Chương trước
Chương sau
A Hoa tiên đoán quảkhông sai, mấy bức ảnh hở hang và xì căng đan tình ái đúng là rất hiệunghiệm. Mới qua được vài ngày mà Diêm Tiểu Đóa đã nhận được lời mời chụp ảnh cho một tạp chí thời trang. A Hoa đã rất cầu kì, mua hẳn nguyên một bộ comple, cũng tô tô vẽ vẽ rất hoành tráng, làm như vậy để cho xứngvới cái thân phận người quản lí của anh ta. Diêm Tiểu Đóa đã từ rất lâurồi không được bước chân vào phòng stuido, nghe được mấy câu khen ngợikhông ngớt của nhân viên hóa trang và người thợ chụp ảnh, khỏi phải nóicô đã vui vẻ sung sướng đến nhường nào.
Buổi chụp ảnh kếtthúc rất nhanh chóng, Diêm Tiểu Đóa tiến đến trc mặt của người thợ chụpảnh thỏ thẻ: "Anh à, khi anh chỉnh sửa mấy bức ảnh này,
thì chỉnh cho mặt em nhỏ nhỏ đi một chút nhé, như vậy trông sẽ xinh hơn."
Người thợ chụp ảnh vừa xem lại mấy bức ảnh vừa nói: "Được thôi, không có vấnđề gì. Nhưng mà Tiểu Đóa này, tôi có câu này muốn nói, cô nghe xong
đừng giận dỗi gì nhé."
"Vâng, anh cứ nói đi ạ."
"Cô đúng là không ăn ảnh một chút nào. Tôi kiến nghị là cô thử đi làm phẫu
thuật gọt má xem sao, dù sao thì lúc đóng phim hay quay mấy chương trình ti
vi cũng sẽ không có cách nào để chỉnh sửa ảnh được cả."
Ra khỏi studio chụp ảnh được một lúc khá lâu rồi nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫnkhông thể vui lên nổi, mặc dù cũng đã quá quen với những chê bai chânthành của người khác đối với mình, nhưng vẫn không thể cảm thấy thoảimái được. Hai người ngồi ăn hambuger và uống coca cola ở chiếc ghế dàitrong
vườn hoa giữa phố, Diêm Tiểu Đóa ngước mắt ngắm nhìn những áng mây
đang hững hờ trôi trên bầu trời xanh thẳm và thở dài một câu ái oán.
"Tiểu Đóa à, hôm qua có lời mời làm gương mặt đại diện quảng cáo cho một sảnphẩm chăm sóc da, nhưng mà tôi đã từ chối thẳng rồi. Chúng ta bây giờphải làm gương mặt đại diện quảng cáo cho hãng nào đẳng cấp một chút,
ví dụ như là hãng xe Octavia chẳng hạn."
Diêm Tiểu Đóa ngậm chiếc ống hút rồi liếc nhìn A Hoa đang nói mà thức ăn,nước bọt phun phì phì, đó là một thương hiệu quốc tế, một diễn viên nổilên vì mấy vụ xì căng đan tình ái vớ vẩn như cô liệu có thể được mời làm gương mặt đại diện cho những hãng như vậy không? Để A Hoa làm người
quản lí cho mình, thật chẳng khác nào tự hủy hoại tiền đồ của bản thân.
Chuông điện thoại trong ba lô bất ngờ vang lên, Diêm Tiểu Đóa cầm lên xem tênngười gọi đến, bỗng hoảng loạn đến mức làm đổ hết cốc coca cola ra
đất: "Làm... làm thế nào đây, là điện thoại của Cố Nặc Nhất..."
Rõ ràng mười mươi là rất muốn liên lạc được với Cố Nặc Nhất, nhưng khi quả thật là anh gọi điện đến, cô lại không dám nhận.
A Hoa vừa nghe thấy vậy đã vội tìm cách chuồn vào toilet: "Cô cứ nghe điện
thoại đi, tôi không làm phiền nữa."
Mãi cho đến khi chuông điện thoại vang lên hết một lượt bài hát, Diêm TiểuĐóa mới quyết tâm nhận, có gì to tát nghiêm trọng quá đâu chứ, cùng lắmlà chịu một trận mắng té tát thôi chứ gì! Cô cuối cùng cũng bấm nút nhận cuộc gọi. Nhưng thật là không may. Cố Nặc Nhất đã dập máy rồi, trên màn hình di
động chỉ còn trơ lại dòng chữ "Có một cuộc gọi nhỡ."
Diêm Tiểu Đóa tức giận đến nỗi cứ giậm chân thình thịch, Cố Nặc Nhất nhấtđịnh là đang nghĩ rằng trong lòng cô cảm thấy xấu hổ tủi nhục nên khôngdám nghe điện thoại đây mà, sao cô cứ suốt ngày làm hỏng việc thế nhỉ.
Nhưng tâm trạng não nề không tiếp diễn quá lâu. Chỉ một phút sau, Cố Nặc
Nhất đã gửi một tin nhắn đến: "Tối ngày mai sẽ về nhà."
Ngày... ngày mai cậu ấy sẽ về nhà ư? Thế thì phải làm thế nào bây giờ! Bị A
Hoa đặt điều bôi xấu trên mạng như vậy, Diêm Tiểu Đóa đã không còn mặt mũinào để gặp Cố Nặc Nhất nữa rồi. A Hoa vừa thắt lại thắt lưng, vừa chạy
vội tới trước mặt cô, hồi hộp hỏi: "Sao rồi? Cố Nặc Nhất đã nói gì?"
Diêm Tiểu Đóa không muốn đếm xỉa gì đến A Hoa, cô thu dọn lại chiếc ba lôrồi đi ra khỏi công viên: "Cậu ấy nói rằng, hận là không thể chặt anh ra làm
trăm mảnh được!"
Đã biết được thời gian Cố Nặc Nhất sẽ về nhà, Diêm Tiểu Đóa cảm thấy bồn chồn, đứng ngồi không yên. Cô bất chấp nguy cơ bị người ta nhận ra đi siêu thị mua đồ ăn, lại đem toàn bộ áo sơ mi trắng của cậu ấy giặt sạch sẽ lại một lượt với một tâm trạngcủa kẻ tội đồ, lại còn kì cọ lau chùi sàn nhà và cầu thang, thậm chí còn tắm rửa sạch sẽ cho Bé Dưa.
Món gà hầm hạt dẻ khoai tây màCố Nặc Nhất thích ăn đã được chế biến và ninh chín nhừ trên bếp rồi. Cônhìn đồng hồ, mới có ba giờ chiều, mấy tiếng đồng hồ còn lại trôi quathật nặng nề và khó chịu. Cô vừa mong ngóng vừa sợ hãi, Diêm Tiểu Đóacảm thấy nhàn rỗi nhạt nhẽo quá mức, chẳng biết làm gì ngoài mân mê mấycâu hát, sau đó lại đi đi lại lại trong phòng để tìm cách giết thờigian. Bộ não của cô đã trở nên đặc quánh lại, khi Cố Nặc Nhất trở về,thì cô phải đối diện với anh với một thái độ như thế nào đây? Nịnh nọtư, tự ti ư, hay là phải tỏ ra đau buồn khôn tả? Rốt cục là phải như thếnào thì mới được cậu ấy tha thứ? Nếu như có thể giành được sự thông cảmcủa cậu ấy thì đúng là tốt quá rồi. Còn nếu không thì đành nhất quyếtphải nhờ đến hình ảnh của người mẹ đã mất vậy.
Càng nghĩcàng thấy không có lối thoát, Diêm Tiểu Đóa vò đầu bứt tai, cứ giật giật mấy lọn tóc trên mái đầu rối bù của như tổ quạ của mình. Phải làm thếnào đây? Phải tính làm sao đây? Thật là sắp phát điên lên mất.
Khi thời khắc quan trọng đó sắp cận kề, thì có người gọi điện thoại đến.Như con chim sợ cành cong, Diêm Tiểu Đóa tim đập thình thịch, nhìn chằmchập vào màn hình di động với tâm trạng căng thẳng tột độ, nhưng thì ralại là Hà Trục. Cô tiện tay ấn nút nhận thì nghe được một câu mệnh lệnhvọng lại từ
đầu dây bên kia: "Diêm Tiểu Đóa, cô mau xuống đây."
Diêm Tiểu Đóa cầm chiếc điện thoại, rồi tiến ra ngoài ban công nhìn vọng
xuống, Hà Trục ngồi trên con xe Harley đang vẫy vẫy tay với cô. Nghĩ đến những hành động mà Hà Trục đã làm với mình vào hai ngày trước, những cảm giác hối hận, tội lỗi ngày trước lập tức bị quét sạch sành sanh, cô một taychống nạnh, cúi xuống nhìn Hà Trục ở phía dưới, nhỏ bé như một con kiến:
"Để làm gì?"
"Cứ xuống rồi sẽ biết ngay thôi. Dù sao anh chàng kia cũng không có ở
nhà, cô mà không xuống thì tôi sẽ đi lên."
Đầu óc của Diêm Tiểu Đóa như bị ai đó gõ cho một cái đau điếng, cái tay HàTrục đáng sợ đó quả nhiên biết là cô đang đơn độc một mình, không phảilà anh ta có đôi mắt nhìn xuyên thấu đấy chứ? Diêm Tiểu Đóa bất đắc dĩđành cởi tạp dề rồi đi xuống lầu.
Hà Trục đang an tọa trênchiếc xe Harley hứng chí đắc ý ra mặt khi nhìn thấy Diêm Tiểu Đóa đangbước về phía anh. Diêm Tiểu Đóa rất ghét cái điệu bộ đó của Hà Trục, cảm giác như mọi thứ của mình đều nằm trong tầm kiểm soát của anh ta, cómuốn chạy cũng không thể thoát được.
"Có chuyện gì thì anh mau nói đi."
Lời nói còn chưa dứt, Hà Trục đã nhảy xuống khỏi chiếc xe Harley, vác
Diêm Tiểu Đóa lên vai rồi đặt trên chiếc xe máy. Diêm Tiểu Đóa quá hoảng
hốt, vội kêu lên: "Anh bị thần kinh rồi à, rốt cục là định làm cái gì?"
Hà Trục khởi động chiếc xe, chiếc xe máy vụt lao đi vun vút trong tiếng
gầm vang dội: "Cùng tôi đi dạo phố một lát."
Chiếc xe máy dừng lại trước cửa của một cửa hàng thời trang xa hoa cao cấp.Hà Trục kéo xềnh xệch tay của Diêm Tiểu Đóa rồi bước vào trong, nhân
viên lễ tân kính cẩn bước ra chào đón: "Anh đến rồi."
Đã lâu lắm rồi Diêm Tiểu Đóa không đặt chân tới những cửa hàng thời trangđặt may trang phục cao cấp như thế này, xem ra có vẻ Hà Trục là kháchhàng quen ở đây. Anh ta thông thuộc đường đi lối lại, nhanh chóng kéoDiêm Tiểu Đóa đến khu vực đồ dành cho nữ giới: "Mặc dù cô trông chỉthường
thường bậc trung thôi, nhưng xét về tổng thể thì thần thái, khí chất cũng
không đến nỗi nào? Chọn mấy kiểu dáng mà cô thích đi, tôi đợi cô ở khu vực
đồ dành cho nam giới."
Diêm Tiểu Đóa nhìn ngắm cả mấy hàng dài những bộ trang phục đang tĩnh lặngnằm chờ chủ nhân đến mà cảm thấy mơ mơ hồ hồ: "Ít ra anh cũng phải
nói cho tôi biết là để làm gì chứ?"
Hà Trục quay bước đi, chỉ để lại cho cô dáng dấp của một tấm lưng vô cũngphóng khoáng: "Cũng chẳng quan trọng đâu, chẳng qua là trong bữa tiệc
được tổ chức tối nay, tôi đang thiếu một người đi cùng."
Diêm Tiểu Đóa nghe xong, bỗng trở nên vô cùng lo lắng, cô làm sao có thể đitham dự yến tiệc được, cô còn phải đợi Cố Nặc Nhất về nhà vào tối naymà! Diêm Tiểu Đóa chạy nhanh mấy bước, chặn ngay trước mặt của Hà Trục:
"Không được, anh tìm người khác giúp đi, tối nay tôi có việc phải làm rồi."
Hà Trục quay hẳn người lại, nụ cười trên khóe môi đã hoàn toàn tan biến,anh ta nheo cặp mắt dài nhỏ lại, khiến cho Diêm Tiểu Đóa cảm thấy rùngmình, sởn tóc gáy: "Nếu như cô không đi, có tin là tôi sẽ ném cô xuốngcon
kênh bao quanh thành phố không?"
Diêm Tiểu Đóa chớpchớp đôi mắt đang mở to hết cỡ, không dám nói thêm gì nữa. Hà Trục thấycô không từ chối nữa thì mới hài lòng rời khỏi khu trang p h ụ c n ữ.
Thân thể thì ở đây, nhưng tinh thần thì đã sớm bay đi mất rồi. Diêm Tiểu Đóa chọn đại một bộ lễ phục rồi trốn ngay vào phòng thử đồ. Ngồi trên chiếc ghế da, lòng cô cứ rối bời không yên. Phải làm thế nào mới ổn đây? Hômnay cô phải xin lỗi và đưa ra được một lời giải thích chính thức cho tin đồn tình ái với Cố Nặc Nhất, đúng vào cái lúc quan trọng này thì lạinhảy đâu ra một tay Hà Trục đáng ghét, hiển nhiên là cái anh chàng nàycòn khó đối phó hơn cả Cố Nặc Nhất.
Cô bấm số điện thoại gọi cho Cố Nặc Nhất mà tim cô đập thình thịch không yên, lại một hồi âmthanh chờ đợi dài lê thê, cũng may là lần này đã kết nối được.
Mí mắt của Diêm Tiểu Đóa nhảy nhảy liên tục, cô lấy tay ôm ngực, cố gắng
trấn tĩnh bản thân: "Nặc Nhất à, việc đó... tối nay..."
"Buổi tối mình còn có việc, cậu không cần đợi mình nữa ngủ sớm đi nhé."
"À à, được rồi, được rồi."
Sau khi dập điện thoại, Diêm Tiểu Đóa thở phào một hơi nhẹ nhõm, sự việc
không ngờ lại được giải quyết một cách dễ dàng và nhanh chóng đến vậy, giờ cô đã có thể không còn lo lắng hậu quả gì khi đi cùng Hà Trục đến buổitiệc rồi.
Diêm Tiểu Đóa ra khỏi phòng thay đồ nhìn ngắm hàng dãy hàng dãy váy áo dạ hội như đang vẫy gọi cô, tâm trạng bỗng chốc trở nên thật phấn chấn. Diêm Tiểu Đóa thích tông màu nude, nó có thể làmnổi bật nước da trắng như trứng gà bóc của cô lên. Về kiểu dáng cô ứng ý nhất là những thiết kế lệch vai, để lộ ra một nửa xương đòn là gợi cảmnhất rồi. Mặc dù những bộ váy dài chấm đất sẽ càng làm nổi lên dáng vẻyêu kiều thướt tha, nhưng Diêm Tiểu Đóa nhận thấy những dáng váy ngắntrên đầu gối ba phân mới khoe trọn được vẻ đẹp đôi chân thon dài của cô.
Thay trang phục xong, Diêm Tiểu Đóa được nhân viên bán hàng dẫn qua khu vực thời trang dành cho nam giới, nhưng cô không nhìn thấyHà Trục đâu. Cô ngồi trên chiếc ghế sofa rộng rãi, tiện tay lật giở mấyquyển tạp chí, bìa trong của quyển tạp chí là hình ảnh của một cô gáitrẻ toát ra một luồng khí chất tươi mới, Diêm Tiểu Đóa cảm thấy vô cùngquen mặt, liếc nhìn sang tên tuổi người mẫu ở bên cạnh, cô mới bỗng chợt nhớ ra, đó là Vi An, một đàn em của Cố Nặc Nhất, một nhân vật mới toanh mà công ty Kinh Kỳ mới kí hợp đồng.
