🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Tối đó sau khi trở về biệt thự, Tư Không Dịch cực kỳ hài lòng ăn một nồi thịt sườn Yến tổng tự tay làm. Nhìn cậu ăn đến híp mắt, tâm trạng giận hờn của Yến tổng suốt cả đêm cuối cùng cũng tốt hơn một ít.

Về phần vì cái gì sinh hờn dỗi? Có ai mà người yêu bị người khác khóc hô cầu gả, khóc lóc bày tỏ tình yêu còn cao hứng? Trong suốt hơn hai giờ quay show giải trí kia, trong đầu Yến tổng đã lăn qua lộn lại đủ kiểu bao dưỡng Tư Không bát quái, ví dụ như trực tiếp vung tiền, mua một mảnh đất, hoặc là mua vài bãi chăn nuôi, v.v… Mấy ý tưởng này làm hắn cực kỳ vui vẻ, nhưng cân nhắc đến tính khả thi, cuối cùng Yến đại tổng tài vẫn nhịn đau từ bỏ.

Lúc Tư Không Dịch ăn no xong đứng lên, Yến tổng bỗng nhiên bình tĩnh nói một câu: “Cửa phòng ngủ cho khách bị hỏng, mở không được.”

Tư Không Dịch dừng một chút, xoay đầu nhìn Yến Khôn: “Trong biệt thự có ít nhất hai phòng ngủ cho khách và một thư phòng có giường, đều hỏng hết sao?”

Yến Khôn không chớp mắt gật đầu: “Ừ, không biết sao lại kỳ quái như vậy.”

Cậu chớp chớp mắt.

Đại Hoa bỗng khinh thường dựng thẳng đuôi đi ngang qua meo một tiếng. Tư Không Dịch suýt nữa không kiềm được cười ra tiếng.

Yến Khôn sắc bén nheo mắt lại: “Nó nói gì đó?”

Tư Không Dịch khụ một tiếng: “Nó nói trùng hợp quá, có chút không khoa học.”

Yến Khôn nghe thế mới yên lòng, châm chọc nói: “Mèo sắp thành tinh như nó cũng xuất hiện rồi, còn nói khoa học cái gì.”

Cậu yên lặng lườm một cái, mà Đại Hoa đã lười phản ứng tiểu chủ nhân nhà nó, rõ ràng vừa nãy nó nói – Nó đã thông qua cửa sổ nhìn vào, cửa phòng căn bản không bị hỏng, là bị người nào đó khóa trái mà thôi, chỉ cần nhìn một cái là biết thật giả.

Nhưng mà tiểu chủ nhân của nó lại vô sỉ lựa chọn giấu diếm.

Vo ve. [Cậu phải hiểu, tiểu chủ nhân muốn có người làm ấm giường.]

Chít chít~ [ Đúng vậy đúng vậy, hiện tại tiểu chủ nhân đã không còn là Đại Hoàng độc thân, có thể ôm phiếu cơm một cái, hun hun một cái, cọ cọ một cái!]

Gâu! [ Câm miệng! Không được nói Đại Hoàng độc thân! Chó theo đuổi bản khuyển vương trải rộng toàn bộ tiểu khu và trường đại học đó biết không! Chẳng qua bản khuyển vương chướng mắt chúng nó mà thôi!]

Xào xạc. [Nhắc lại lần nữa, gia thật sự không hiểu, vì sao phải thực hiện hành vi giao phối hoàn toàn không cần thiết này. Còn nữa, gia có nên nhắc nhở tiểu chủ nhân không, để ảnh tháo gia ra khỏi cổ tay?! Nếu không lúc đó gia lại nhìn thấy hết.]

Cỏ Nhỏ còn chưa nói xong, Tư Không Dịch đã thẹn quá thành giận tháo lắc tay xuống đặt lên bàn. Cậu hung hăng trừng Đại Hoàng, Đại Hoa một cái: “Buổi tối tụi bây có thể tự mình đi dạo chơi! Không đi chơi thì đi ngủ đi! Sắp mười hai giờ rồi!”

