Ngày vui trôi mau, bất giác mười mấy ngày đã trôi qua. Diêm Tiểu Đóa rất dễ yêu thích một nơinào đó, trông những tháng ngày trằn trọc ở thành phố nào đó thường luôncó những thứ cô không nỡ rời xa, ví như vẻ cổ kính tĩnh mịch của Ô Trấn, nét phồn hoa hiện đại của Thượng Hải, sự hùng vĩ khoáng đạt của BắcKinh, hay lần này là một Hải Nam lãng mạn đa tình. Cô rất muốn được sống như thế này mãi mãi, nhưng Cố Nặc Nhất nói phải về nhà đón tết Nguyêntiêu mới được nên cuối cùng cô vẫn phải rời đi. Hai người ngồi trong
khoang máy bay hạng nhất, tay nắm chặt tay, mười ngón đan vào nhau. Diêm
Tiểu Đóa liếc mắt nhìn là nhìn thấy ngay má lúm đồng tiền dịu dàng của CốNặc Nhất. Từ trước tới giờ cô không hề biết rằng, thì ra hạnh phúc lạiđơn giản đến vậy, đơn giản đến nỗi chỉ cần một nụ cười, một ánh mắt làđủ rồi.
Quãng đường ngắn ngủi nhanh chóng kết thúc, khôngngờ vừa bước ra khỏi sân bay, họ đã gặp ngay đội săn tin điên cuồng. Đèn flash từ ống kính không ngừng lóe sáng, Tiểu Đóa sợ hãi lùi về phíasau, rồi lập tức giữ khoảng cách với Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất xoayngười, nhìn chằm chằm cô nàng đang đứng cách mình ba mét, anh đưa tayra: "Mau lại đây, sao em đi chậm vậy,
muốn anh bế đi à?"
Tiểu Đóa vẫn đứng yên tại chỗ, từng lượt hành khách đi lướt qua cô: "NặcNhất, anh đi trước đi, em tự về được mà, đi cùng nhau ra thế này khônghay đâu." Dù bây giờ hình ảnh của hai người đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-doa-vi-do-la-em/122831/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.