Vi An trên bức ảnh đócười rất ngọt ngào, ánh mắt trông vô cùng ngây thơ. Có lẽ công ty sẽđịnh hướng cho Vi An hướng theo hình ảnh vẻ đẹp thuần khiết, sẽ xây dựng cho cô một thương hiệu đại loại kiểu sát thủ tình trường gì đó, năm nay đang sốt xình xịch những mẫu thần tượng ngực nở mông cong, thân hìnhquyến rũ nhưng phải có một khuôn mặt bầu bĩnh, ngây thơ. Diêm Tiểu Đóanhún vai, cho dù là xây dựng thành hình ảnh gì chăng nữa thì cũng đượccông ty trọng dụng, không giống như cô, vùng vẫy trong showbiz theo
kiểu chụp giật, nay việc này một chút, mai việc kia một tí.
Một tiếng sột soạt khe khẽ vang lên bên tai, Diêm Tiểu Đóa đặt quyển tạpchí trong tay xuống. Nhân viên bán hàng hết mực cẩn thận kéo tấm rèm của phòng thay đồ mở ra, Hà Trục vô cùng điềm tĩnh bước ra ngoài.
Trời đất ơi, đây có phải là cái anh chàng Hà Trục ngày trước không? Những bộ quần áo dành cho đàn ông trưởng thành lúc nào cũng chỉ đơn điệu nhưvậy, một chiếc áo sơ mi sạch sẽ trắng tinh, một bộ comple màu đen tuyềntrông rất đứng đắn, lịch thiệp, có những người mặc chúng vào coi như chỉ có tác dụng che đậy cơ thể, nhưng lại có những người mặc vào lập tứctoát ra được cả một thần thái phi thường. Những lọn tóc dài bên tai củaHà Trục đã được tết gọn gàng thành những bím nhỏ xíu, rồi cột túm đuôingựa lại tất cả ở sau gáy, để lộ ra chiếc khuyên tai tròn bằng đá químàu đen ở bên tai trái. Mặt mũi của anh ta rất trắng, phối với bộ trangphục này, không ngờ lại làm bớt đi đến mấy phần nét nữ tính.
Có thể nói tóm lại rằng, toàn thân Hà Trục toát ra một sự lịch lãm, sang trọng rất phi thường.
Diêm Tiểu Đóa dường như đang ngắm một bức tranh, Hà Trục trong tranh đangtiến về phía cô, cô cảm giác mình ngộp thở, bộ não như bị thiếu oxynghiêm trọng. Trai đẹp sống trên thế giới này có thể coi là một tội ác,bởi vì họ khiến cho rất nhiều cô gái vốn tỉnh táo đều trở nên thiếu kiểm soát về mặt lí trí.
Hà Trục lấy tay vẩy vẩy mái tóc dài của cô, lắc lắc đầu: "Đừng tưởng là nếu
xõa tóc che đi thì mặt cô trông sẽ nhỏ lại. Đưa cô đi làm tóc vậy."
Nhân viên lễ tân từ từ kéo mở cánh cửa chính, cúi thật thấp người để tiễn khách.
Diêm Tiểu Đóa trông thật nhỏ bé khi được Hà Trục dáng người cao lớn khoáctay bước ra khỏi cửa hàng thời trang, phía ngoài cửa đã có một chiếc xe ô tô con màu trắng đang đợi sẵn.
"Ôi trời đất ơi, là Rolls Royce sao?"
Diêm Tiểu Đóa giật tay mình thoát khỏi tay của Hà Trục chạy đến trước mũi
xe. Cô cúi người xuống nhìn ngắm hình một thiên thần nhỏ đang dang rộng đôi cánh, lấy tay sờ sờ lạnh buốt: "Cái này có thật là được làm từ vàngnguyên
chất không?"
Hà Trục không trả lời, chỉ để lộ ramột nụ cười quyến rũ đến chết người. Anh lái xe xuống xe, mở cánh cửacho Diêm Tiểu Đóa: "Cô mau lên xe thôi,
thời gian cũng hơi gấp gáp rồi."
"Ồ vâng, xin lỗi anh!"
Diêm Tiểu Đóa khép nép ngồi sát vào phía cửa xe, không dám động đậy gì,
sợ rằng sẽ làm hỏng cái gì đó ở trên xe. Cô đưa mắt nhìn xung quang phánđoán, nội thất của xe vô cùng đơn giản đơn giản đến mức chỉ bằng treomột chuỗi tràng hạt ở gương chiếu hậu trong xe. Cô lắc lư lắc lư theochuỗi tràng hạt, cô liếc mắt ngó trộm Hà Trục, phát hiện ra anh cũng hơi lim dim đôi mắt nhỏ dài và nhìn mình. Diêm Tiểu Đóa vội vàng ngồi ngayngắn lại một cách rất nghiêm túc.
Chiếc xe Roll Royce đỗ ngay trước cửa của một salon tóc, Hà Trục không
xuống xe cùng cô: "Cô vào đi, tôi sẽ đợi cô ở đây."
Diêm Tiểu Đóa chạy vào trong salon để làm tóc. Bây giờ đã sắp sáu giờ rồi,buổi tiệc sẽ bắt đầu vào lúc sáu giờ rưỡi, nhưng anh không hề có ý địnhsẽ đến đúng giờ. Anh yêu cầu người lái xe lấy bảng vẽ từ trong cốp sauxe ra, khua khua nhẹ cổ tay, trên nên giấy trắng đã để lại một vài nétvẽ. Chỉ sau một khoảng thời gian ngắn ngủi, anh đã hoàn thanh xong mộtbức phác thảo. Hai màu đen trắng đối lập rõ ràng nhìn rất bắt mắt, DiêmTiểu Đóa ở trong tranh để tóc xõa trước ngực, đẹp nhất chính là đôi mắtto tròn dưới hàng lông mi dài. Anh lặng lẽ ngắm nhìn, trong lòng khônghiểu sao lại gợn lên một nỗi buồn phiền, bèn tiện tay gấp bức vẽ lại.
Hà Trục hướng tầm mắt ra ngoài cửa sổ xe, Diêm Tiểu Đóa với mái tóc búigọn gàng chạy lon ton đến, cô trông vô cùng phấn khích khi chui vàotrong xe:
"Để anh phải đợi lâu rồi, chúng ta đi thôi."
Hà Trục khẽ gật đầu, lái xe liền rời xe khỏi salon tóc. Suốt cả chặng đường
đi, hai người đều gần như không nói gì với nhau, Diêm Tiểu Đóa chỉ chăm chú nhìn vào cái bóng phản chiếu của mình trên cửa sổ ô tô. Hà Trục nói quả không sai, muốn dùng mái tóc lòa xòa để che đi khuôn mặt tròn xoe củamình, đó thật là một ý tưởng vô cùng ngu ngốc.
"Diêm Tiểu Đóa à, lần xuất hiện trong buổi tối ngày hôm nay vô cùng quan
trọng, cô nên biết nắm bắt lấy cơ hội này."
Diêm Tiểu Đóa nghe không hiểu lắm, nhưng cô cũng không quá chú ý. Đối vớicô, tối hôm nay chẳng qua cũng chỉ là một bữa tiệc thông thường mà thôi. Chiếc xe Rolls Royce dừng lại trước cửa một khách sạn trông rất xa hoa, mở cửa xe ra, một chiếc thảm màu đỏ tươi hiện ra trước mắt, kéo dài mãi cho đến tận phòng khách lớn. Từ bên ngoài nhìn vào, khách sạn trôngthật lộng lẫy với vô số ánh sáng rực rõ. Diêm Tiểu Đóa bất giác cảm thấy có phần căng thẳng, buổi yến tiệc này cao cấp và xa xỉ hơn bất kì bữatiệc nào mà trước đây cô đã từng tham gia, không có các phương tiệnthông tin đại chúng vây quanh, nhưng cũng khiến cô cảm thấy hồi hộp bấtan.
Hà Trục xuống xe, chỉnh trang lại trang phục một chút.Diêm Tiểu Đóa đứng ngay bên cạnh anh, thì thầm hỏi: "Rốt cục đây là buổi tiệc gì vậy? Không
phải là bữa tiệc cấp quốc gia đấy chứ?"
Hà Trục búng ngón tay lên vầng trán trắng trẻo của cô: "Bữa tiệc cấp quốcgia? Đúng là tưởng bở! Cô nghĩ cô là một nhân vật chính trị quan trọngcủa
nhà nước chắc?"
Diêm Tiểu Đóa cười cười một cáchngượng ngùng, khoác lấy cánh tay của Hà Trục rồi cùng bước trên bậc thềm dẫn vào trong khách sạn. Đôi giày cao gót màu vàng bước trên chiếc thảm đỏ, giống như đang đặt chân vào giữa những áng mây, cảm giác nhẹ bẫnglâng lâng thật là tuyệt vời. Trong một chương trình ti vi mà cô từngđược tham gia vào năm mười ba tuổi, lúc đó cũng có thảm đỏ, còn có cảmột bức tường thật to dùng để ký tên. Diêm Tiểu Đóa lúc đó còn khá nhỏ,đã dùng một cây bút đánh dấu cẩn thận ký lên một chữ ký trông vô cùngnon nớt, sau đó quay người lại mỉm cười, thế là có vô số ánh đèn flashchỉa thẳng vào cô nhấp nháy liên tục. Mặc dù rất lóa mắt, nhưng cô lạirất thích cái cảm giác được đứng ở đó. Lần ấy, cô đã giành được danhhiệu nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất, ngày ấy tính đến bây giờ cũng đãxấp xỉ
mười năm rồi.
Cô thở hắt ra một hơi thật dài, vẫn là bầu trời ấy, nhưng những áng mây thời đó thì đã không còn nữa rồi.
Diêm Tiểu Đóa đưa mắt liếc trộm Hà Trục đang bước đi ngay bên cạnh, anh tanhìn nghiêng trông còn hoàn hảo hơn nhìn thẳng, quả đúng là đẹp không tì vết. Cô ưỡn ngực ra phía trước, kéo thẳng lưng lên, hôm nay bất luậnthế nào cũng không thể để bị mất mặt được. Cô dần dần tiến đến căn phòng sang trọng tổ chức buổi tiệc, nhân viên lễ tân đeo đôi găng tay trắngmuốt kéo mở cánh cửa ra, rất êm, không hề phát ra một tiếng động nào.Ánh đèn rạng rỡ từ bên trong căn phòng tràn ra làm lóa mắt Diêm TiểuĐóa, cô gần như không thể nhìn thấy gì trong chốc lát. Thanh âm du dương của tiếng đàn violon hòa quyện với tiếng đàn piano thánh thót, cả tiếng rì rào cười nói vui vẻ của các vị quan khách, dường như tất cả đều bịđóng băng lại ngay chính trong khoảnh khắc đó. Xung quanh im lặng nhưtờ, yên lặng đến nỗi chỉ còn vang vọng tiếng bước chân của hai người bọn họ.
Diêm Tiểu Đóa khẽ gật gật đầu, đầu óc cô hoàn toànkhông tỉnh táo chút nào. Xung quanh toàn người là người, nhưng cô cứlướt qua mà không hề nhìn rõ ai với ai.
"Cái cô gái đó chắc là Diêm Tiểu Đóa, phải không nhỉ..."
Những tiếng xì xầm trao đổi mặc dù rất nhỏ, nhưng Diêm Tiểu Đóa lại nghe
thấy rõ mồn một. Cô dựa sát vào Hà Trục thêm một chút, nhưng vẫn chưa cảmthấy đủ an toàn. Đây là một bữa tiệc buffet ngọt theo phong cách châuÂu, hai người bọn họ sánh bước đi từ đầu này của chiếc bàn dài đến đầubên kia. Diêm Tiểu Đóa bỗng nhiên cảm thấy thời gian trôi qua thật chậmchạp, vốn dĩ khao khát mong chờ được người khác để mắt tới, nhưng trongtrường hợp mọi ánh nhìn đều đổ về phía mình, chăm chăm soi xét đến từnghành động cử chỉ của cô, thì cô lại cảm thấy thật không thoải mái. Chỉxa rời trong khoảng thời gian vài năm ngắn ngủi mà cô đã không thíchnghi được với cảm giác là tâm điểm của hàng trăm người rồi.
Cô hít một hơi thật sâu rồi ngẩng đầu lên, nhưng người đối diện ngay trước mắt đã khiến cô không thể bình tĩnh được nữa. Ngay phía trước tháp rượu
sâm panh được xếp chồng lên nhau rất cao có hai người đứng sát gần nhau,
một là một người đàn ông trung niên dáng người thấp nhỏ, còn người kia không ngờ chính là Vi Vi.
Vi Vi cũng đã nhận ra cô, chỉ thấy Vi Vi hơi khẽ cau mày hướng về phía đám đông đông đúc ở dưới. Diêm Tiểu Đóa liếc nhìn theo ánh mắt của Vi Vi.
Cố... Cố Nặc Nhất!
Vô cùng hoảng loạn, Diêm Tiểu Đóa khụy chân một cái, suýt nữa thì ngã
nhào, cái vẻ ngoài đang giả vờ vô cùng bình tĩnh không thể nào che đậy đượccon tim như đang muốn hét lên của cô. Cố Nặc Nhất mặc một bộ comple màutro nhạt, đứng dựa vào một chiếc trụ chống trần được trang trí vô cùngtinh xảo và đẹp mắt, đang nhìn cô với một ánh mắt lạnh lùng băng giá,ánh mắt đó lạnh đến nỗi có thể làm chết người được.
Trời đất ơi! Rốt cục là cô đang tham gia buổi tiệc gì vậy? Sao lại gặp phải
nhiều người quen như thế này?
Lòng bàn tay của Diêm Tiểu Đóa đã đổ mồ hôi lạnh toát ướt nhẹp, đôi mắt củacô không biết nên hướng về chỗ nào, đành chỉ biết cúi thấp đầu xuống vàcắn chặt môi. Người đàn ông bên cạnh Vi Vi mở lời trước tiên: "Cái têntiểu tử này, cuối cùng thì cũng biết đường về rồi đấy, thật là làm chota lo lắng đến
phát sốt phát rét lên."
Hà Trục tiện taynhấc lên một cốc rượu vang đỏ trên chiếc khay mà nhân viên phục vụ đangbưng qua: "Có tự do phóng khoáng thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể bỏ lỡ được cơ hội kiếm tiền, chỉ có điều là đã bỏ lỡ mất hôn lễ của ông rồi." Anh nhẹ nhàng nâng cốc rượu lên: "Xin chúc mừng cuộc hôn
nhân của tổng giám đốc Lưu và chị Vi Vi."
Âm nhạc lại được vang lên khắp đại sảnh, lần này đã đổi sang tiếng kènsacxophone, không khí của bữa tiệc lại quay trở về với trạng thái ồn ào, náo nhiệt và vui vẻ vốn có của nó.
Diêm Tiểu Đóa thu ngườilại sau lưng của Hà Trục, thản nhiên nhấm nháp một miếng bánh ngọt chưahề có chuyện gì xảy ra, nhưng ánh mắt sớm đã dõi
về phía Cố Nặc Nhất. Cố Nặc Nhất không hề nhìn cô, chỉ nói chuyện với những
người đứng xung quanh. Diêm Tiểu Đóa nhìn khắp chung quanh, lúc này mới pháthiện ra rằng, đại bộ phận những người tham gia bữa tiệc này đều là những người của giới showbiz, có những đạo diễn nổi tiếng, có những ngôi saohạng A rực rỡ, những người mẫu chân dài xinh đẹp, còn có một số tổnggiám đốc của các công ty quản lí nghệ sĩ.