Mấy nhóc đang nhiệt tình tám chuyện đồng loạt im miệng, sau đó Đại Hoàng và Đại Hoa đi ra ngoài hưởng thụ cảnh đêm, Tiểu Bạch nằm trên một cái nệm mềm mại, Cỏ Nhỏ phân thân ra ngoài bụi cỏ, còn Tiểu Văn thì đậu trên cửa sổ, ngắm nhìn mặt trăng vàng như quả trứng gà tối nay, ừm, là một ngày thích hợp để ngắm trăng.

Yến Khôn ngồi trên sô pha nhìn Tư Không Dịch nói chuyện với đám thú cưng, cũng không thấy chuyện này quỷ dị, mà trái lại còn cảm thấy người này rất hợp khẩu vị của hắn, giống như dù cậu làm cái gì, hắn cũng vui vẻ sung sướng mà nhìn.

“Anh đi tắm trước, em có thể dùng phòng tắm dưới lầu, có một bồn tắm mát xa rất lớn.” Yến Khôn đứng lên tùy ý nói.

Tư Không Dịch nghe vậy hơi căng thẳng ho khan, sau đó mới gật đầu ừm một tiếng.

Hai người ngoan ngoãn đi tắm rửa, nhưng vì bồn tắm mát xa mà Tư Không Dịch tắm chậm một chút. Khi cậu mặc áo ngủ hơi căng thẳng bước vào phòng ngủ chính, phát hiện Yến Khôn đang dựa vào đầu giường đọc sách, không có vẻ buồn ngủ chút nào.

Vài lọn tóc trên trán Yến tổng vẫn còn ẩm ướt chưa hoàn toàn khô ráo. Hắn không đeo kính như ban ngày, gương mặt nghiêm túc khẽ cúi đầu, áo ngủ mở rộng, có thể thấy được làn da rắn chắc căng mịn bên trong.

Tư Không Dịch không hiểu sao cảm thấy tim đập nhanh hơn, cậu vừa quyết định tiến lên, Yến Khôn giống như có trực giác ngẩng đầu lên, nhìn thấy cậu liền nở nụ cười. Hắn giống như thấy được thanh niên ở suối nước nóng ngày ấy, khỏe mạnh và xinh đẹp, giống như một con nai trắng vậy. Nhưng hiện tại quan hệ của bọn họ đã có một bước tiến rất lớn so với lần trước.

Yến Khôn gần như liếc mắt một cái là nhìn thấu Tư Không Dịch ngượng ngùng, tâm trạng hắn rất tốt khép sách lại, vỗ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Mười hai giờ rưỡi rồi, dù mai là chủ nhật cũng không nên ngủ quá muộn.”

Cậu nhìn động tác tự nhiên nhưng mang theo tia ái muội của hắn, bỗng nhiên mạch não quẹo một phát.

A, nếu chụp lại gương mặt này rồi đăng lên mạng, phỏng chừng sẽ bị nhóm bà xã của A Khôn cắn chết quá. Có khả năng ngày hôm sau lại lên top nữa, tiêu đề là Thành phố kinh sợ phát hiện thi thể đàn ông chết vô cùng thê thảm. Chậc chậc, thật thú vị.

“Em đang nghĩ gì vậy?” Vẻ mặt kia tuyệt đối không phải ý gì tốt.

Tư Không Dịch chớp chớp mắt, sau đó nhanh chóng nhào lên giường, xốc chăn nói: “Không có gì, em muốn nói trước cho anh biết, có lẽ tư thế ngủ của em không được tốt, nếu em đá trúng anh, anh nhất định phải rộng lượng bỏ qua nha, A Khôn!”

