Diệu không tồi. Một like cho Yến tổng của chúng ta.”

Đại diện Khổng Triệu quay lén từ nãy giờ nghe vậy lộ ra vẻ mặt vui mừng, trời biết lúc Tư Không Dịch đồng ý đi ăn trưa với Lục Phong, hắn đã nơm nớp lo sợ thế nào, sợ Yến tổng nhận được video rồi trực tiếp lái xe đến đây cướp lời mời cơm. Cũng may cuối cùng Tư Không Dịch thành thành thật thật về căn tin ăn cơm, còn chủ động khen Yến tổng, rốt cuộc có thể gửi video này đi rồi! Tiền thưởng tháng này cũng tới tay rồi!

Lục Phong nghe Tư Không Dịch nói vậy, cũng biết lần này không thể nào cùng ăn cơm với cậu, hơn nữa lỗi là ở bên hắn. Vì vậy hắn cũng không so đo cậu khen ngợi Yến Khôn: “Thật có lỗi, lần sau tôi tìm thời gian mời cậu. Dù thế nào tôi cũng là một tổng tài, vẫn có tiền lãng phí một bữa cơm.” Lục Phong cười nói, Tư Không Dịch nhún nhún vai, không trực tiếp cự tuyệt. Dù sao nơi này cũng là hang ổ của Lục Phong, cậu có thể cứng rắn, nhưng không thể ngông cuồng, nếu không sẽ bất lợi.

Mà lúc này, Ngô Hình đang báo cáo công việc trong văn phòng Yến đại tổng tài, hắn phát hiện tổng tài lộ ra nụ cười thỏa mãn. Trời biết vẻ mặt Yến tổng lúc mới xem di động khủng bố đến cỡ nào, cảm giác giống như có người đoạt cơm trưa ngay miệng hùm của Yến tổng, cũng may sau đó vẻ mặt Yến tổng dần dần khôi phục như cũ, thậm chí cuối cùng còn lộ ra nụ cười hiếm hoi.

“Ngô Hình.” Yến Khôn đặt điện thoại xuống.

“Tổng tài?”

“Tôi thấy gần đây nhân viên Yến thị rất chăm chỉ cố gắng, nhất là nhân viên ở nhà ăn, làm thức ăn rất ngon, đầy đủ hương vị.”

Ngô Hình hơi ngơ ngác, gần đây cổ phiếu và các hạng mục của công ty đều rất tốt, nhưng mà không phải toàn công ty đều tăng trưởng, tổng tài có ý gì?

“Vậy nên tôi quyết định tăng phúc lợi bữa trưa và bữa tối trong nhà ăn. Ừm, nhân viên nhà ăn tăng lương lên ba trăm. Làm thẻ ăn cho nhân viên, nhân viên nào mỗi tháng ăn ở nhà ăn hơn hai mươi ngày được thẻ giảm giá 5%. Mỗi quý thành thành thật thật ăn hơn sáu mươi ngày được giảm 9%. Hàng năm ăn trong căn tin hơn bảy tháng được giảm 8%.” Yến tổng cứ vậy mà đặt ra phúc lợi cơm trưa cho toàn bộ nhân viên.

Vẻ mặt Ngô Hình đã không phải là ngơ ngác mà là kinh hãi. “Yến tổng, chúng ta có rất nhiều công ty con, tất cả các công ty con đều hưởng phúc lợi này sao? Như vậy hàng năm sẽ chi không ít tiền.”

Yến tổng đẩy mắt kính, cực kỳ tao nhã, tỏ vẻ yêu nước thương dân: “Đương nhiên áp dụng toàn bộ. Tôi muốn tất cả nhân viên của Yến thị biết, làm việc cho tôi là chuyện tốt đến cỡ nào. Hơn nữa tất cả mọi người cũng rất cố gắng rồi.”

Ngô Hình: “… À.” Nhất định có chuyện gì xảy ra mà tôi không biết!! Bằng không suốt năm năm không có phúc lợi cơm nước gì, sao đột nhiên lại thay đổi! Tôi đọc sách không ít nha, Yến tổng anh lừa tôi không được đâu!

“Được rồi, đừng đứng sững sờ ở đó nữa. Đến giờ cơm rồi, chúng ta đến căn tin đi, tôi cảm thấy hương vị của lẩu cay cũng không tệ, rất ngon.”