Đạo diễn Trương ư? Diêm Tiểu Đóa chăm chú nhìn người đàn ông vừa đi lướt qua mình, độtnhiên cảm thấy tỉnh táo hẳn. Cơ hội tốt như thế này, nếu cô không tậndụng được thì thật đúng là quá lãng phí. Nghĩ như vậy, cô bèn tiến vềphía ông đạo diễn họ Trương, nhưng mới chỉ đi được vài bước thì đã bị Hà Trục kéo trở lại.
"Sao cô lại đi đâu thế? Cô là bạn gái đi cùng tôi tối nay, vì vậy không được
tùy tiện rời đi."
Diêm Tiểu Đóa vội vàng gạt gạt tay: "Tôi có đi đâu đâu, chẳng là ở bên kia
có đài phun socola, rất muốn nếm thử một chút."
"Thôi đừng ăn nữa, giảm béo một chút đi. Mặt mũi đã không xinh xắn gì rồi,
dáng người cũng không chuẩn."
Diêm Tiểu Đóa bĩu môi không thèm nói gì nữa, cô mà còn cần phải giảm béosao, cô đã gầy tong teo đến mức ngực lép mông lép rồi. Cô nhấp một ngụmrượu vang đỏ, cảm giác chóng mặt lại tăng thêm một chút. Vốn dĩ tửulượng của Diêm Tiểu Đóa rất khá, nhưng nếu chưa ăn gì mà bụng rỗng uốngrượu thế này, thì dù tửu lượng có khá hơn đi chăng nữa thì cũng khôngthể trụ nổi.
Bữa tiệc diễn ra được một nửa thì nghệ sĩ chơikèn saxophone lui xuống, một nữ diễn viên đang lên, chuyên đóng các vaivui vẻ hoạt bát do một đài truyền hình nào đó mời tới đứng giữa sânkhấu, mọi người đang đứng phân tán khắp nơi bỗng ngay lập tức đứng tậptrung lại vào nhau. Diêm Tiểu Đóa vốn nghĩ là bữa tiệc này không có sựtham gia của các phương tiện thông tin đại chúng, đột nhiên nhìn thấyphía trước một hàng dài đang chĩa các loại ống kính ngắn ống kính dài và các loại micro ngắn micro dài lên, nhìn tấm thẻ công tác của họ, có thể đoán được rằng họ đều đến từ các đài truyền hình chính thống.
Nữ MC khẽ hắng giọngrồi mỉm cười nhẹ nhàng với đám đông: "Thời khắc quan trọng nhất của buổi tối ngày hôm nay cuối cùng cũng đã đến, sau đây là nghi lễ khánh thànhra mắt của công ty giải trí Phi Thiên - Phi Thiên Entertainment...
Phi Thiên Entertainment ư? Diêm Tiểu Đóa lắc lắc cái đầu đang ngất ngây của mình, một công ty quản lí nghệ sĩ mới thành lập ư? Chỉ nghe riêng cáitên đã thấy rất khí thế rồi, không biết ông chủ là người thế nào. Mấynăm trở lại đây, những công ty quản lí nghệ sĩ mọc lên nhan nhản như nấm sau mưa, nhưng số lượng công ty thật sự đào tạo, cho ra lò được nhữngngôi sao đình đám thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, còn phần đông đều làchỉ làm ăn túc tắc qua ngày, không đào tạo được ai nổi bật cả.
Hà Trục đưa cốc rượu trên tay cho Diêm Tiểu Đóa: "Đứng ở đây chờ tôi."
Diêm Tiểu Đóa tay cầm hai cốc rượu, đứng nhìn Hà Trục và chồng của Vi Vi
bước lên sân khấu, ánh đèn từ chiếc đèn xoay ở khắp sân khấu đều tập trungvào hai người bọn họ. Cô bắt đầu cảm thấy không thể giải thích nổi, cólẽ nào Hà Trục lại là ông chủ của Phi Thiên Entertainment? Phán đoángiây trước thì giây sau đã có ngay đáp án, một cô gái xinh đẹp bưng lênmột vật được phủ kín bằng một lớp vải đỏ, Hà Trục và ông tổng giám đốcLưu đứng tách ra ở hai bên. MC còn nói cái gì đó nữa, nhưng Diêm TiểuĐóa không nghe rõ, cô đang tập trung cao độ mọi sự chú ý vào Hà Trục.Trên sân khấu, Hà Trục và ông tổng giám đốc Lưu phối hợp cùng nhau lậttấm vải đỏ lên, chỉ trong chốc lát, một bức tượng nữ thần rực rỡ hiện ra trước mắt mọi người, nó được làm từ pha lê nguyên chất trong suốt, trên đế còn khắc mấy chữ " Phi Thiên Entertainment" rất lớn.
Đikèm với tiếng vỗ tay dài dằng dặc không ngớt là ánh đèn flash cứ liêntục nhấp nháy, Diêm Tiểu Đóa nhìn ngây ra như trời trồng. Anh ta cố tình khoác vẻ ngoài của một tay nghệ sĩ lang thang, nhưng không ngờ, thực ra lại là một nhân vật mới nổi của giới showbiz.
"Không ở nhà đợi, lại chạy đến chỗ này làm cái gì?"
Diêm Tiểu Đóa giật bắn mình, lúc đó mới phát hiện ra Cố Nặc Nhất đã đứng
bên cạnh cô từ lúc nào: "À... chỉ là làm một người đi cùng tạm thời thôi mà,
không có gì cả. Trời đất, làm sao thế nhỉ, tự dưng lại thấy đau bụng..."
Diêm Tiểu Đóa lấy tay ôm bụng rồi chạy vào toilet. Cô trốn trong một buồngvệ sinh rồi khóa trái cửa lại, chưa thể trấn tĩnh được. Từng lượt ngườicứ đi ra đi vào toilet, Diêm Tiểu Đóa buồn chán, chả biết phải làm gì,đành ngồi trên nắp bồn cầu gấp hạc giấy bằng giấy vệ sinh, gấp xong connào là ném con đấy vào trong thùng rác.
"Đã nhìn thấy chưa? Cô gái đi bên cạnh tổng giám đốc Hà chính là Diêm
Tiểu Đóa."
"Hả? Chính là cô ta sao? Trông mặt mũi tầm thường quá. Mấy bức ảnh trên mạng trông nóng bỏng như vậy cơ mà, thực tế sao lại khác xa nhau nhiều
thế?"
"Cô nói đúng quá đi, cô ta rốt cục có điểm nào xứng với Cố Nặc Nhất cơ
chứ? Từ trong ra ngoài đều chẳng cân xứng gì hết."
Đôi bàn tay của Diêm Tiểu Đóa run run, con hạc giấy gấp bằng giấy vệ sinhbị rách ra làm đôi. Cho đến khi những âm thanh ở bên ngoài biến mất,Diêm Tiểu Đóa mới từ trong buồng vệ sinh bước ra. Cuộc tán gẫu của họrất ngẫu nhiên, tùy hứng, nhưng câu nào câu nấy như những con dao gămđâm vào trái tim cô. Diêm Tiểu Đóa đứng trước gương, thẫn thờ chạm vàokhuôn mặt mình, mặc dù câu chuyện tình ái giữa họ chỉ là tin đồ nhảmnhí, nhưng chẳng
lẽ cô đúng là không xứng với anh sao?
Cho dù có trang điểm kỹ càng thêm bao nhiêu đi chăng nữa, cô và anh vẫnkhác nhau quá nhiều. Cô lặng lẽ tê tái bước ra khỏi nhà vệ sinh, nhưngbị một ai đó đứng ngoài cửa làm cho giật nảy mình. Hà Trục đang đứng tựa vào một
bên cửa đợi cô. Bữa tiệc vẫn đang tiếp tục, chỉ có góc này là yên tĩnh thôi.
"Chúng ta đi thôi, có nán ở lại thêm cũng chẳng có gì thú vị, hay ho cả."
Hà Trục kéo bàn tay của cô, hai người đi xuyên qua cả một đám đông như
lúc mới đến, đi xuyên qua đại sảnh đường, cùng nhau bước lên chiếc xe Rolls
Royce lúc trước. Nhưng Diêm Tiểu Đóa âm thầm cảm thấy, giữa cô và Hà
Trục, có một cái gì đó đã thay đổi.
Cô nhoài người, gí sát mặt vào cửa sổ xe, nhìn cái khách sạn long lanhtráng lệ đang dần dần lùi về phía sau càng lúc càng xa, cuối cùng, côdốc hết can đảm, nở một nụ cười tươi tắn tiến sát đến bên cạnh Hà Trục:"Woa, không
ngờ anh lại là một người tài giỏi đến vậy! Sao ngày trước anh không nói ra?"
Hà Trục đưa mắt nhìn một tòa nhà cao tầng bị vụt lướt qua bên ngoài cửa
sổ, bâng quơ trả lời cô: "Nói rồi thì cô sẽ không ghét tôi nữa à?"
Diêm Tiểu Đóa có đôi chút lưỡng lự, đôi mắt nhỏ dài trên gương mặt nhìnnghiêng hoàn hảo không tì vết của anh hơi hơi nhíu lên, không rõ là vuihay buồn. Cô vặn vẹo đôi tay của mình với một tâm trạng bất an, có thếnghe ra được những lời nói vừa rồi hàm chứa rất nhiều gai nhọn. NhưngDiêm Tiểu Đóa vẫn vét hết chút rạng rỡ tự nhiên còn lại để thể hiện vàokhuôn mặt: "Sao
lại có thể thế chứ? Tôi làm sao lại có thể ghét anh được chứ?"
Hà Trục nghe xong khẽ mím chặt môi lại, Diêm Tiểu Đóa ngay sau đó vội vàng vòng tay qua cánh tay của Hà Trục: "Công ty của các anh đã có những
nghệ sĩ nào rồi?"
Hà Trục ngáp một cái rất dài: "Tôi và tổng giám đốc Lưu có mối quan hệ rất tốt đẹp với nhau, vì vậy lần đầu tư này chủ yếu là góp cổ phần. Ngoàichuyện cổ phiếu sắp lên sàn giao dịch ra, thì tất cả những chuyện kháctôi đều không
quan tâm."
"Vậy thì... Anh ký hợp đồng với tôi đi."
Hà Trục quay hẳn đầu sang một bên khẽ nhướn mày: "Cô ư? Tôi sao lại
phải ký hợp đồng với cô?"
"Chẳng phải là anh rất thích nghe tôi hát đấy sao? Anh ký hợp đồng với tôi,
tôi sẽ hát cho anh nghe."
Hà Trục bỗng cất tiếng cười rất lớn: "Nhưng bây giờ tôi không còn thích
nghe cô hát nữa, những bài hát đó giờ trở nên quá trẻ con rồi."
Từng xô từng xô nước đá đổ ập lên con tim đang nóng ran của cô, chẳng
mấy chốc trái tim đã bị đóng thành băng. Diêm Tiểu Đóa buông cánh tay củaHà Trục ra, trở về trạng thái ngồi ngay ngắn như lúc đầu. Hà Trục đâuphải là tên ngốc, tại sao phải ký hợp đồng với cô chứ? Bữa tiệc hôm naycó nhiều ngôi sao đến tham dự như vậy, phải đến tám phần trong đó đã bịPhi Thiên Entertainment hớp hồn,lung lay đến tận gốc rồi. Xe đã dừng lại trước cửa, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn đang bần thần chạy theo dòng suynghĩ . Hà Trục lôi chiếc giá vẽ từ dưới ghế ngồi ra, rút bức vẽ phácthảo đó ra: "Diêm Tiểu
Đóa à, ký cho tôi một chữ đi."
Diêm Tiểu Đóa nhìn những chiếc đèn đường ở phía bên ngoài tòa nhà, ngượngngùng bối rối nói: "Anh đã không thích nghe tôi hát rồi, thì còn đòi tôi
kí tên làm cái gì nữa?"
"Trông cô kìa, đúng là xanh vỏ đỏ lòng kìa. Không biết chừng một hôm nào
đấy, đầu óc tôi bị đơ đơ hôm đó tôi sẽ ký hợp đồng với cô."
Diêm Tiểu Đóa trợn mắt trừng trừng, miệng khẽ lẩm bẩm: "Bỡn cợt tôi,
chẳng lẽ thú vị lắm sao..."
Anh lái xe bật đèn trong xe lên, dưới ánh sáng chan hòa của đèn xe, cô ngắm bức phác thảo kia một cách ngẩn ngơ. Hà Trục vẽ quả thực là rất đẹp,nhưng có chút gì đó không giống cô bây giờ, có lẽ là lúc cô mười mấytuổi, đôi mắt to tròn ngây thơ.
Diêm Tiểu Đóa ký xong vộixuống xe chạy lon ton về phía cửa tòa nhà, nhưng Hà Trục lại gấp bứctranh đó lại, miệng lẩm bẩm rất khẽ: "Bức thứ ba
rồi..."
"Anh về nhà chứ ạ?" Người lái xe hỏi Hà Trục.
Hà Trục bỗng trả lời một cách thất thần: "Không, đến phòng tranh."
Diêm Tiểu Đóa lao lên lầu, nhưng cứ đứng ở bên ngoài cửa không dám đi
vào, bởi vì cô đã nhìn thấy chiếc xe thể thao của Cố Nặc Nhất đỗ ở tầngdưới, vậy là anh ấy đã về nhà rồi. Cô lo lắng đi đi lại lại trong hànhlang hồi lâu, chút
ít dũng khí còn lại đã bị tiêu tan đi đâu hết. Cô nhìn đồng hồ trên tay, đã 11
giờ đêm rồi. Không còn cách nào khác, cô đành cắn chặt răng bấm chuông cửa.
Chuông cửa vừa vang lên thì cánh cửa đã lập tức mở ra, chỉ nghe thấy tiếng"cộc" một tiếng, trán của Diêm Tiểu Đóa đã bị va vào cánh cửa. Cố NặcNhất đứng ngay ở cửa, nhìn Diêm Tiểu Đóa đang đưa tay lên xoa xoa trán,không nói một lời.
"Hì hì, cậu về nhà sớm quá nhỉ..."
Ngoài nhoẻn miệng cười khì khì ra thì cô không còn biết làm gì nữa. Diêm
Tiểu Đóa đi lướt qua cánh cửa vào trong nhà, vết sưng đổ trên trán nóngphừng phừng. Cô quả thực nghi ngờ là Cố Nặc Nhất đã đứng ở trước cửa từrất lâu rồi, chỉ đợi cô về gõ cửa. Cố Nặc Nhất đứng phía ngoài ban công ở phòng khách, những cơn gió nhẹ luồn vào, thổi tốc những sợ tóc maikhông dài lắm của anh. Diêm Tiểu Đóa chỉ muốn lặng lẽ chuồn vào phòngngủ của mình, không lường được là Cố Nặc Nhất lại mở lời trước: "Cảmgiác ngồi trên
xe Rolls Royce thích thú chứ?"
Diêm Tiểu Đóa cảm giác như đầu óc đang dần tê dại: "Cái... cái gì?"
Mũi của Cố Nặc Nhất thở hắt ra mấy tiếng cười khẩy, cái điệu cười này
khiến cho Diêm Tiểu Đóa cảm thấy vô cùng không thoải mái. Cô dùng ngón tayrút rút, kéo cẳng phần chân váy, giống y như một đứa trẻ phạm lỗi đangchờ đợi sự khiển trách của bố mẹ.
"Giới hạn của cậu là gì?"
Đứng dưới ánh trăng nhìn xa xăm, câu nói của Cố Nặc Nhất làm cho người
ta cảm thấy hoang mang bất an vô cùng, cô mấp máy môi, hết há miệng ra lại ngậm miệng lại, nhưng rốt cục không thốt ra được lời nào, bởi vì côkhông biết phải trả lời thế nào thì mới hợp ý với Cố Nặc Nhất.