Yến Khôn cúi đầu nhìn người yêu đang tươi cười hệt như hồ ly, khóe miệng khẽ nhếch: “À, thật ra dáng ngủ của anh cũng không tốt lắm. Không chừng còn bị mộng du nữa.”

Tư Không Dịch sửng sốt, ôi, cái cớ bị mộng du tốt như vậy, sao cậu lại không nghĩ đến chứ? Ngay lúc cậu tự hỏi có nên lấy cớ mộng du cho chắc ăn hay không, Yến Khôn bỗng nhiên vươn tay tắt đèn, phòng ngủ lập tức trở nên yên tĩnh, ánh trăng yếu ớt xuyên qua rèm cửa chiếu vào phòng. Cậu quay đầu nhìn hắn vẫn đang ngồi bên cạnh như cũ, cảm thấy như có thể nghe được cả tiếng hít thở của hắn.

“Ây…”

Ngay lúc Tư Không Dịch định lên tiếng, Yến Khôn bỗng nhiên xoay người, hai tay đặt hai bên người cậu, gương mặt anh tuấn còn mang theo vài phần kiêu ngạo, nhưng lúc này lại không hiểu sao thêm vài phần chăm chú và dịu dàng.

Sắc đẹp hại người!

Lúc bị hôn đến choáng váng cậu đã nghĩ như vậy. Thế nhưng chỉ hôn như thế mà thôi.

Yến tổng tỏ vẻ, căn cứ theo tiểu thuyết tình yêu và kế sách tấn công mà hắn sưu tầm mấy ngày gần đây, ăn một bữa cũng không mập được, phải từ từ mới tốt. Tuy rằng làm vậy rất có lỗi với anh bạn nhỏ của hắn.

Sự thật chứng minh tiểu thuyết tình yêu và kế sách tấn công cũng có chút tác dụng. Nếu tối nay Yến Khôn muốn tiến thêm hành động gì đó, không chừng sẽ bị Tư Không Dịch gọi đàn em đến hộ giá. Cho nên sau khi hắn cảm thấy mỹ mãn buông ra, Tư Không Dịch oán giận vài tiếng liền trực tiếp ngủ say. Nói thật, quay show giải trí lần này làm cậu thật sự mệt mỏi.

Yến Khôn nhìn thanh niên ngủ bên cạnh không hề đề phòng, quay đầu cực kỳ kiêu ngạo và đắc ý nhìn thoáng qua ánh trăng bị hắn ngăn cản ngoài cửa sổ, dù là ánh trăng cũng không chiếm được người của hắn, người này chỉ của một mình hắn. Thật tuyệt, thật cao hứng.

Vì thế Yến tổng sung sướng chìm vào giấc ngủ, sau đó nửa đêm bị người yêu bát quái đá tỉnh. Yến Khôn đen mặt nhìn cái đùi bị đá lần nữa, thậm chí suýt nữa gây họa đến anh bạn nhỏ của hắn, cực kỳ lưu loát ôm người vào ngực, giơ chân dài đè lên, cuối cùng vượt qua một đêm bình an.

Sáng hôm sau, Tư Không Dịch tỉnh dậy suýt nữa không nhận ra cậu đang ở đâu, hơn nửa ngày mới nhớ ra cửa phòng của cậu bị hỏng, cậu đang nằm trong phòng ngủ chính. Mà tổng tài đại nhân chỉ để lại một tờ giấy bên giường, tỏ vẻ hắn rất bận, phải đi kiếm tiền, mà còn đốc thúc Tư Không Dịch không được lãng phí cuộc sống, tranh thủ đi ăn đi chơi hoặc là đi làm việc.

Cậu bĩu môi, rồi giường đi rửa mặt, đang tự hỏi hôm nay đi ăn bánh rán trứng gà ở phố Sang Nghiệp hay là ăn tiểu lung bao ở phố ăn vặt, ngay lúc đó chuông điện thoại reo lên.

Tư Không Dịch mặc áo ngủ nghe điện thoại.