Ngô Hình:!!! Anh là ai! Nhất định là Yến tổng giả mạo! Yến tổng của chúng tôi chỉ ăn ở nhà hàng năm sao cao cấp, sao có thể ăn lẩu cay!

Mà lúc này Tư Không Dịch đã rời khỏi Tinh Vũ, lên xe ra về: “Quay về muốn ăn lẩu cay. Haiz, thêm một chén cơm nữa là tuyệt.”

Khổng Triệu nhìn group “Lão bánh quẩy Yến thị” trên Wechat, một id tên “Tổng tài đại mật” phát ra một icon ?, sau đó là một đoạn tin về việc tăng phúc lợi nhân viên.

*Đại mật: người cao dáng đẹp, biết ăn diện, khí chất tốt. Dưới 1m65 gọi là tiểu mật, hơn 1m7 là đại mật.

Tổng tài đại mật: Hình như hôm nay tôi gặp phải Yến tổng giả mạo! Năm phút trước Yến tổng xem một video gì đó, đầu tiên là nghiến răng nghiến lợi, rồi lại như gió xuân dào dạt, sau đó trực tiếp cải cách phúc lợi nhà ăn, hoàn toàn không có chút dự báo nào! Hơn nữa Yến tổng từ trước đến giờ không ăn trong căn tin, hôm nay bỗng nhiên nói lẩu cay ở căn tin rất ngon! Hiện tại chúng tôi đang ăn lẩu cay trong nhà ăn đây. ? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Mấy người phân tích cho tôi một chút đi, Yến tổng này có phải là Yến tổng thật không?

Em họ tổng tài: Úi trời, nếu cậu nói thật thì người hôm nay chắc chắn là Yến tổng giả mạo! Trước kia tôi bỏ rất nhiều công sức mời anh họ ăn cơm, anh ấy vĩnh viễn không ăn nhà hàng nhỏ ven đường gì đâu.

Duyệt người vô số: Trước tiên xin chào hai lầu trên. Tôi xin phân tích một chút, người bình thường không làm những việc bình thường, chỉ có hai khả năng, một là đầu óc vào nước, hai chính là đang yêu đương. Không có trường hợp khác.

Vắt cổ chày ra nước: Trước tiên xin chào mấy lầu trên, bảo bảo không vui. Chính sách này vừa ra là con gà vàng Yến thị sẽ bị nhổ ít nhất một sợi lông. Tuy rằng còn có rất nhiều lông nhưng không muốn bị nhổ nha. Còn nữa, tuổi của Yến tổng cũng không nhỏ, yêu đương cũng bình thường thôi. Nhưng tôi không hiểu yêu đương thì liên quan gì đến phúc lợi nhà ăn chứ? Vì vậy, khả năng đầu óc bị vào nước lớn hơn.

Khổng Triệu mệt tâm lau mặt một cái, nhìn Tư Không Dịch bên cạnh vì sắp được ăn lẩu cay mà mặt mày hạnh phúc, sống không còn gì luyến tiếc gõ điện thoại.

Bảo mẫu đứng đầu: … Tôi có thể chứng minh đầu óc Yến tổng không bị vô nước. Sau đó… không có sau đó.

Tổng tài đại mật: Má nó lầu trên anh có ý gì?! Mau nói rõ ràng! Yến tổng bắt đầu ăn lẩu cay, vấn đề quan trọng như vậy, anh không nói rõ sao tôi có thể yên tâm làm việc hả?!

Em họ tổng tài: Ôi chao không tồi nha. Hình như tôi nghĩ ra gì đó rồi.

Duyệt người vô số: … Tôi cũng nghĩ ra rồi.

Vắt cổ chày ra nước: Thì ra là nghệ nhân của mấy người? Quả nhiên là hồng nhan họa thủy! Đàn bà phá của.

Bảo mẫu đứng đầu: …

Còn không chắc là hồng nhan họa thủy hay lam nhan họa thủy đâu.

Ông trùm công nghiệp nặng: Ồ? Tôi bỏ lỡ chuyện gì rồi à?! Mau nói tỉ mỉ tình huống nếu không tôi chọt cậu @Bảo mẫu đứng đầu!

Khoa học kỹ thuật là chủ lực phát triển cần thiết nhất: Đã chuẩn bị hack di động @Bảo mẫu đứng đầu.