"Là qua đêm với người ta, hay đóng phim cấp ba hả? Hay là cậu vốn dĩ khônghề có giới hạn gì cả, chỉ cần có cơ hội tiến thân, kiếm được tiền, thìcho
dù có bảo cậu phải khỏa thân trước cổng Thiên An Môn thì cậu cũng làm?"
Một lời nói của anh như có hàng ngàn hàng vạn mũi kiếm sắc nhọn được
vung ra, vun vút đâm xuyên da thịt cô. Trái tim Diêm Tiểu Đóa bỗng nhiên cảm thấy nhói đau, mỗi một nhịp đập đều cảm nhận được nỗi đau như xé gan
ruột: "Cậu đừng nói như vậy..."
"Cậu làm gương mặt đại diện cho hãng xe kéo, tung ảnh hở hàng thiếu vải lênmạng, thậm chí còn lôi cả mình vào, bước tiếp theo là ăn bám đại gia đấy nhỉ? Cái tay tối hôm nay cũng được đấy, có phải là ngày mai cậu sẽchuyển
đến ở chung với hắn ta hay không?"
"Không phải,thật sự là không phải như vậy đâu..." Diêm Tiểu Đóa rất muốn giải thích, nhưng cô chợt phát hiện ra ngôn ngữ của mình lại lúc này lại nghèo nànđến vậy.
"Trong mắt cậu, mình chỉ có giá trị lợi dụng thôi sao?"
Đôi mắt của Diêm Tiểu Đóa đỏ hoe. Cô không sợ bị những lời nói cay độc
tấn công, cũng không sợ bị chế giễu khinh cười, càng không sợ những tin đồn nhảm nhí của giới truyền thông, nhưng cố rất sợ Cố Nặc Nhất hiểu lầmcô, Diêm Tiểu Đóa cô chỉ sợ mỗi điều đó. Cô chẳng qua chỉ là một quả cầu khí lửng lơ giữa không trung, còn Cố Nặc Nhất chính là ngôi sao rực rỡnhất trên bầu trời, mới nhìn thì có vẻ rất gần rất gần, nhưng thực tế là không thể nào với tới được, cũng không thể nào chạm tới được.
"Cậu tại sao lại biến thành thế này, Diêm Tiểu Đóa của ngày xưa đã đi đâu
mất rồi?"
Cố Nặc Nhất thốt ra câu nói đó xong thì quay người bước vào phòng ngủ.Diêm Tiểu Đóa nhìn tấm lưng di chuyển của anh mà cảm thấy toàn bộ trờiđất như sụp đổ, Diêm Tiểu Đóa của ngày trước đã đi đâu mất rồi... Đây là lần thứ hai cậu ấy nói câu này.
Cô sải chân một cách vụngvề, đuổi theo Cố Nặc Nhất mà không cần suy nghĩ gì: "Cho dù mình có lợidụng tất cả mọi người trên thế giới này thì mình cũng không lợi dụngcậu. Xảy ra nhiều chuyện như vậy, mình biết dù có giải thích cũng khôngthể hết được. Nhưng cậu nên nhớ rằng, mình không như
vậy, nhất định sẽ không bao giờ làm như vậy."
Đôi mắt sâu như nước hồ thăm thẳm của Cố Nặc Nhất nhìn chăm chú vào DiêmTiểu Đóa, rất lâu sau, anh mới nói: "Những lời nói hôm nay, mình chỉ nói một lần thôi, cậu nghe cho rõ. Cái thẻ ngân hàng một trăm nghìn nhândân tệ đó mình không cần nữa, cậu có thể dùng nó mà bán sách, hay là mởmột cửa hàng nhỏ. Cậu chỉ cần phải làm một việc, đó là đừng bao giờ hạnhục bản
thân một lần nào nữa."
Hạ nhục? Lần đầu tiênnghe được cái từ này, nước mắt của cô đã không thể cầm được cứ tuôn raxối xả, thì ra bàn thân cô trong mắt anh chỉ là một kẻ chuyên làm nhữngviệc hạ lưu, đê tiện, không hơn không kém. Hơi lạnh từ chân bốc lên đãtruyền đến tận đỉnh đầu, hướng mắt theo Cố Nặc Nhất đơn độc bước vềphòng ngủ, Diêm Tiểu Đóa chỉ biết đứng nhìn trân trân. Cũng không biếtlà đã đứng như vậy trong bao lâu, chỉ cảm thấy rằng đôi chân đi giày cao gót cả tối của cô đang rất đau đớn.
Cô lấy tay quẹt nướcmắt một cách loạn xạ, sau đó đờ đẫn bước về phía phòng ngủ dành chokhác. Cô thu dọn lại đồ đạc của mình, từng thứ từng thứ một, cũng vẫnchỉ có một chiếc ba lô đó. Diêm Tiểu Đóa mở quyển nhật kí, lấy chiếc thẻ ngân hàng đang kẹp trong đó ra. Mặc dù như vậy là không được lịch sựcho lắm, nhưng cô vẫn tự động đẩy cánh cửa phòng ngủ chính. Cố Nặc Nhấtđang nằm trên giướng, vừa đeo tai nghe nghe nhạc vừa đọc tạp chí. Thấycô bước vào, anh thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên.
Diêm Tiểu Đóa để chiếc thẻ ngân hàng lên trên mặt tủ cạnh đầu giường, ánhđèn huyền ảo tỏa ra dưới lồng đèn ngủ khảm trai phản chiếu lên trên cáithẻ, lóng lánh vô cùng. Nhưng anh vẫn không thèm liếc nhìn cô đến mộtcái, cả căn phòng chìm trong yên lặng ngột ngạt, chỉ có tiếng lật giởtạp chí sột soạt. Cô cố gắng vỗ về, trấn tĩnh bản thân, nhưng giọng nóivẫn đôi chút nghẹn ngào: "Tiền là của cậu, cứ cho là cậu thương hạimình, thì mình cũng không thể nhận được. Mặc dù tất cả những việc mìnhlàm đều khiến cậu cảm
thấy xấu hổ, nhưng vẫn chưa đến cái mức đê tiện."
Lúc Cố Nặc Nhất ngẩng đầu lên thì Diêm Tiểu Đóa đã bỏ chạy ra đến cửa. Anhvơ vội lấy cái thẻ rồi vụt đuổi theo. Diêm Tiểu Đóa đang đi đến cạnh của thì bị ép vào thành tường: "Cậu làm bộ làm tịch cái gì thế hả? Mới nóicó mấy câu mà đã không vui rồi. Mình đã bảo với cậu từ rất lâu rồi, đừng có lăn lộn
trong cái giới này nữa. Cứ khăng khăng đâm đầu vào vạc lửa, để rồi đến khi bị
cháy thành tro thì cậu mới chịu thôi hay sao. hả?" Anh nói xong, nhét chiếcthẻ ngân hàng vào trong lòng bàn tay của Diêm Tiểu Đóa: "Giữ cẩn thậnnhé,
không được trả lại cho mình lần nữa đâu đấy."
Diêm Tiểu Đóa nhìn như dán mắt vào chiếc thẻ ngân hàng, nhưng cuối
cùng đưa lại cho anh: "Mình quả thật là không cần."
Cố Nặc Nhất bất ngờ trở nên vô cùng kích động: "Sao vậy? Cảm thấy làm
như vậy thì sẽ giữ được thể diện và lòng tự tôn, phải không?"
Diêm Tiểu Đóa nhìn Cố Nặc Nhất đang nổi giận đùng đùng, trong lòng bỗng dậylên từng đợt sóng lón: "Vì nhan sắc của mình không xứng với cậu, chiềucao của mình không xứng với cậu, học vấn cũng không xứng với cậu, trongkhi đó, một trăm nghìn nhân dân tệ này sẽ làm mình càng ngày càng cáchxa cậu
h ơn ! "
Tất cả lại yên lặng, yên lặng đến nỗichỉ còn nghe thấy âm thanh vút lên vút xuống của những cơn gió. Nhìn cái thái độ ngạc nhiên đến há hốc miệng của Cố Nặc Nhất, đầu óc Diêm TiểuĐóa như muốn nổ tung: "Mình có lẽ... đã
thích cậu mất rồi."
"Cậu..."
Diêm Tiểu Đóa nén dòng nước mắt cứ chực tuôn ào ra vào trong: "Có phải
là cậu thấy rất buồn cười đúng không? Nhưng... chính là như vậy đó, mìnhđã không còn cách nào đối mặt với cậu một cách bình thường nữa rồi, bởivì mình
rất tự ti, lúc nào cũng cảm thấy tự ti."
DiêmTiểu Đóa cúi đầu xuống, xoa xoa nhẹ vào cái đầu của Bé Dưa béo núc ních, sau đó đi ra khỏi cửa. Cánh cửa thang máy vừa khép lại, cô trượt phịchxuống sàn như không còn hơi sức gì nữa rồi khóc nức nở đến nấc nghẹn.
Cho đến khi nhân viên của phòng kiểm soát an ninh đến kiểm tra, Diêm TiểuĐóa mới chui từ trong thang máy ra, ôm lấy ba lô rồi đi ra khỏi khu vựckhuôn viên tòa nhà. Chuông di động kêu liên hồi, Diêm Tiểu Đóa tê táibấm nút nhận điện thoại. Đầu bên kia vọng lại giọng nói líu la líu locủa A Hoa: "Mẹ
trẻ Diêm của tôi à, mẹ đang bận cái gì thế?"
Nghe thấy giọng nói của A Hoa, cô liền quỳ xuống bên dưới cột đèn cao áp
mà khóc rưng rức: "Anh chết ở cái xó nào rồi hả? Anh mau đến đón tôi đi."
Trong một phòng hát nhỏ ở quán karaoke Bellagio, tổng cộng 20 chai bia nhỏđược xếp ngổn ngang trên chiếc bàn uống nước, tất cả đều đã khui nắp vàuống cạn tới đáy, Diêm Tiểu Đóa khóc lóc đến đỏ hoe cả hai mắt: "A Hoa,
gọi thêm 10 chai nữa đi."
"Ối trời đất ơi, mẹ trẻ kiềm chế một chút cho con nhờ. Mẹ tưởng là đanguống nước lã hay sao đấy hả? Có biết là mỗi một cái chai bé tẹo này làba mươi tệ không? Mẹ đã uống hết 600 nhân dân tệ rồi đấy!" A Hoa giằnglấy chai bia chỉ còn lại phân nửa trong tay của Diêm Tiểu Đóa, sau đó tu một hơi
cạn sạch: "Mẹ trẻ à, mau đi thôi, tôi chỉ còn lại 100 tệ thôi đấy."
"Đến anh cũng khinh thường tôi sao, có phải không? Diêm Tiểu Đóa tôi đây
bây giờ đã bị mọi người ghét bỏ rồi..."
A Hoa vò đầu bứt tai, chẳng còn cách nào khách đành thỏ thẻ sờ nhẹ vàocặp đùi của cô em út đang ngồi hầu rượu: "Em gái của anh à, lấy thêm cho
anh ba chai nữa, à không... lấy thêm một chai nữa là đủ rồi."
Cả căn phòng ngập ngụa mùi bia rượu nồng nặc, A Hoa bỏ trốn ra ngoài hútmột điếu thuốc. Anh ta ngó ngang ngó dọc tứ phía, sau đó cầm di động lên nhanh chóng bấm gọi điện thoại: "Anh đã đi tới đâu rồi? Đến rồi à? À à,
vậy thì tốt, tốt quá rồi!"
A Hoa đúng ở bên ngoài thêmvài phút nữa mới đợi được Cố Nặc Nhất đang vội vội vàng vàng lao tới.Anh ta vội vàng chạy ra đón: "Tiểu Đóa cả buổi cứ
gọi tên anh, cũng không rõ là làm sao nữa."
Cố Nặc Nhất không trả lời, chỉ tiện tay mở toang cánh cửa phòng hát. DiêmTiểu Đóa nằm ngang người trên chiếc sofa, đã ngủ ngon lành từ bao giờ,chiếc ghế sofa hơi thấp, mái tóc dài của cô rủ xuống chạm đất. Cố NặcNhất tốn rất nhiều sức lực mới có thể ỡ chai rượu trong tay Diêm TiểuĐóa ra: "Cô ấy rốt
cuộc đã uống bao nhiêu rồi?"
"Trên mặt bàn có bao nhiêu thì tức là đã uống bấy nhiêu đấy. Anh và Diêm
Tiểu Đóa rốt cục làm sao thế? Cô ấy từ trước đến nay chưa bao giờ buồn khổ
như thế này."
Cố Nặc Nhất không trả lời, chỉ cúi thấp người xuống ôm lấy cô, tiện thểvén lại mái tóc dài cho cô. Mùi rượu nồng nặc từ hơi thở Diêm Tiểu Đóaphả vào mặt anh, Cố Nặc Nhất ghê người tránh mặt qua một bên. Chiếc áosơ mi trắng sạch sẽ vừa mới thay đã bị cô ấy hủy hoại như thế đó.
Hai người đàn ông vất vả lắm mới có thể đưa được Diêm Tiểu Đóa về nhà. CốNặc Nhất thắp đèn lên, đứng bên cạnh giường ngắm nhìn Diêm Tiểu Đóa đang chìm trong giấc ngủ say. Dưới ánh trăng mờ ảo, cô chốc chốc lại khẽchay mày lại. Cố Nặc Nhất thở ra một hơi thật dài, đóng cánh cửa lại rồi lui ra ngoài.
Trong phòng khách, A Hoa vẫn đang cố đợi anh: "Tôi phải về trước đây,
anh cứ ở đây nhé."
Cố Nặc Nhất suy tư một hồi rất lâu rồi mới mở miệng nói: "Tốt nhất là tôi
nên về, đừng nói với cô ấy là tôi đã đến."
A Hoa vội chạy ra mở cửa cho Cố Nặc Nhất: "Vậy thì anh đi đường cẩn thận
nhé."
Cố Nặc Nhất bước vào trong thang máy, A Hoa bỗng sực nhớ ra điều gì đó,than trời một câu rồi vỗ bôm bốp vào trán mình, vội vàng đuổi theo:"Cố... Cố Nặc Nhất, chẳng là, có thể cho chúng tôi mượn một ít tiền được không? Tối nay mời Diêm Tiểu Đóa uống rượu, trên người đã không cònđồng nào nữa
rồi."
"Trên xe của tôi vẫn còn hai vạn tệ, xuống dưới lấy đi."
Ở dưới tầng, Cố Nặc Nhất ném cả cọc nhân dân tệ còn nguyên đai nguyên
kiện vào lòng A Hoa. A Hoa mừng rỡ đến mức hai má hồng nhuận cả lên:
"Cảm ơn anh nhé! Trời đã khuya lắm rồi, anh đi đường cẩn thận nhé!"
Cố Nặc Nhất nhìn vào khoảng không được chiếc đèn pha chiếu rọi, dặn dò
A Hoa: "Sau này tôi sẽ thường xuyên gọi điện cho anh, hết tiền thì cứ liên lạc
với tôi, bất cứ lúc nào."
Cố Nặc Nhất đạp chân ga một cái, chiếc xe liền lướt khỏi khu nhà mà DiêmTiểu Đóa sinh sống. Bây giờ đã là hai giờ sáng rồi, ngoài những bọn đuaxe cứ thi thoảng lại vụt phóng qua ra thì ngoài đường đã vắng bóng xecộ. Anh lái xe rất chậm, trước mặt đều tràn ngập hình ảnh Diêm Tiểu Đóavới đôi mắt sưng hút đỏ hoe và đôi má nhạt nhòa đầy nước mắt.