“Tư Không Dịch! Có phải là Tư Không Dịch không? Tôi là Kiều Hàm! Chúng ta học cùng lớp, cậu có nhớ tôi không?”

Tư Không Dịch nghe câu cuối cùng hơi cau mày, lớp bọn họ nhiều nhất chỉ hơn ba mươi người, cũng đã nhập học nửa năm, dù trí nhớ kém cũng sẽ nhớ mặt tất cả bạn cùng lớp, chứ đừng nói cậu còn có mấy tên đàn em đặc biệt thích đi tám chuyện người khác. Câu này nghe giống như cậu thường xuyên không đi học, không nhớ rõ bạn cùng lớp.

“À, Kiều Hàm phải không, cậu là người có sở thích đặc biệt là chụp hình gái đẹp đúng không, có chuyện gì vậy? Sao đột nhiên lại gọi điện thoại cho tôi?”

Hình như chúng ta cũng không thân a.

Kiều Hàm bên kia nghe vậy khóe  miệng co rút, làm sao Tư Không Dịch biết hắn có sở thích đặc biệt chụp ảnh gái đẹp? Hắn cũng không nói về sở thích này cho bạn bè trong lớp hay người ngoài biết à. Thế nhưng chuyện này cũng không ảnh hưởng đến việc hắn muốn làm lúc này: “À à, thật ra tôi có việc muốn nhờ cậu giúp, tôi có một người em họ rất thích diễn xuất, một lòng một dạ muốn làm minh tinh, còn muốn tham gia cuộc thi âm nhạc dành cho nữ sinh Muốn hát liền hát. Nó giống như bị ma nhập vậy, mười con ngựa cũng kéo không lại, ba mẹ và dì tôi rất lo lắng, hỏi tôi xem có biết ai trong giới giải trí để hỏi thăm tình huống một chút, thuận tiện nhìn xem em họ tôi có thích hợp tiến vào giới giải trí hay không. Tôi vốn sứt đầu mẻ trán không nghĩ ra ai, nhưng vừa rồi nhìn thấy quảng cáo nước có ga của cậu, lập tức nhớ đến cậu! Cậu là người tôi cần nhất lúc này! Giữa trưa tôi mời cậu ăn cơm, cậu có thể đến không? Đương nhiên còn có em họ tôi nữa, ba người chúng ta cùng ăn.”

Kiều Hàm nói hơi đường đột, thế nhưng hắn có đầy đủ lý do hợp lý. Tuy Tư Không Dịch và hắn không thân, nhưng dù sao cũng là bạn bè chung lớp, cùng ăn một bữa cũng không có gì xấu. Thế nên cậu thoáng suy nghĩ xong liền đồng ý: “Được thôi, nhưng cậu cũng biết ba con thú cưng của tôi đúng không? Tôi dẫn chúng theo được không? Cậu tìm quán ăn nào cho phép thư cưng vào, tôi chỉ có yêu cầu này, còn lại ăn gì cũng được.”

Kiều Hàm nghe thấy Tư Không Dịch thoải mái đồng ý, lập tức cười vui vẻ nói: “Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Tư Không, anh em tốt a! Tôi và em họ chờ cậu ở đình bên hồ Bình khu nam thành phố, em họ tôi thuê nhà ở đó, tuy rằng hơi xa nhưng rất yên tĩnh, hơn nữa có một quán cơm không tồi đối diện hồ nước.”

Tư Không Dịch cười tủm tỉm gật đầu: “Được, trưa nay tôi sẽ đến đúng giờ.” Để xem rốt cuộc trong hồ lô cậu bán thuốc gì.

