Mùa xuân ở Washington rất đẹp, mỗi năm khi tháng tư về lại đến mùa
ngắm hoa anh đào. Dù Hà Trục sống ở đây, nhưng anh chưa từng tham gia lễ hội hoa anh đào nào cả.
Sóng xô bờ bãi, hoa nở khắp trời, những cánh hoa bay bay trong không trungrơi vào lòng bàn tay, long lanh đến trong suốt. Hà Trục đưa một cô gáitên là Masako đi chơi cả một ngày, đã mệt lắm rồi. Thế nhưng Masako làngười bạn mà cha mời đến, anh không dám sơ suất. Ăn tối xong, cuối cùngcũng đưa Masako về khách sạn, xong xuôi Hà Trục về nhà. Anh mệt mỏi nằmlăn ra giường, lại trằn trọc lăn lóc khó ngủ. Về Mỹ đã hai năm, cuộcsống mỗi ngày của anh cứ khô khan tẻ nhạt. Công ty, yến tiệc thượng lưu, nhà, ba điểm thành một đường thẳng nhất quán, anh thấy bản thân mìnhnhư rơi vào một cái bình mãi không thoát ra nổi.
Hà Trụcuống mấy ly rượu nho mới yên ổn say giấc. Sáng ra khi tỉnh dậy người làm vào báo tiểu thư Masako đã tới. Anh ăn mặc chỉnh tề xuống lầu, Masakođang đứng bên chiếc bàn dài nhìn anh: "Trục, em mang bữa sáng
đến, cùng ăn được không?"
Masako là một cô gái hiền thục và hiểu biết, cô làm một hộp đầy sushi.
"Có ngon không?"
Hà Trục nếm qua vài miếng, rồi lịch sự gật đầu.
"Ngày mai em phải về Nhật Bản rồi, có thể mời em đến phòng ngủ của anh
làm khách được không?"
Cô gái dịu dàng này thế mà có lúc cũng thật bạo dạn, Hà Trục không từchối. Masako theo Hà Trục lên lầu, Hà Trục rót cho cô một ly trà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-doa-vi-do-la-em/122835/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.