"Một trăm nghìn nhân dân tệ này sẽ làm mình càng ngày càng cách xa cậu
h ơ n ..."
"Nhan sắc của mình không xứng với cậu, chiều cao của mình không xứng
với cậu, học vấn cũng không xứng với cậu..."
Cố Nặc Nhất kéo kéo vành tai mấy cái thì những lời nói đó của Diêm TiểuĐóa mới biến mất hoàn toàn khỏi bên tai. Anh nhìn chiếc đèn tín hiệu ởphía trước, thì thầm với bản thân mình: "Diêm Tiểu Đóa, đúng là Bé Ngốc, chẳng
thông minh thêm được tí nào cả..."
Khi tỉnh dậyDiêm Tiểu Đóa cảm thấy vô cùng đau đầu, loạng choạng ngồi thẳng dậy trên giường, chợt ngửi thấy mùi thơm thoảng thoảng của cơm trắng đang baytới. Chưa đợi xuống khỏi giường, A Hoa đã bưng một nồi cháo đến bêncạnh: "Tiểu Đóa, mau xuống ăn đi, cháo bào ngư, ngon tuyệt hảo
luôn."
Diêm Tiểu Đóa vẫn đầu đau như búa bổ, tối qua cô đã uống nhiều rượu như vậy, bây giờ dạ dày cảm thấy rất khó chịu. A Hoa lúc này đã mặc chiếc tạpdề, dùng thìa nguấy đảo liên tục nồi cháo rừng rực, nói: "Tiểu Đóa, côcứ nghỉ ngơi đi, mấy hôm nay chịu khó nghri ngơi cho khỏe, mấy hôm nữaphải tham gia ghi hình cho một chương trình giải trí, cát sê lên hìnhkhông thấp
đâu."
A Hoa cứ liến thoắng như súng liênthanh, Diêm Tiểu Đóa phải hạ lệnh trục xuất khách thì lỗ tai mới đượcthoải mái một chút. Cô ngồi khoanh tròn chân trên giường nhìn ra ngoàicửa sổ, trên đường dây điện đã bị nhuốm màu
hoàng hôn, chỉ có một con chim sẻ duy nhất cô đơn trơ trọi đậu. Diêm Tiểu
Đóa nhìn rất lâu, cho đến khi con chim sẻ đó bay đi.
Nồi cháo bào ngư bên cạnh giường đã nguội tanh, cô cho thêm một chút nướcnóng. Sau khi tỉnh dậy, trong lòng lại cảm thấy càng buồn khổ hơn, từnggiọt nước mắt rơi lã chã vào nồi cháo, hòa lẫn với tâm trạng thê lương,cô xúc từng thìa từng thìa rồi nuốt xuống. Cố Nặc Nhất không nhắn tincho cô, cũng không gọi điện thoại cho cô. Bản thân tại sao lại ngu ngốc, ngớ ngẩn đến mức tùy tiện nói ra suy nghĩ của mình cơ chứ? Cố Nặc Nhấtnói rất đúng, Diêm Tiểu Đóa của ngày trước đi đâu mất rồi? Diêm Tiểu Đóa của ngày xưa không bao giờ tùy tiện biểu lộ tình cảm, cho dù có là đang đứng đối diện với người mình thích.
Bát cháo đó, cô cứ ăncho đến khi muốn nên ra mới thôi, cô đi đi lại lại trên sàn nhà, lòngvòng cho đến tận mười giờ đêm, nhưng trong lòng vẫn rối bời bất an. Diêm Tiểu Đóa rất muốn chạy trốn, trốn khỏi Bắc Kinh, đến một nơi không hềcó bóng dáng của bất kì ai. Đây là lần đầu tiên sau khi cô đến Bắc Kinhmà muốn chạy trốn khỏi nơi đây, bởi vì cô không biết nếu cứ ngoan cốkiên trì thì còn ý nghĩa gì nữa không.
Đêm qua, CốNặc Nhất cũng bị mất ngủ, đến tận 4h sáng mới đặt người xuống. Nhưngchứng đau nửa đầu lại phát tác, anh mơ mơ màng màng ngủ đến tận 9 giờ,bị Bé Dưa đang đói meo kêu ầm ĩ gọi dậy. Cố Nặc Nhất uể oải xuống giường làm một ít đồ ăn cho mèo, nhưng Bé Dưa không hiểu sao đột nhiên trở nên trái tính trái nết, nó vươn một bên vuốt ra đạp đổ tứ tung đĩa thức ăncho mèo ra nền đất, từng hạt từng hạt đồ ăn cho mèo vương vãi khắp nơi.Cố Nặc Nhất rất muốn nổi cáu lên, nhưng vẫn kiềm chế, nhẫn nhịn. Anhđứng dậy đến bên tủ lạnh tìm kiếm, quả nhiên phát hiện ra mấy túi DiệuTiên Bao. Bé Dưa được ăn Diệu Tiên Bao nên vui vẻ sung sướng đến nỗi cứrên ư ử không ngớt, Cố Nặc Nhất bất đắc dĩ véo lấy một bên tai của BéDưa: "Tao mới đi có mấy ngày mà mày đã nảy sinh ra bao nhiêu là tật xấurồi, đều tại cô ấy
đã nuông chiều mày quá."
Hai tiếng"cô ấy" vừa thoát ra, tim Cố Nặc Nhất như thót lên một cái, bắt đầu cảmthấy đau. Anh bước vào căn phòng ngủ mà Diêm Tiểu Đóa từng ở, ngoàichiếc đệm còn vương lại chút nếp nhăn, ngoài ra không còn lưu lại thêm
bất kì dấu vết gì nữa. Anh nằm trên chiếc giường đó, hết xoay bên trái lại trở
mình sang bên kia. Bên ngoài chợt vọng lại tiếng chuông cửa, Cố Nặc Nhất vội bật dậy rồi xông ra, nhưng ngoài cửa không phải là người anh muốn gặp,"Chị
Nhược Lan."
"Đến Phi Thiên Entertainment một chuyến đi. Vi Vi sợ cậu không đi, nên đã
đặc biệt bảo tôi đến mời cậu."
Cố Nặc Nhất biết rằng, nếu như cậu từ chối thì Nhược Lan sẽ cứ đứng ởngoài cửa đợi. Không còn cách nào khác, anh đành đi cùng Nhược Lan đếnPhi Thiên Entertainment. Trụ sở của công ty nằm tịa khu vực tấc đất tấcvàng của Bắc Kinh, thuê trọn hai tầng lầu, nội thất trang trí cũng vôcùng xa hoa. Nhược Lan dừng bước trước cánh cửa văn phòng phó tổng giámđốc ở trong cùng hành lang. Cố Nặc Nhất tiện tay đẩy cửa vào, Vi Vi đang đứng quay lưng lại để hướng mắt qua cửa sổ. Nghe thấy tiếng bước chân,Vi Vi vội quay người lại:
"Ngồi đi."
Cố Nặc Nhất vẫn đứng bất động không hề di chuyển: "Vẫn là chuyện về bộ
phim lần trước sao? Tôi đã từng nói rồi, sẽ không đồng ý diễn."
Ánh mắt của Vi Vi vẫn vô cùng hiền từ, hẳn là cô đã quá quen thuộc với cáithái độ trước nay vẫn vậy của con trai: "Không phải con vẫn muốn có thểthay đổi hình ảnh hay sao? Bộ phim này không tồi đâu, mẹ cảm thấy condiễn là hơp nhất đấy. Nếu như con còn e ngại việc liên quan đến công tyKinh Kì, thì cứ yên tâm đi, công ty sẽ giúp con tìm một luật sư để cắtđứt hợp đồng. Nếu như quả thực là không được, thì việc mua lại cái côngty Kinh Kì đó cũng
không phải là không thể làm được."
"Bà có biết là tôi ghét nhất cái gì ở bà không? Ghét nhất những chủ trương
quá xâm phạm quyền cá nhân của tôi, ghét tất cả những sự sắp đặt của bà."
Ánh mắt của Vi Vi hơi thấm đượm chút u ám: "Bé Cưng à, mẹ rốt cục phải
làm thế nào thì con mới có thể tha thứ cho mẹ đây?"
Cố Nặc Nhất đứng cạnh ở cạnh cửa, chỉ để cho người phụ nữa đó nhìn thấytấm lưng của mình: "Sự ấm áp, tôi chỉ muốn có được sự ấm áp. Nhưng thứđó
bà không cho được, những thứ bà cho tôi chỉ là sự nhục nhã mà thôi."
Trái tim của anh đã đóng băng phong tỏa rất lâu rồi, tại sao lại có thể dễ
dàng để cho Vi Vi bước vào thêm một lần nữa như vậy chứ. Trong hành langrộng thênh thang, chỉ có một mình anh rảo bước tiến về phía trước, nhưng nhịp chân vội vã không thể không dừng lại, bởi một người đang từ phíatrước mặt đi tới.
Hà Trục đang mặc một chiếc áo chuyên dụngcho lái xe môtô, trên tay xách chiếc mũ bảo hiểm, mái tóc dài màu hạt dẻ được buộc lại một cách tùy tiện đằng sau gáy, trên đôi bốt dính loanglổ không ít bụi đường, hình như chiếc xe Harley đã chở anh ta đến mộtnơi rất xa. Hà Trục nhìn thấy anh thì mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó chìabàn tay của mình ra: "Cố Nặc Nhất, thần tượng đang sốt xình xịch bây giờ đây rồi, đúng là nghe danh đã lâu mà hôm nay mới được
gặp."
Bàn tay buông thõng một bên của Cố Nặc Nhất hơi hơi siết lại, nụ cười củaHà Trục hết mức dịu dàng, không thể được thoải mái. Để lịch sự, Cố NặcNhất cũng đã nâng cánh tay của mình lên. Hai bàn tay nắm vào nhau, nhưng đều siết chặt thêm mấy phần.
Chỉ nói chuyện qua lại đơngiản mấy câu như vậy rồi hai người vội lướt qua nhau. Cố Nặc Nhất nhậncuộc điện thoại của A Hoa gọi đến, trong hành lang
vang vọng tiếng trả lời của anh: "A Hoa, anh nói từ từ thôi, Tiểu Đóa sao rồi?"
Cố Nặc Nhất đợi đến khi nghe rõ ràng mạch lạc xong thì không còn cách nàotrấn tĩnh, bình chân như vại lại được nữa: "Anh cứ đợi đấy, tôi bây giờsẽ
đến tìm anh ngay."
Trong hành lang Phi ThiênEntertainment giờ chỉ còn Hà Trục đang nhìn chăm chú vào tấm lưng của Cố Nặc Nhất. Sau một khoảng chốc lát khựng lại, Hà Trục cũng sải từng bước lớn vội vàng đi ra phía cửa. Nhưng, không hề có ai để ý tới cái bóngdáng khuất lập sau khúc cua. Vi Vi đứng tựa vào bên cạnh cửa sổ, tronglòng lẩm bẩm đi lẩm bẩm lại hai tiếng: ấm áp.
Đây đã là ngày thứ năm Diêm Tiểu Đóa rời khỏi Bắc Kinh, thời gian gần như đã bị lãngquên. Mọi thị trấn cổ kính đơn sơ đều hiền hòa như vậy, chỉ cần tìm đạimột chỗ nào đó để ngồi, là bạn đã có thể dễ dàng trôi qua từ sáng sớmcho đến tận hoàng hôn.
Ở đây không có những con đường rộng lớn thênh thang như ở Bắc Kinh,
cũng vô cùng hiếm gặp những ánh đèn neon rực sáng trong màn đêm đen, nếu cóthì ở đây chỉ có mặt đất vô cùng ẩm ướt, tiếng nước chảy róc rách, vàmột hương vị thôn quê nồng nàn. Kể từ khi bán ngôi nhà ở quê đi, đây làlần đầu tiên cô quay trở về. Ở cái thị trấn này, Diêm Tiểu Đóa chính làngôi sao rực rỡ nhất, mặc dù không còn chỗ để ở, nhưng rất nhanh đã cómột người hàng xóm tốt bụng cho thuê nhà giúp cho. Cô chỉ cần đi dạo một vòng trong chợ, là thế nào cũng có rất nhiều người nhiệt tình tặng hoaquả, đảm bảo cô sẽ ra về với những bị đầy căng.
Diêm TiểuĐóa rất thích nhìn những đứa trẻ con của chủ nhà trọ làm bài tập dướiánh đèn, nhìn ngắm bọn chúng chậm chạp viết từng nét từng nét một, chỉcảm thấy thời gian trôi qua như dòng nước. Khi được biết trong thị trấncó mấy thằng nhóc không được thông minh lắm mà cũng đều thi đỗ đại họcrồi, Diêm Tiểu Đóa hi vọng thời gian có thể quay ngược trở lại biết bao, lúc đó cô sẽ chăm chỉ nghiêm túc đi thi, chứ không phải là vẽ linh tinh hình thủy thủ mặt trăng trên bài thi nữa. Cô cũng vô cùng hối hạn vìnăm đó đã không chăm chỉ ôn tập mà cứ hoang phí thời gian bon chen trong giới showbiz, nếu không đã không đến nỗi càng đi càng xa cách người ấy.
Đồng hồ đã điểm 10 giờ đêm, trong vườn chỉ còn lại một mình Diêm Tiểu Đóa. Trên chiếc bàn bằng gỗ đặt một chiếc lọ thủy tinh chứađầy kín những con đom đóm mà lũ trẻ con đã bắt được từ cánh đồng, tỏa ra những tia sáng xanh lập lòe lấp lánh. Dưới ánh sáng yếu ớt đó, DiêmTiểu Đóa mở quyển sổ nhật kí ra. Trang đầu tiên vẫn còn in hằng lại vệtnước mắt đã mờ, những dòng chữ có phần xiêu xiêu vẹo vẹo, chúng đã đượccô viết trên đường về
quê: Ngày 20 tháng 7, Bé Ngốc và Bé Cưng không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Diêm Tiểu Đóa khe khẽ thở dài, đúng vậy, xấu hổ như thế, làm sao có thể gặp lại nhau được.
Cô cầm bút lên, muốn viết thêm cái gì đó, nhưng lúc hạ bút xuống, trên mặt sổ lại chỉ xuất hiện thêm mấy chữ: Ánh trăng bình yên, mình cũng bìnhyên.
"Tiểu Đóa, vẫn chưa ngủ cơ à?"
Diêm Tiểu Đóa gập quyển nhật kí lại, đứng dậy hướng về phía trước: "Chú
Lưu đến đấy ạ."
"Muốn nhờ cháu giúp cho một việc. Ngày mai cả đoàn kịch phải đến miếu TháiBình để tham gia biểu diễn cho một tiệc cưới, nhưng cái con bé chuyênhát trong đoàn lại im ỉm trốn đi rồi, đi tham gia tuyển chọn siêu ngôisao siêu
minh tinh gì gì đó. Cháu giúp chú Lưu thế chân vào đó một chút đi."
Diêm Tiểu Đóa lộ ra vẻ mặt nhăn nhó: "Chú Lưu à, cháu về quê lần này là
muốn yên tĩnh một chút ..."
"Cháu coi như là giúp chú Lưu này đi, trong nhà chú Lưu, trên có mẹ già, dưới thì có lũ nhỏ. Ở cái chỗ hẻo lánh này của chúng ta, kiếm tiền không dễdàng gì, con nhỏ nhà chú đang đi học trên tỉnh, trong đoàn có bao nhiêungười cần kiếm miếng cơm. Nếu có cháu, thì cả đoàn đều đỡ vất vả mộtchút."