Chờ sau khi Tư Không Dịch cúp điện thoại, Kiều Hàm mới yên tâm thở dài một hơi, “em họ” bên cạnh nhìn dáng vẻ hắn như thế bèn cười nhạo một tiếng, trực tiếp lộ ra vẻ mặt khinh thường: “Đến mức này sao? Gọi một cú điện thoại liền có dáng vẻ này? Chờ đến lúc hắn cùng ăn cơm với chúng ta, cái dạng này của anh làm chúng ta lòi đuôi thì sao? Nếu hỏng chuyện, anh có thể nghĩ đến kết cuộc rồi đó?”

Kiều Hàm nghe thế hơi cứng người, lộ ra vẻ mặt tức giận, thế nhưng hắn nhanh chóng thay đổi thành vẻ mặt lấy lòng, nói với “cô em họ”: “Lộ Lộ à, người anh hẹn chính là Tư Không Dịch! Em cũng biết Tư Không Dịch đó, hiện tại hắn chính là minh tinh chạm vào là bỏng tay! Đêm qua hắn vừa tham gia show Cuối tuần Hi ngất trời, nghe nói trực tiếp lên top Weibo, còn làm rating chương trình tăng vọt, hiện tại có rất nhiều đạo diễn và đoàn làm phim muốn tìm hắn đóng phim. Nếu không phải hắn còn là một sinh viên, phỏng chừng sẽ nhận đại ngôn và quảng cáo đến mỏi tay.”

Lộ Lộ nghe thế, ánh mặt lộ ra tia hâm mộ thậm chí là ghen tỵ, cô không phải là em họ của Kiều Hàm, nhưng đúng là rất muốn trở thành đại minh tinh. Từ năm mười sáu đến hai mươi ba tuổi, sáu năm này cô dùng đủ mọi thủ đoạn muốn tiến về phía trước, đáng tiếc diện mạo của cô không xuất chúng, so với giới giải trí đâu đâu cũng là mỹ nhân, nhiều nhất cô chỉ có đặc điểm là quyến rũ mà lại thanh thuần. Thế nên cô cũng chỉ nhận được những vai diễn nhỏ, không có cơ hội lớn nào.

Lộ Lộ không cam lòng chút nào, cô một lòng muốn tiến vào giới giải trí, vì thế liền bám vào Vạn Thiên Khánh, dùng hết mọi cách chiếm được tín nhiệm của hắn. Đêm qua Vạn Thiên Khánh nói cho cô biết, Tư Không Dịch đắc tội người khác, chỉ cần cô lừa được sự tín nhiệm của Tư Không Dịch, sau đó chụp một tấm ảnh giường chiếu hoặc hôn môi gì đó của cô và Tư Không Dịch là sẽ được một khoản tiền, còn có cơ hội thượng vị. Thậm chí việc có scandal với Tư Không Dịch còn có thể giúp cô được chú ý.

Lộ Lộ nghĩ đây đúng là cơ hội, ngàn năm có một, trăm lợi không hại mà cô chờ đã lâu, dù bất cứ giá nào cũng không thể để cơ hội này tuột khỏi tay. Vừa khéo Kiều Hàm chụp ảnh bọn họ ở quán bar bị tóm gọn, nghe được hắn thế mà là bạn cùng lớp của Tư Không Dịch, Lộ Lộ và Vạn Thiên Khánh đều cảm thấy cơ hội đã tới.

Thế là, mười một giờ rưỡi trưa, Tư Không Dịch lái một chiếc xe máy ba bánh đắt tiền duy nhất trong ga ra do người yêu đặc biệt mua cho cậu, chở theo năm nhóc đến đình nghỉ cạnh hồ Bình. Nói thật, lần đầu tiên nhìn thấy chiếc xe này, Tư Không Dịch hoàn toàn kinh ngạc, trong ấn tượng của cậu, mấy chiếc xe ba bánh rất quê mùa, thế mà không ngờ lại có chiếc xe đẹp như vậy, thoạt nhìn giống như đã được cải tạo nâng cấp. Vì thế cậu còn đặc biệt hỏi giá tiền, kết quả người yêu cao quý lãnh diễm trả lời một câu, người khác tặng.