Bảo mẫu đứng đầu: @Khoa học kỹ thuật là chủ lực phát triển cần thiết nhất, cậu thử xem, ha hả.

Thông báo [Khoa học kỹ thuật là chủ lực phát triển cần thiết nhất] đã logout.

Mọi người:?????

Bảo mẫu đứng đầu: Ha hả, năm ngày trước di động của tôi đã chính thức thăng cấp lên bản bảo mật an toàn nhất. Tự đánh mặt vui không @Khoa học kỹ thuật là chủ lực phát triển cần thiết nhất. Tạm biệt, tôi đến căn tin ăn cơm đây, hôm nay tôi cũng định ăn lẩu cay. Yến tổng vương chi miệt thị. jpg.

Một lúc lâu sau, mọi người trong group mới tiếp tục tám.

Tổng tài đại mật: Tôi cảm thấy Bảo mẫu đứng đầu đang nắm giữ một bí mật động trời.

Em họ tổng tài: Nhưng chúng ta không cách nào biết được bí mật này.

Vắt cổ chày ra nước: Thật mệt tim, tôi muốn đến căn tin, hôm nay tôi cũng ăn lẩu cay.

Duyệt người vô số: Lầu trên chờ tôi đi với. Tổng tài đã khen thì hương vị chắc là không tồi.

Ông trùm công nghiệp nặng: Ồ, tôi cũng đi ăn, nhưng tôi đi xem Khoa học kỹ thuật có sao không đã, tám sau.

Vì thế, ngày hôm đó bếp trưởng nhà ăn tổng công ty phát hiện, hôm nay lẩu cay phá lệ được hoan nghênh, toàn bộ nhân viên cao tầng đều đến ăn lẩu, thật là khiến người ta thụ sủng nhược kinh, cảm thán mấy sếp cao tầng thật bình dân nha…

Lúc này Tư Không Dịch đã đóng gói lẩu cay, sườn kho, cá lư hấp, nhân hạt thông, hạt ngô mang về ký túc xá. Cậu và bốn nhóc vừa ăn vừa lướt Weibo, xem trên internet có chuyện gì hấp dẫn không. Sau đó bọn họ phát hiện một bài post bát quái bối cảnh của Nhạn Minh.

“Haiz, bài post này nói Nhạn Minh và Lục Phong có một chân.” Tư Không Dịch ăn một khối huyết vịt, híp mắt cảm thụ hương vị cay nồng thơm ngon, sau đó hỏi bốn nhóc: “Mấy đứa thấy thế nào?”

Đại Hoàng ăn một miếng sườn, lắc đầu. Gâu gâu. [Không biết! Nhạn Minh là ai? Hai ngày nay em đi theo dõi Từ gia, em phát hiện đám nhà họ Từ kia, đứa sau tiêu tiền hơn đứa trước, cô kia ăn cái bánh ngọt nhỏ bằng móng chân của em mà đến một trăm tệ. Quá mắc!]

Meo ~ [Trọng điểm không phải là cái bánh, đồ ngu, trọng điểm là chúng ta đã thấy Từ Đồ Chi ở Từ gia, có thể khẳng định, gương mặt tên Từ Đồ Chi đó là hàng giả đã đụng qua dao kéo. Nhất cử nhất động của hắn đều bắt chước người ở trong khách sạn kia. Thế nhưng đến giờ vẫn chưa tìm được chứng cứ hắn là tên giả mạo, đây đúng là một công việc lâu dài] Đại Hoa vừa ăn cá lư hấp vừa lắc đuôi.

Chít chít chít! [Mạnh Thanh Thu cũng có vấn đề. Nhìn rất ghê tởm, từ gì mà đang lưu hành hiện nay nhỉ? Đúng rồi, trà xanh biểu! Em tận mắt chứng kiến hắn ta trước mặt người khác là một kiểu, sau lưng lại là một kiểu, mấy câu từ miệng hắn đều là dối trá! Nhưng đạo hạnh của hắn thâm sâu hơn Chu Tiếu Vũ nhiều! Tất cả mọi người đều rất thích hắn, hơn nữa mỗi lần em muốn chụp ảnh chính diện của hắn, đều phát hiện gần như lúc nào hắn cũng trang điểm. Thật đáng ghét.]