Những gia đình giàu sang trong thị trấn khi tổ chứctiệc tùng đều chuộng mời các đoàn kịch đến biểu diễn để giúp vui vàkhuấy động bầu không khí. Vốn dĩ trong cái thị trấn bé nhỏ này chỉ cómỗi một đoàn kịch của chú Lưu, nhưng mấy năm nay lại xuất hiện thêm mấyđoàn nữa, vì vậy mà việc làm ăn của chú Lưu càng ngày càng khó khăn.Diêm Tiểu Đóa không hề muốn tham gia, nhưng cú nghĩ đến việc ngày trướcchú Lưu đã giúp cô xây mộ cho người mẹ đã quá cố của mình, cô lại khôngthể nào từ chối được.
Sáng sơm hôm sau, cô liền cùng mọingười trong đoàn kịch di chuyển đến miếu Thái Bình. Vì hôm nay là chủnhật nên gia đình tổ chức tiệc cưới đã thuê thêm cả cái sân vận động của một trường tiểu học. Mọi người tấp nập đi qua đi lại, ngồi kín cả 30bàn tiệc, vô cùng nhộn nhịp. Sân khấu biểu diễn của họ, hai chiếc loađôi âm thanh ầm ầm làm nóng cả bầu không khí.
Trên sân khấuđang biểu diễn ảo thuật, dưới cánh gà Diêm Tiểu Đóa vừa mới thay xongchiếc váy trắng xòe rộng trông đã hơi ngả sang màu cháo lòng, cô đứngxoay vòng trước gương, lại tô thêm chút son đỏ. Cô đột nhiên cảm
thấy thật trẻ con, nhưng diện mạo của cô ngày trước chính là thế này đây.
"Tiểu Đóa, đến lượt cháu rồi đấy, hát xong ba bài hát là đoàn chúng ta có
thể thu dọn ra về được rồi."
Diêm Tiểu Đóa bước lên sân khâu. Chiếc loa oang oang vang lên chất giọng
địa phương của chú Lưu đang hò hét thu hút sự chú ý của mọi người: "Bà conà, sau đây mời bà con thưởng thức giọng ca của siêu sao ca nhạc quốc tế
Diêm Tiểu Đóa qua bài hát 'Ngày đẹp trời'!"
Siêu sao ca nhạc quốc tế? Chú Lưu này quả thật là biết nói khoác. Nhưng,những tiếng hò reo không ngớt và những tràng pháo tay rào rào ở phíadưới sân khấu đã chứng minh được độ nổi tiếng của Diêm Tiểu Đóa ở cáithị trấn nhỏ xíu này. Từ những cụ ông răng móm, những ông chú da mặt đãnhăn nheo, đến những bà thím bà cô má đỏ hây hay, tất cả bọn họ đều nâng đũa nâng bát, vung lên vung xuống trong không trung. Diêm Tiểu Đóa cảmthấy như bị thôi miên, dường như những thứ mà bà con phía dưới đang vùng lên vung xuống không phải là bát đũa, mà là những chiếc que dạ quang và những chiếc đèn nhấp nháy. Trong lòng cô đột nhiên cảm thấy phấn khíchhừng hực: "Xin chào tất cả quí vị! Tôi là Diêm Tiểu Đóa! Tôi có mặt tạiđây để chúc mừng đôi uyên ương và gia đình luôn luôn mạnh khỏe hạnhphúc, đầm ấm hòa
thuận..."
Những bài hát dân gian như"Ngày đẹp trời" vốn không phải là sở trường của Diêm Tiểu Đóa, thậm chícô còn hát ra một thứ giọng pha lẫn chút phong cách hiện đại, ngoài racòn tùy ý thay đổi ca từ. Nhưng đối với những người dân ở cái thị trấnnày, một ngôi sao nhí thoát ly đã nhiều năm nay trở về quê hương như cô, thì dù có hát bài "Hai con hổ", họ cũng sẵn sàng nghe.
Bàihát kết thúc ở giai điệu ngân vang cao vút, liền ngay sau đó là mộttràng pháo tay nổ ra như sấm rền. Vốn dĩ là bàn tiệc tự do, ai ăn uốngxong thì tự động ra về, nhưng những người đến tham gia lễ cuối đều không muốn rời khỏi bàn tiệc, thậm chí còn lôi mấy chiếc ghế băng dài từnhững phòng học ra để kê sát ngay dưới sân khấu.
Đôi uyênương tổ chức tiệc cưới ngày hôm nay cùng nhau bước lên sân khấu rồi mờicô một bát rượu để tỏ lòng biết ơn, Diêm Tiểu Đóa khẳng khái ngẩng cổlên làm một hơi cạn sạch.
"Siêu sao à, hôm nay trời đẹp như thế này, hát bài hát trầm lắng quá!"
Không biết là ai đã châm ngòi trước, từ những ông bà cô bác, đến những
trai thanh gái lịch đều nhao nhao yêu cầu Diêm Tiểu Đóa biểu diễn thêm bài
nào đó sôi động hơn một chút. Những giọt rượu trắng nặng hơn năm mươi độtrôi tuột xuống dạ dày, Diêm Tiểu Đóa chỉ cảm thấy toàn thân nóng rực,nhưng rất thoải mái, nhưng u uất trong lồng ngực như đã được cuốn trôihết. Cô giơ micro lên: "Được thôi, vậy thì hát một bài sôi động nhé! Bài hát Anh hòa thượng ơi, em trót yêu anh rồi sau đây là để dành tặng tấtcả bà con cô
bác có mặt trong buổi hôm nay."
Lời nói vừa dứt, chú Lưu đã dạo ngay nhạc trên chiếc đàn điện tử của mình. DiêmTiểu Đóa mặc chiếc váy bồng xòe, đổi sang giọng quê mình để cất lên lờibài hát vốn dĩ không phù hợp để đưa lên biểu diễn trên sân khấu này,không khí của bữa tiệc đã được đẩy lên tới đỉnh điểm. Diêm Tiểu Đóa háthăng say đến mức hất tung cả giày cao gót, cứ chân trần mà đứng trên sân khấu, trông bộ dạng thật giống bọn côn đồ muốn cướp mất chú rể nhàngười ta.
"Chẹp chẹp, Tiểu Đóa đến cái thể loại bài hát nàymà cũng có thể tùy tiện hát ra được, ha ha, Tiểu Đóa của chúng ta đúnglà một tài năng ..." A Hoa vừa vỗ tay vừa lắc lắc mông, cũng không quênquay lại nhìn Cố Nặc Nhất đang đứng ở phía sau. Nhưng nhìn thấy khuônmặt lạnh tanh đó, anh ta vội đứng thẳng nghiêm trang lại, "Cái... cái cô Tiểu Đóa này, nhất định phải phê bình cô ta cho ra trò mới được, saolại có thể thốt ra mấy bài hát thô tục thế này cơ
c h ứ! "
Hai người bọn họ đang đứng ở phía ngoài cổng sau của sân vận động trườnghọc, nhìn vọng từ xa quang cảnh tổ chức tiệc cưới nhộn nhịp, cứ tần ngần không dám bước vào.
"Cố Nặc Nhất à, chúng ta cũng vào bonchen cốc rượu mừng đi. Tiệc tự do kiểu này chủ yếu là muốn mọi ngườiđược vui vẻ, chúng ta cũng không thể nào mà đến một cách vô ích đượcchứ!" A Hoa cũng rất lâu rồi không về quê, lúc này cũng rất là phấnkhích nóng ruột, vì anh ta đã tăm tia thấy mấy cô gái chưa chồng.
Cố Nặc Nhất đội chiếc mũ đằng sau áo khoác lên, lại đeo thêm cặp kính đen, buông ra một câu với vẻ quá nhàm chán, không quan tâm: "Không có
hứng, thật là nhạt nhẽo."
Sau khi hát xong bài "Anh hòa thượng ơi, em trót yêu anh rồi", Diêm Tiểu
Đóa lại thể hiện thêm bài "Yêu mến đất trời". Ba bài hát vèo một cái đãbiểu diễn xong, nhưng bà con cô bác ngồi phía dưới sân khấu vẫn cảm thấy chưa đủ, yêu cầu Diêm Tiểu Đóa hát thêm hai bài nữa. Diêm Tiểu Đóa trên sân khấu đã cảm giác hơi quay quay chóng mặt, đứng cũng không vững nữarồi. Chú Lưu cao giọng hét lên qua chiếc loa: "Tiểu Đóa của chúng tôi là siêu sao quốc tế, biểu diễn ca nhạc từ trước đến nay, đã kết thúcchương trình là tuyệt đối
không được tiếp tục nữa."
Chính nhờ vậy mà Diêm Tiểu Đóa có thể xách đôi giày cao gót bước xuống sânkhấu. Công lực của bát rượu đó thật là mạnh mẽ, bây giờ Diêm Tiểu Đóachỉ thấy dạ dày vô cùng bỏng rát, thật là khó chịu.
"Chị Tiểu Đóa ơi, tặng chị bó hoa này!"
Một bé gái khoảng năm sáu tuổi đang kiễng chân lên vươn dài cánh tay ra
để đưa cho cô một bó hoa, Diêm Tiểu Đóa ợ ra một hơi rượu rồi chìa taynhận lấy. Cô mơ mơ màng màng đưa mắt nhìn xuống, đợi đến khi đã nhìnthấy rõ ràng rồi thì đột nhiên toàn thân cứng đờ, không thể tin được làđôi tay cô lại đang cầm một bó cỏ đuôi chó. Rốt cục trò này là do ai bày ra vậy, quả đúng là quá coi thường Diêm Tiểu Đóa cô rồi.
Diêm Tiểu Đóa tức giận đã lục tìm thấy trong bó cỏ đuôi chó một tấm thiệpđược làm từ vỏ bao thuốc lá, trên đó có viết: Thân tặng siêu sao ca nhạc quốc tế Bé Ngốc.
Miệng Diêm Tiểu Đóa không ngừng lẩm bẩm,bỗng như có tia chớp lóe lên trong óc, cảm giác nôn nao say say đã tỉnhđến một nửa, cô vội vội vàng vàng xỏ đôi giầy cao gót vào rồi cuống quýt chạy ra khu vực cánh gà. Diêm Tiểu Đóa nhìn quanh quất xung quanh khắpmọi hướng, rồi cô vô tình lia mắt nhìn lại, chợt nhìn thấy bóng dáng ấyđang đứng ở cổng sau của sân vận động trường học. Trong lòng cô bỗngnhiên cảm thấy vô cùng xót xa, rồi cô lảo đảo loạng choạng chạy về phíasau sân khấu. Nét chữ trên tấm thiệp chính là của Cố Nặc Nhất, chỉ là cô không dám tin rằng anh lại đến nơi đây. Cô thay bỏ chiếc váy xòe rộng,tẩy bỏ lớp trang điểm trên mặt, xách ba lô lên, chạy một mạch ra khỏitrường học mà không hề ngoái đầu nhìn lại.
Cô càng đi càng nhanh, chỉ muốn bỏ trốn khỏi nơi này một cách nhanh
chóng nhất. Mới chỉ tận hưởng được mấy ngày yên bình đã lại phải trở về vớicái hiện thực khiến cho người ta cảm thấy bất an đó. Một tiếng "két"thắng phanh nghe thật chói tai, chiếc xe liền đỗ ngay dưới chân cô. Diêm Tiểu Đóa không dám ngẩng đầu nhìn lên, đột nhiên quay người lại rồi cocẳng chạy một mạch về phía ngược lại.
Cô chạy ra khỏi ngôilàng nhỏ có miếu Thái Bình đó, chạy băng qua một cánh đồng lúa xanh mướt tầm mắt, chạy lướt qua cả một dàn đồng ca của những chứ ếch, cuối cùngthì cũng kiệt sức, mệt lử. Cô ngồi thở hổn hển bên cạnh những khóm lausậy ở ven sông, cũng không biết là đã ngồi bao lâu, nhịp tim đã dần dầnbình thường trở lại. Cô hướng mắt về phía mặt trời, có lẽ đã sắp hoànghôn rồi. Diêm Tiểu Đóa đứng thẳng dậy khỏi bãi cỏ, không khỏi thở ra mấy tiếng thườn thượt, phải nhân lúc trời còn sáng mau chóng về lại thịtrấn mới được.
Cô dùng chân đá vào mấy ngọn cỏ đuôi chó đang đung đưa lắc lư trong gió, bỗng đụng phải một vật gì đó rất ấm áp vàcũng rất rắn chắc. Cô nhảy lùi lại mấy bước, mới nhìn rõ người đang đứng trước mặt. Cố Nặc Nhất cởi bỏ mũ, tháo bỏ cặp kính đen, không nói không rằng gì, chăm chú nhìn cô không chớp mắt. Diêm Tiểu Đóa mím chặt môirồi đi lướt qua anh, không hề bất ngờ, cổ tay cô đã bị Cố Nặc Nhất nắmchặt lại.
Cô ra sức vùng vẫy muốn thoát ra khỏi tay anh,nhưng anh càng nắm càng chặt. Diêm Tiểu Đóa bất lực, đành quỳ phịchxuống đất khóc nức nở: "Sao cậu lại tới đây ... còn ... lại còn đến đúng vào cái lúc mình trông thê thảm nhất...
nhìn mình ra nông nỗi này, cậu thấy thích thú lắm phải không...?"
Cố Nặc Nhất buông tay cô ra, nhưng Diêm Tiểu Đóa đã không còn hơi sức đểchạy trốn thêm nữa, cô thật sự đã rất mệt mỏi rồi. Cô khao khát có mộtcái vỏ, để cho dù ở bất cứ đâu, mỗi khi sợ hãi hay cảm thấy chán chường, là đều có thể chui vào cuộn mình trong đó.
Cố Nặc Nhất cũng quỳ xuống đất cùng cô, nghe cô khóc lóc thê lương, nhưng anh tỏ rakhông hề quan tâm, chỉ tự lẩm bẩm với bản thân mình: "Cậu muốn trốn điđâu hả? Cậu ngốc đến cực điểm rồi, có biết cái thứ gọi là dịch vụ địnhvị di động không? Mình rất thích nghịch cái đó. Muốn chạy trốn? Trừ phi
đem vứt cái di động đi."
Tiếng khóc rưng rức của cô dần dần nhỏ lại, chỉ còn những tiếng sụt sịt:
"Cậu chẳng phải... chẳng phải là đã bỏ cái dịch vụ đó đi từ lâu rồi sao?"
"Diêm Tiểu Đóa."
Diêm Tiểu Đóa vừa mới ngẩng đầu lên, còn chưa kịp phản ứng gì, thì đã bị
Cố Nặc Nhất chồm lên ngã nằm ra thảm cỏ. Đó là một nụ hôn thật dài và cũng vô cùng cuồng nhiệt. Vẻ ngoài của Cố Nặc Nhất lạnh lẽo tựa băng nhưvậy, nhưng đầu lưỡi lại vô cùng ấm nóng. Bên tai Diêm Tiểu Đóa dường như có vô vàn chiếc máy bay vút qua, tiếng âm thanh gầm gào ù ù vang lênkhông ngớt, đầu óc cũng đột nhiên trống rỗng, thậm chí đến nhịp tim cũng chẳng thấy đâu nữa.
Cho đến lúc Cố Nặc Nhất đã ngồi dậy,thì Diêm Tiểu Đóa vẫn còn đang nẳm ngửa trên thảm cỏ, nền trời ảm đạmchỉ còn sót lại một đường đỏ rực ở phía chân trời. Cô chầm chậm ngồithẳng lên, trên đầu vẫn còn vương một sợi cỏ. Diêm Tiểu Đóa đưa tay ômhai bên má của mình, nóng rừng rực như hai củ
khoai nướng: "Cậu... cậu..."
Cố Nặc Nhất phủi những cây cỏ bị dính trên người xuống: "Chẳng phải cậunói là thích mình sao? Vậy thì tặng cậu một cái hôn, coi như đó là thùlao cho
việc cậu đã chăm sóc Bé Dưa."