Tư Không Dịch còn nhớ rõ cảm xúc của cậu lúc đó – Vòng giao thiệp của mấy kẻ có tiền đáng ghét!

Khu nam thành phố là nơi có cảnh sắc đẹp nhất, vì được khai phá tương đối muộn, hơn nữa nơi này còn có hồ nước và một ngọn núi nhỏ tự nhiên, sau khi được khai phá vẫn giữ được đặc điểm cảnh quan tự nhiên. Nơi này tương đối hẻo lành so với nội thành, thêm nữa bây giờ là mùa đông, ngày cuối cùng của tháng mười một, rất ít người đến nơi lạnh lẽo như hồ Bình này.

Tư Không Dịch lái chiếc xe máy đắt tiền đến, trên đường không gặp một ai. Cậu liếc mắt một cái liền thấy Kiều Hàm và em họ hắn đứng bên hồ. Vừa trông thấy cô gái xinh đẹp kia từ xa, cậu đã hoàn toàn có thể kết luận Kiều Hàm lừa cậu.

Tuy rằng cô ta ăn mặc ra vẻ trẻ trung, nhưng dù ăn diện thế nào cũng không thể che dấu sự không hài hòa một cách kỳ lạ trên người cô. Rốt cuộc cậu đoán đúng hay không, chỉ cần để Tiểu Văn kiểm nghiệm là biết ngay, dù ngụy trang thế nào cũng như trái chuối tiêu thôi, chỉ cần bóc vỏ là biết mềm hay cứng.

Ngay lúc đó, Đại Hoàng và Đại Hoa ngồi phía sau đột nhiên đứng thẳng lên, Đại Hoa trực tiếp meo một tiếng còn Đại Hoàng thì nhanh chóng nhảy khỏi xe, hướng về phía trước sủa vang. Ngay lúc nó đang sủa inh ỏi, một chiếc xe Jeep vô cùng chắc chắn từ con đường bên cạnh vọt đến, tốc độ điên cuồng giống như muốn đâm chết Tư Không Dịch!

Lúc Đại Hoa và Đại Hoàng cảnh báo, cậu đã căng thẳng thần kinh, theo cảnh báo của Tiểu Văn bẻ tay lái quẹo sang một bên, may mà không có ai ở đây và con đường bên hồ cũng tương đối rộng. Chỉ vài giây sau khi cậu né sang một bên, chiếc xe Jeep thấy đánh lén không thành dứt khoát bẻ tay lái chạy lung tung, ý đồ đâm người rõ ràng như thế làm gương mặt Tư Không Dịch lạnh xuống, nếu không phải đang có người nhìn, cậu thật muốn bảo Đại Hoàng đâm mạnh cho chiếc Jeep kia rơi xuống hồ.

Thế nhưng dù hiện tại không cách nào để Đại Hoàng ra tay, cậu vẫn còn hai sát thủ Tiểu Văn và Cỏ Nhỏ bên cạnh!

Cỏ Nhỏ phi nhanh xuống đất gọi đồng bọn làm chiếc Jeep giảm tốc độ, mà Tiểu Văn nhanh chóng lẻn vào chiếc xe kia qua một khe hở. Lúc này gã tài xế vẻ mặt tàn nhẫn khát máu đang tức giận lái xe đuổi theo Tư Không Dịch, với gã mà nói, lái xe cán người là chuyện vô cùng dễ dàng, dù sao gã cũng từng đâm chết không ít người, gã cực kỳ hưởng thụ vẻ mặt hoảng sợ và đau đớn của những người bị gã cán qua. Gã đã cho rằng hôm nay cũng sẽ giống như ngày thường, được hưởng thụ khoái giác giết người, nhưng cái tên lái chiếc xe ba bánh cải tiến lại giống như con hồ ly giảo hoạt, mỗi lần gã sắp đâm trúng thì tên này lại né tránh được! Thế nên kẻ phạm tội nhiều lần như gã chẳng những không hưởng thụ được khoái cảm, ngược lại càng thêm tức giận, dần dần không khống chế được cảm xúc của bản thân.