Tư Không Dịch cau mày, quả nhiên chuyện của Từ Đồ Chi khó hơn vụ của Chu Tiếu Vũ không chỉ một, hai lần. Hai người kia dám ra tay với Từ Đồ Chi, dù là tâm kế hay là vẻ ngụy trang cũng đạt đến trình độ đáng sợ. Vì vậy cần phải chuẩn bị tác chiến lâu dài. Chỉ có chờ chính bọn chúng lộ sơ hở, mới có thể đánh bại bọn chúng. Nhưng có lẽ vẫn có cách bức hai tên kia khẩn trương lên.

Vo ve. [Nói đến trà xanh biểu, tên Nhạn Minh cũng vậy. Hôm nay gia và tiểu chủ nhân gặp một người tên là Nhạn Minh ở công ty khác, là một tên sinh hoạt hỗn loạn, máu rất thúi! Nhưng gia có thể khẳng định hắn chưa giao phối với Lục Phong. Tự chủ của tổng tài Lục Phong kia vẫn rất tốt, tuy hắn cũng không phải là xử nam, nhưng mùi của hắn không bẩn. À, gia muốn biểu dương Yến phiếu cơm, anh ấy chính là xử nam, xem phim đen tự tuốt.]

Tư Không Dịch: “…” Tao không biết phải tiếp lời này như thế nào. Còn nữa, tao cảm thấy sắp ba mươi vẫn là xử nam cũng không có gì đáng để biểu dương. Mà sao mày biết anh ta xem phim đen tự tuốt hả? Lỡ như bị liệt dương thì sao? Cứ cảm thấy hỏi rõ sẽ nhận được một câu trả lời rất kỳ quái. Thôi bỏ qua đi.

Nhưng theo lời Tiểu Văn thì có thể chắc chắn sự trong sạch của Lục Phong, dù sao có thể nói Tiểu Văn chính là máy xét nghiệm máu hình muỗi, tất nhiên có thể phát hiện ai trộn lẫn với ai.

“Ồ, vậy thì thật kỳ quái. Phân tích kỹ một chút, bài post này cũng có lý nha. Chủ post liệt kê quá trình phát triển của Nhạn Minh từ năm năm trước đến nay, hai năm đầu thành tích ca hát của hắn cũng thường thôi, chỉ là từ năm thứ ba bắt đầu được Tinh Vũ không màn phí tổn trợ giúp, dù concert của hắn lỗ nặng cũng không để tâm, bỏ ra rất nhiều công sức tiền bạc mới có được siêu sao Nhạn Minh như ngày hôm nay. Hơn nữa thái độ của Lục Phong đối với Nhạn Minh cũng rất kỳ quái.”

Tư Không Dịch nhớ lại vẻ chần chừ do dự của Lục Phong lúc đó: “Giống như là Lục Phong cảm thấy bản thân hắn nợ Nhạn Minh gì đó?”

Cậu vừa dứt lời liền thấy bốn nhóc hai mắt phát sáng nhìn cậu, lập tức đề phòng ngửa người ra sau: “Tụi bây làm sao vậy?”

Gâu meo chít vo ve! [Đại bát quái nha! Chúng ta đi điều tra rõ chuyện này, sao đó xé mặt tên trà xanh biểu kia!!]

Khóe miệng Tư Không Dịch lập tức co rút: “Bình tĩnh, chuyện này nhất định sẽ điều tra. Nhưng cũng giống chuyện của Từ ảnh đế, phải chờ thời cơ thỏa đáng mới được.”

Bốn nhóc còn muốn nói gì đó, bị Tư Không Dịch quyết đoán nói sang chuyện khác: “Mau nhìn nè, có một tin tức rất thú vị! Tạ Kỳ phái thực lực của Quang Diệu Tinh Quang gặp chuyện ma quái khi quay MV? Ố ồ, Tạ Kỳ chính là thằng nhóc đầu tóc màu mè đối diện phòng chúng ta đúng không? Hình như hắn còn muốn tìm Đại Hoa quay MV?”

Gâu meo chít vo ve!! [Có bát quái!]

________________________

Tác giả có lời muốn nói:

Mọi người đoán xem ai là ai trông “Lão bánh quẩy Yến thị ”

________________________



Huyết vịt

Xử nam 27 tuổi, biểu dương anh ???????
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.