Đầu óc Diêm Tiểu Đóa bỗng nhiêng đặc quánh lại, một cái hôn có thể thay
thế cho thù lao chăm sóc Bé Dưa sau?
"Còn không mau đi sao, mình đói muốn chết đi được rồi, phải chạy xe hai
ngày mới tìm thấy cậu đấy!"
Diêm Tiểu Đóa đã không ý thức được gì nữa, bị Cố Nặc Nhất cầm tay dắt đi như một chú lừa nhỏ, anh ấy bảo đi đâu thì lẽo đẽo đi theo đó, anh ấy bảolàm gì thì cứ vô hồn mà thực hiện theo. Cố Nặc Nhất không lái chiếc xethể thao kia tới, mà đã đổi sang một chiếc xe thể thao đa dụng SUV. Ánhtrăng vằng vặc chiếu sáng ở trên cao, hai người bọn họ đi xuyên màn đêm, thả hồn mình dọc theo con đường nhỏ chạy giữa làng.
Cố Nặc Nhất có điện thoại gọi đến, anh kết nối với hệ thống đàm thoại ở
trên xe, đó là giọng nói cung cung kính kính của A Hoa: "Anh đi đâu thế? Tôi
tìm anh mãi mà không thấy."
"Anh tự mình tìm cách về thị trấn đi, tôi đã về rồi."
"Hả! Không phải thế chứ... Rất xa mà, nếu không phiền anh quay lại đón tôi
một chút..."
Lời nói vẫn còn chưa kết thúc thì Cố Nặc Nhất đã dập tắt điện thoại. Anhdừng xe lại, mở chiếc cửa sổ trên nóc xe ra, không khí của vùng đồng quê thật tươi mát, lại còn có thể nhìn thấy vô vàn những vì sao lấp lánhrực rỡ. Với chế độ làm việc liên tục mà không hề nghỉ ngơi. Cố Nặc Nhấtđã lâu lắm rồi không được thoải mái thư giãn như thế này.
"Nặc... Nặc Nhất à, mình có thể hỏi cậu một câu hỏi được không?"
"Nói đi."
Diêm Tiểu Đóa vày vò mấy lọn tóc dài của mình, cô vẫn tâm trạng rối bời
như lúc trước: "Việc đó... chẳng phải cậu rất ghét mấy trò hôn hít sao?"
Cố Nặc Nhất bật ra một điệu cười khinh khỉnh, để lộ ra đôi lúm đồng tiềnmà Diêm Tiểu Đóa vô cùng mê đắm: "Không thấy mình vừa phải nhai hai viên Xylitol sao? Lúc nãy là xúc động bồng bột quá, bây giờ vẫn còn đang hối hận
đây, thật là buồn nôn."
Trái tim nhỏ bé đang đạploạn xạ của Diêm Tiểu Đóa bỗng chốc bị đẩy xuống hố sâu băng giá thămthẳm, một nụ hôn ngọt ngào, say đắm như vậy đã bị mấy câu nói của cậu ấy phủ nhận tất cả. Nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn không cam tâm: "Vậy thì tạisao cậu lại ghét mấy chuyện hôn nhau? Có thể kể
cho mình biết được không..."
"Không."
Cố Nặc Nhất đạp chân ga, chiếc xe lướt đi thật nhanh trên con đường nhỏ,
vì không đóng cửa sổ trên nóc xe lại nên từng đợt bụi đất theo gió ùa vào
trong xe, một màn không khí thật mù mịt hiện ra trước mặt. Chiếc xe SUV
nhanh chóng rời khỏi vùng nông thôn, tăng tốc phi về hướng thị trấn. Giữađồng ruộng thôn quê tĩnh mịch, đột nhiên hiện ra hai chùm ánh sáng chóilòa giữa màn đêm đen kịt. Đó là một chiếc Phaeton màu đen đang ẩn mìnhdưới một lùm cây thấp, cả chiếc xe như hòa vào màn đêm vô tận. Nếu nhưkhông có hai chiếc đèn pha sáng lóa kia thì chẳng ai có thể nhận ra sựxuất hiện của nó ở đó.
"Tổng giám đốc Hà à, chúng ta có bám theo nữa không?"
Hà Trục đăm chiêu nhìn những nét vẽ nguệch ngoạc trên bản vẽ, im lặng
không nói năng gì. Anh khẽ cau mày, rồi vo tròn tờ giấy vẽ trắng tinh trong
lòng bàn tay, sau đó ném ra ngoài cửa sổ xe: "Đi về thôi."
Người lái xe không nói thêm gì nữa, chỉ tắt đèn trong xe rồi phóng xe hướngvề phía đường cao tốc. Hà Trục ngồi dựa hẳn người vào ghế sau, từng bóng cây ven đường của vùng thôn dã này cứ lần lượt vút qua bên cửa sổ. Anhluồn mười đầu ngón tay vào mái tóc để xo bóp, cảm giác mệt mỏi mãi vẫnchưa chịu buông tha. Anh tự hỏi không hiểu rốt cục mình đang làm cái gì? Bám đuôi theo Cố Nặc Nhất đến cái vùng xa xôi hẻo lánh này, để kết quảlà xem phải một cảnh phim thú vị như vậy.
Ánh mắt của HàTrục chợt lóe sáng một cách bất thường trong bóng tối, mọi chuyện đều sẽ không thay đổi gì hết, phải để toàn bộ sự việc theo quĩ đạo đã đượchoạch định trước, như vậy mới đúng là chuẩn xác nhất...
CốNặc Nhất và Diêm Tiểu Đóa lưu lại thêm ở cái thị trấn nhỏ này vài ngày,cả thị trấn ngay lập tức như có một cơn chấn động vô cùng mạnh mẽ. Mộtsiêu thần tượng điện ảnh cực kỳ đình đám mà có lẽ cả đời sẽ chẳng baogiờ được gặp, tự dưng lại xuất hiện trước mặt mọi người, đã vậy, lại còn được nhìn thấy hình ảnh của anh xắn ống quần lên để xuống sông kéo vótôm, tay xách chiếc làn để đi quanh chợ mua đồ, mặc dù bề ngoài có hơilạnh băng, nhưng điều đó không hề giảm đi sự yêu mến của bà con cô bácnơi này đối với anh.
"Anh Tiểu Nhất ký cho em một chữ đi."
"Tiểu Nhất à, chụp chung với cô một tấm ảnh, có được không?"
Rất hiển nhiên là mức độ gây chú ý của Cố Nặc Nhất vượt xa Diêm Tiểu
Đóa. Ai bảo những bộ phim Cố Nặc Nhất đóng vai chính đều được phát sóng trên những đài truyền hình có hàng trăm triệu người xem cơ chứ? Chỉ cần chỗnào có ti vi là chỗ đó chắc chắn sẽ có fan hâm mộ của Cố Nặc Nhất. DiêmTiểu Đóa cô và Cố Nặc Nhất đứng cạnh nhau, sự chênh lệch quả đúng làkhông phải một chút một ít.
Suốt phần lớn thời gian, DiêmTiểu Đóa đều phải ngồi chầu hẫu ở những quán bán nước giải khát, đã đợilà phải đợi liền một, hai tiếng đồng hồ. Cô nằm bò ra mặt bàn nhìn CốNặc Nhất đang bận ký tên từ xa, có những lúc chờ đợi buồn chán quá, côliền ngủ gục luôn trên mặt bàn.
Cố Nặc Nhất cười rất chuyên nghiệp, làm tan chảy biết bao con tim của người hâm mộ.
"Tiểu Nhất à, Diêm Tiểu Đóa có phải là bạn gái của anh không?"
Những fan hâm mộ của Cố Nặc Nhất thường được gọi với một cái biệt danh
thể hiện được bản chất bám dính rất lớn của họ - xôi nếp, và cô gái trẻtrung đeo kính đang đứng trước mặt kia là một "xôi nếp" điển hình. CốNặc Nhất nhìn về phía Diêm Tiểu Đóa đang ở đằng xa xa, bộ dạng cô lúcngủ say thật là khó coi, toàn bộ khuôn mặt trông thật giống như một cáibánh nhân thịt bị đè bẹp.
Cố Nặc Nhất cười nhẹ nhàng với cô gái đó: "Những bạn "xôi nếp" mới là
bạn gái của tôi!"
Cô gái nhỏ tay cầm tờ giấy có chữ ký rồi tung ta tung tăng chạy đi, đámđông cuối cùng cũng tản đi. Cố Nặc Nhất tiến đến bên cạnh Diêm Tiểu Đóa,
đá đá vào chân bàn: "Đừng ngủ nữa."
Diêm Tiểu Đóa mởmắt ra, uể oải vừa vươn vai một cái thật dài vừa ngáp: "Ký xong rồi à?Chúng ta đi ăn cơm thôi, cậu muốn ăn cái gì? Món canh phở
của thị trấn này rất nổi tiếng đấy."
"Đêm cuối cùng rồi, chúng ta ra ngoài đi dạo nói chuyện chút đi."
Chiếc xe dừng lại ở ven một con suối uốn lượn, anh kéo cô bì bõm lội qua
con suối, ngồi cùng dưới một gốc cây táo. Dưới gốc cây vương vãi đầy nhữngquả táo xanh, cứ chốc chốc lại rụng thêm hai ba quả xuống ngay bên cạnh. Những con đom đóm lập lòe dập dìu bay lượn chung quanh, Diêm Tiểu Đóachìa cánh tay ra, nhưng con đom đóm liền đậu ngay lên trên ngón tay cô.Những sinh linh nhỏ bé đều bối rối như vậy, thậm chí không tìm ra đượcphương hướng đúng. Cô khe khẽ thổi nhẹ, những con đom đóm lại lững lờbay lơ lững trong không trung.
Trong lòng Diêm Tiểu Đóa lạichất chứa thêm một cảm giác hụt hẫng, có một số chuyện hôm nay cô bắtbuộc phải nói ra được: "Nặc Nhất à, có chuyện
này mình muốn hỏi cậu."
"Nói đi!"
Câu trả lời của anh đơn giản và dứt khoát như vậy nhưng lại khiến Diêm
Tiểu Đóa cảm thấy đôi chút ngần ngại, tuy nhiên cô vẫn nói ra điều cần hỏi:
"Trong trái tim cậu, mình được coi là gì?"
Được coi là gì? Cố Nặc Nhất hơi cúi đầu, đăm chiêu nhìn vào mũi giày hơidính chút bùn, rồi buông thõng một câu: "Câu hỏi này thật vớ vẩn, mìnhtừ
chối trả lời."
Niềm hân hoan chờ đợi của cô chỉ được đổi lại bằng một câu như vậy: "Quả
thật là... rất vớ vẩn hay sao?"
"Quãng thời tươi đẹp nhất mà lại lãng phí vào những suy nghĩ vu vơ, như vậychẳng phải là sống uổng rồi sao?" Cố Nặc Nhất búng chiếc lá rơi đangvương trên tay áo, một mình lội qua suối: "Mau đi thôi, về luôn trongđêm
nay."
Nửa tiếng đồng hồ sau, chiếc xe đã bon bonchạy trên đường cao tốc. A Hoa ngồi ở ghế lái phụ, tán chuyện với Cố Nặc Nhất, Cố Nặc Nhất đành phải nói lớn tiếng để át đi tiếng ồn ào đangkhông ngừng dội vào tai. Diêm Tiểu Đóa lẳng lặng ôm ba lô ngồi ớ ghếsau.
"Tiểu Nhất à, Diêm Tiểu Đóa có phải là bạn gái của anh không..."
"Những bạn "xôi nếp" mới là bạn gái của tôi..."
Hai câu đối thoại đó thay nhau vẳng lại bên tai, lúc ở quán giải khát, cô
thực ra không hề ngủ say nên nghe rõ ràng từng câu từng chữ một. Cố Nặc Nhất nói rất đúng, câu hỏi của cô thật vớ vẩn. Cậu ấy đã nói từ trước rồi,nụ hôn đó chỉ là một sự cố thôi, nghĩ lại cảm thấy thật buồn nôn. Tronglòng anh, cô chẳng là cái gì hết...
Ngày thứ hai sau khi vềđến Bắc Kinh, Cố Nặc Nhất lại bay đến Thượng Hải. Công việc vủa DiêmTiểu Đóa cũng dần dần đi vào quỹ đạo, lên tin, chụp ảnh bìa tạp chí,tham dự các sự kiện, tuy là rất tất bật nhưng chẳng làm cô lấy lại đượctinh thần. Tuy có A Hoa bầu bạn nhưng cô luôn cảm thấy thiếu thốn mộtđiều gì đó.
Trong giờ giải lao của một buổi quay chươngtrình giải trí, bỗng cố người gọi điện đến, là số máy lạ. Cô đang địnhnghe thì A Hoa giằng ngay lại: "Có tôi,
quản lý của cô ở đây, cô còn nghe điện thoại à?"
A Hoa giả giọng đĩnh đạc "Alo" một tiếng, chưa đầy ba giây sau, thái độđã quay ngoắt 180 độ. Tuột một cái, anh ta suýt nữa thì làm rơi chiếcđiện thoại
xuống đất: "Tiểu... Tiểu Đóa, là Phi Thiên Entertainment gọi đến."
Phi Thiên Entertainment tuy mới được thành lập, nhưng nhờ khoản đầu tưkhổng lồ hàng trâm triệu tệ vào các dự án phim mới và quản lí một dàndiễn viên chuyên nghiệp, nên danh tiếng chả mấy chốc đã nổi như cồn.Diêm Tiểu Đóa nhận lấy điện thoại, khinh khỉnh lườm A Hoa một cái. Anhta lè lưỡi ra trêu ngươi rồi lui sang một bên.
Không đợi côlên tiếng, đầu bên kia đã nói: "Tiểu Đóa, tôi là Nhược Lan. Qua bên PhiThiên Entertainment một chuyến đi, Vi Vi muốn nói chuyện với
cô."
Quay xong chương trình giải trí cũng đã là 3 giờ chiều, bên ngoài đài truyền hình, chiếc xe BMW 740 của Vi Vi đã đợi sẵn từ lâu. Dù đã ngồi lênchiếc BMW
740 rất nhiều lần nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn hết sức lo lắng bồn chồn. Nghĩ
đến việc Vi Vi là mẹ của Cố Nặc Nhất, cô lại càng mất bình tĩnh hơn.
Đây là lần đầu tiên cô đến trụ sở của Phi Thiên Entertainment, A Hoa khôngkiềm lòng được cứ trầm trồ kêu lên đầy vẻ ngạc nhiên, khiến cho cô cảmthấy xấu hổ vô cùng.
Cửa phòng phó tổng giám đốc mở ra, ViVi đang ngồi trên ghế đợi cô. Hai người vừa ngồi xuống, Vi Vi đã lêntiếng: "Tiểu Đóa à, cô định cả đời cứ lay lắt
như vậy sao?"
Diêm Tiểu Đóa hoảng hồn, có phần không cắt nghĩa được: "Lay lắt?"
"Không có lấy một tác phẩm nổi trội, thì trong cái giới này, người ta gọi là
sống lay lắt."
Diêm Tiểu Đóa toàn thân toát mồ hôi lạnh. Vi Vi nói quả không sai, mặc dùcông việc của cô có nhiều khởi sắc, nhưng thực ra cũng chỉ là sống laylắt, so với cuộc sống trước kia vẫn chẳng có gì thay đổi đáng kể. Côcười một cách ngượng ngùng nhưng chẳng biết nói gì nữa.
"Ký hợp đồng với Phi Thiên Entertainment, cô thấy sao?"
"Hả?"
Cả cô và A Hoa đều ngớ người ra, Diêm Tiểu Đóa cẩn thận hỏi lại một cách
rón rén: "Chị Vi Vi à, chị có thể nói lại một lần nữa được không?"