Sau khi Tiểu Văn phân tích rõ mùi của gã lái xe, nó không chút do dự chích cho hắn loại virus cực kỳ nguy hiểm, từ nay về sau, chỉ cần gã bị thương nhỏ cũng sẽ chảy máu không ngừng, bị va chạm một chút cũng sẽ bầm tím nghiêm trọng, nhìn xem gã còn có thể giết người như ngóe nữa hay không? Có ít nhất sáu người đã chết trong tay gã, mà đến bây giờ gã vẫn còn chưa bị tống cổ vào nơi gã nên vào.

Virus của Tiểu Văn còn có công dụng gây mê, thế nên gã lái xe điên rồ nhanh chóng cảm thấy tinh lực không đủ, cơn buồn ngủ ập tới. Gã cảm thấy không đúng, nhưng cơn buồn ngủ khủng khiếp làm gã không thể kháng cự, ý thức bắt đầu mơ hồ.

Lộ Lộ nhìn thấy Tư Không Dịch dễ dàng tránh né chiếc xe Jeep, mà lái xe Jeep dường như xảy ra vấn đề, tay lái không vững nữa, cô biết kế hoạch đầu tiên của Vạn Thiên Khánh đã thất bại, tiếp theo cô chỉ có thể tự mình ra trận. Nhưng vào lúc này, bằng kinh nghiệm nhiều năm nhìn người, Lộ Lộ có trực giác, Tư Không Dịch không phải người dễ bị lừa như cô vẫn nghĩ.

“Đi nhanh, chúng ta nhanh chạy tới! Nếu không hắn sẽ nghi ngờ chúng ta.” Lộ Lộ nói xong liền bày vẻ mặt lo lắng chạy đến, Kiều Hàm căn bản không ngờ nửa đường còn có một chiếc Jeep mai phục, lúc này hắn đổ mồ hôi lạnh cả người, sau đó ánh mắt nhìn về phía Lộ Lộ mang theo nghi ngờ rõ rệt – Nếu vừa rồi chiếc xe kia cán người thành công, như vậy không chừng người gọi điện hẹn gặp là hắn sẽ bị đưa vào cục cảnh sát.

Kiều Hàm đè xuống nghi ngờ trong lòng,  hiện tại chuyện quan trọng nhất là trấn an Tư Không Dịch.

Ngay lúc Kiều Hàm và Lộ Lộ vờ như quan tâm chạy về phía Tư Không Dịch, bọn họ tận mắt nhìn thấy một màn làm bọn họ không thể tin nổi, rồi lại cảm thấy rét lạnh trong lòng – Tài xế xe Jeep vốn đuổi theo Tư Không Dịch không chết không từ bỏ giống như bị ngủ gật, đột nhiên chạy loạng choạng xiêu vẹo rồi lại tăng tốc vọt về phía cây đại thụ! Lúc bọn họ cho rằng sẽ xảy ra thảm kịch, chiếc Jeep bỗng nhiên quẹo một cái, chạy thẳng về phía hồ nước. Sau đó lao thẳng xuống hồ, nước văng tung tóe.

Lộ Lộ: “Trời đất!”

Kiều Hàm: “…” Tên tài xế này đầu óc có bệnh đúng không? Nếu không thì chơi thuốc hay say rượu?!

Tư Không Dịch ngẩng đầu nhìn cây ngô đồng thật to kia, khóe miệng hơi giật giật: [Thật có lỗi với chú… Chúng cháu hành động khẩn cấp nên không chú ý đến chú.]

Năm nhóc: Gâu meo chít chít vo ve xào xạc. [Lần đầu tiên nhìn thấy đồng loại lớn như vậy nha!]
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.