"Phi Thiên Entertainment muốn ký hợp đồng với cô, chúng ta hãy cùng hợp
tác đi."
Diêm Tiểu Đóa không dám tin, cô cấu vào cánh tay A Hoa một cái, lập tức
nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, hóa ra tất cả chuyện này đều là sự thật.
"Đừng phí thời gian phiêu bạt bên ngoài nữa, nghệ sĩ nên tìm lấy cho mình một chỗ dựa vững chắc. Mặc dù cô cũng đã có người quản lý rồi, nhưng tôitin Phi Thiên Entertainment có thể làm chuyên nghiệp hơn thế, sẽ vạch ra cho cô
một phương hướng phát triển hoàn toàn mới."
Diêm Tiểu Đóa xúc động đến mức hai tay run rẩy, đây đúng là việc tốt từ trên trời rơi xuống đây mà.
"Cô cứ cầm trước một bản hợp đồng về nghiên cứu, nếu không có ý kiến gì
khác, thì lựa chọn một ngày tốt để ký thôi."
Từ phòng phó tổng giám đốc đi ra mà cô vẫn có cảm giác lâng lâng mơ màng.Hợp đồng rất dày, cầm trong tay cảm giác rất thật. Nếu ký được hợp đồngvới Phi Thiên Entertainment thì đúng là miếng ngon từ trên trời rơi
xuống. Thuận lợi như vậy, lẽ nào lại là công lao của Hà Trục chẳng?
"Ôi, mẹ trẻ Diêm của tôi, cô không thể không cần tôi nữa đấy. Tôi cho dù làm trợ lý cũng không thể rời xa cô được! Dựa vào cái cây lớn như cô, tôimới
có cơ phát đạt và lấy vợ chứ!"
Diêm Tiểu Đóa cười khanh khách: "Không có vấn đề gì, anh cứ làm trợ lý
cho tôi đi."
Niềm hân hoan của hai người bỗng bị tiếng huýt sáo làm cho gián đoạn. Diệncả cây âu phục màu đen, Hà Trục từ xa bước tới phía họ: "Đúng là khách
quý, lâu lắm rồi không gặp."
Diêm Tiểu Đóa cầm hợp đồng trong tay, cười toe toét đến nỗi không thể ngậmmiệng vào được: "Cảm ơn ông chủ Hà nhé, cảm ơn anh đã ký hợp đồng
với tôi."
Hà Trục hơi chút cau mày rồi ngay sau đó lại bĩu môi cười: "Cô đừng cảm ơn nhầm người đó, không biết chừng tôi là một ác quỷ, là hiện thân của tội ác
và bóng tối đấy."
Diêm Tiểu Đóa lè lưỡi với anh ta: "Ai mà tin được chứ! Hôm nào tôi mời anh ăn cơm để cảm ơn nhé".
Hà Trục nhìn Diêm Tiểu Đóa bám lấy cánh tay A Hoa tung tăng rời khỏi PhiThiên Entertainment, quay người lại dặn cô thư ký đứng bên cạnh: "Bảo Vi Vi
đến phòng tôi một chút."
Diêm Tiểu Đóa và A Hoa vào siêu thị mau một thùng bia, năm gói lạc và nửa cân giò, rồi mở tiệc ngay tại căn hộ của cô. Nhạc rock từ máy tính phát ra ầm ĩ, nghe longtrời lở đất, hai người bọn hò hò hét nhảy múa như hai kẻ điên. Hàng xómbên cạnh kêu ca không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không thể nào ngăncản nổi những tiếng hò hét sung sướng.
Diêm Tiểu Đóa đã uống cạn năm chai bia nên có phần chếch choáng, cô rút điện thoại ra bấm sốcủa Cố Nặc Nhất: "Nặc Nhất, cậu có biết không, mình sắp ký hợp đồng vớiPhi Thiên Entertainment rồi, mình cũng sắp thành người có
quản lí chuyên nghiệp nhé."
Diêm Tiểu Đóa cứ thế độc thoại một mình, cô thậm chí còn không thèm để ý làNặc Nhất đã nói những gì với cô. Cô cũng chả quan tâm, cô chỉ muốn choanh biết, càng ngày khoảng cách giữa cô và anh càng gần hơn một chút. AHoa đã lăn kềnh ra ghế sofa ngủ ngon lành và ngáy o o, còn Tiểu Đóa thìkhông thể ngủ được.
Diêm Tiểu Đóa ôm Bé Dưa đã được gửi nhờ ở nhà cô vào lòng, ngồi trên bậu cửa sổ ngắm trời đêm. Bầu trời đầy saolấp lánh, từng ngôi sao nhỏ bé như đang rơi vào trái tim cô. Cô nhìnngôi sao sáng nhất, thầm thì nói: "Mày
thấy chưa, tao sẽ đứng ở chỗ rạng rỡ nhất..."
Diêm Tiểu Đóa và A Hoa đều uống say mèm, lăn ra ngủ trên mặt sàn. Nếu khôngphải do Bé Dưa đói bụng đòi ăn thì cô nhất định vẫn chưa tỉnh. Cô loạngchoạng lảo đảo rót cho Bé Dưa chút sữa, tiện tay mở điện thoại xem. Từ10 giờ tối qua cho đến 4h sáng nay có tới 20 cuộc gọi nhỡ của Cố NặcNhất. Diêm Tiểu Đóa hồi tưởng lại toàn bộ sự việc đã xảy ra vào hôm qua, có lẽ nào cô đã lỡ nói ra điều gì không nên nói sao? Trong hộp thư còncó một tin nhắn chưa đọc, mở ra xem, Diêm Tiểu Đóa bỗng cảm thấy rùngmình: "Diêm Tiểu
Đóa, tôi muốn chấm dứt mọi quan hệ với cô!!!"
Đằng sau có những ba dấu chấm than. Diêm Tiểu Đóa không nghĩ nhiều, liền gọi ngay cho Cố Nặc Nhất, sau những hồi chuông dài chờ đợi cũng không có ai nhấc máy. Có lẽ anh ấy đang phải quay phim, Diêm Tiểu Đóa day day huyệt thái dương hơi đau nhức, sao anh ấy lại tức giận ghê thế nhỉ? Diêm Tiểu
Đóa thu dọn xong đống bừa bộn như bãi chiến trường trên sàn nhà đó thì điện
thoại cuối cùng cũng có hổi đáp, vẫn chỉ là một tin nhắn: "Gọi cho mình."
Diêm Tiểu Đóa không dám chậm trễ, lúc điện thoại có tín hiệu kết nói, cô còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần thì Cố Nặc Nhất đã bốc hỏa: "Sao cô chưa
uống say chết luôn đi? Tôi gọi cô suốt cả buổi tối, có biết không?"
Diêm Tiểu Đóa gật gật đầu rối rít: "Biết rồi, biết rồi! Cho mình xin lỗi cậu
nhé. Mình xin nhận lỗi với cậu."
"Diêm Tiểu Đóa, chẳng lẽ cậu tưởng rằng ký hợp đồng với Phi ThiênEntertainment rồi thì sẽ tiến gần đến mình hơn sao? Mình nói rõ ràng cho cậu
biết, cậu đã nhầm, nhầm to rồi."
Cô nắm chặt chiếcđiện thoại nghe anh quát nạt, như người bị chìm dưới nước, không thể thở nổi: "Cậu có thể nói cho mình biết... tại sao lại không
được không?"
Chỉ nghe thấy một tiếng thở dài của anh: "Mình phải đi quay phim rồi."
Cuộc hội thoại đột ngột kết thúc như thế, không hề có một tín hiệu báo
trước, Diêm Tiểu Đóa vẫn chưa có được câu trả lời mà cô muốn, Cố Nặc Nhất đãkhông cho cô cơ hội được giải thích. Diêm Tiểu Đóa thất thần ngồi trêngiường ôm Bé Dưa, chỉ vì một câu nói mà cả thế giới của cô như đã sụp đổ hoàn toàn.
A Hoa ngủ say như chết cuối cùng cũng đã từ dưới đất lồm cồm bò dậy, anh ta vuốt vuốt lại mái tóc, duỗi thẳng tay vươnvai, không phát hiện ra sự thay đổi của Diêm Tiểu Đóa: "Tiểu Đóa à, mấygiờ chúng ta đến Phi Thiên
Entertainment vậy? Hay gọi điện cho Nhược Lan trước hỏi xem?"
A Hoa vừa gọi điện vừa đi vào toilet, nhưng ngay sau đó vội vội vàng vàng xách quần chạy ra: "Tiểu... Tiểu Đóa, chị Nhược Lan muốn nói chuyện với cô."
Tâm trạng vốn đã không tốt giờ trở nên càng tồi tệ,Tiểu Đóa nghe điện thoại xong thì cuống đến suýt khóc: "A Hoa, chúng tasẽ đến Phi Thiên
Entertainment ngay bây giờ."
Hai người tất tả lên taxi, từ đường vành đai bốn đến đường vành đai hai,
càng đi càng tắc, giống với tâm trạnh của Diêm Tiểu Đóa lúc này đây. Saohạnh phúc của cô lại tựa như bong bóng xà phòng, vừa mới cảm nhận được
chút ít sự tươi đẹp của cuộc sống mà bỗng chốc đã vỡ tan?
Vừa đến Phi Thiên Entertainment, Diêm Tiểu Đóa gặp được ngay Nhược Lan. ViVi từ sáng đã lên máy bay đi Pari, thành ra việc ký hợp đồng với TiểuĐóa sẽ do Nhược Lan phụ trách, nhưng không ngờ lại xảy ra sự cố.
"Tiểu Đóa à, thật xin lỗi cô, tôi không ngờ lầ cậu ấy lại can thiệp vào."
Diêm Tiểu Đóa cố gắng nở nụ cười: "Không sao ạ, chị Nhược Lan, chị đợi
em chút, em sẽ đi thuyết phục anh ấy."
Đứng dưới tòa nhà, Diêm Tiểu Đóa thấy vô cùng hoang mang. Nếu Hà Trục màkhông muốn gặp cô, thì có lẽ cả đời cô cũng không tìm được anh ta, thật
là khiến cho người ta muốn phát điên. Nhưng, cũng có thể là anh đã sẽ ở đó.
Diêm Tiểu Đóa thấy ngôi nhà lạnh lẽo đó rất đáng sợ, trên con đường nhỏ ngập đầy lá phong mùa hạ, từng đám lá xanh ngắt che khuất ánh nắng mặt trời, làm tan đi cái nóng, thậm chí còn có đôi chút lạnh người. Đứng trướccánh cổng của ngôi nhà ba tầng đó, cô đã nhìn thấy chiếc Harley phủi đầy bụi bặm.
"Đây là nơi nào thế? Vị trí đẹp như thế này mà chỉ có một ngôi nhà cũ nát
thế kìa, nếu có bán thì cũng chưa chắc được mấy chục triệu."
Sau một hồi than vãn, A Hoa không quên thúc giục Diêm Tiểu Đóa: "Mau
vào đi chứ, còn đứng sững ở đó làm gì?"
A Hoa kéo Diêm Tiểu Đóa rồi đẩy chiếc cửa gỗ mở ra, vừa bước lên bậc cầuthang, bỗng từ góc rẽ xuất hiện mấy người diện âu phục là lượt phẳngphiu. A Hoa run bắn cả người lên, lén ra sau lưng Diêm Tiểu Đóa: "Mấy vị đại ca, tổng
giám đốc Hà có ở đây không..."
Giọng của A Hoa càng lúc càng bé, đến cuối thì chỉ nhỏ như tiếng muỗi vo
ve, không còn nghe thấy nổi nữa. Diêm Tiểu Đóa nhận ra một người trong số
họ, đó là anh lái xe riêng của Hà Trục: "Chào anh, tôi đến gặp Hà Trục."
"Cô đợi một chút."
Năm phút sau, được sự đồng ý, Diêm Tiểu Đóa được người dẫn lên lầu,
nhưng A Hoa phải ở bên ngoài.
Diêm Tiểu Đóa được dắt lên sân thượng. Đứng ở cửa, Diêm Tiểu Đóa đã nhìnthấy Hà Trục đang ngồi trên lan can. Gió ở đây rất to, mái tóc đuôi ngựa buộc hờ của Hà Trục bị thổi rối tung, vướng cả vào chiếc băng đô nhiềumàu. Bước đến gần anh, Diêm Tiểu Đóa không khỏi cảm thấy tim đập chânrun, chỗ Hà Trục ngồi quá nguy hiểm, chỉ cần di chuyển ra ngoài thêm mấy xăng ti mét nữa thôi là có thể dễ dàng bị rơi xuống như chơi.
"Tôi vẫn luôn nghĩ rằng anh đang giúp tôi, không ngờ chính anh lại là ngườicản trở mọi việc. Có thể cho tôi biết lí do là gì không, cũng là để tôicó thể
hoàn toàn từ bỏ hi vọng."
Hà Trục chăm chú nhìn con đường ngập lá phong bên dưới, nói: "Tôi là
người làm ăn, từ trước tới giờ không bao giờ làm phi vụ gì lỗ vốn cả."
"Anh không cho tôi cơ hội, làm sao biết được ký hợp đồng với tôi thì sẽ lỗvốn?" Diêm Tiểu Đóa không chắc bản thân có thể thuyết phục được Hà Trụchay không nhưng dù sao vẫn cứ phải thử.
"Rốt cuộc cô quan tâm đến cơ hội này như thế nào?"
"Nó quan trọng như mạng sống của tôi."
Hà Trục quay đầu lại nhìn cô, đôi môi hiện lên một sự khinh miệt: "Thế thì
tốt, đứng ở đây và nhảy xuống, tôi sẽ cho cô cơ hội đó."
Diêm Tiểu Đóa ngơ ngác, cô không thể ngờ rằng điều kiện trao đổi của Hà Trục lại vô lí thế. Mặc dù chỉ có ba tầng lầu, nhưng nếu nhảy xuống chắcchắn sẽ bị chấn thương. Nhìn thấy mặt đất còn cách mình rất xa, DiêmTiểu Đóa đột nhiên cảm thấy chóng mặt. Từ 14 tuổi, cô đã sợ độ cao,không cần biết đang
đứng ở đâu, cô đều có cảm giác như đang đứng bên bờ vực thẳm.
"Nhảy đi, chỉ cần cô làm được, tôi sẽ không xía vào chuyện này nữa." Giọng của Hà Trục đầy khinh miệt.
Diêm Tiểu Đóa nghĩ, có thể những kẻ lắm tiền đều thích thú ngắm nhìn sự đaukhổ và cùng cực của người khác để thỏa mãn cái tâm lí bệnh hoạn của họ.Cô hiểu rõ mâu chốt bệnh sợ độ cao của mình nằm ở đâu, nhưng bị dồn đếnbước này, cô cũng không còn lựa chọn nào khác. Cô nhắm mắt trèo lên lancan. chẳng qua cũng chỉ là ba tầng lầu thôi mà, diễn viên đóng thế ởtrường quay không cần phương tiện bảo hộ gì cũng nhảy xuống được. Haitay buông khỏi lan can, cả thân thể lơ lửng giữa không trung, một cơngió thổi đến, cô bỗng cảm thấy sợ hãi, tim đập thình thịch, bên tai giórít vù vù: "Nếu tôi bị ngã
gãy chân thì hi vọng công ty sẽ bỏ tiền ra để chữa bệnh cho tôi."
Chưa nói hết câu, một chân của cô đã bước ra ngoài, người nhẹ bẫng, không có điểm tựa, đến con tim cũng không còn chỗ dựa. Cô cũng không biết tạisao bản thân phải làm như vậy, có lẽ do dũng cảm, cũng có thế chỉ là đểchứng minh rằng mình thực sự rất coi trọng cơ hội đó. Nhẫn nhịn mộtchút, tất cả sẽ qua thôi, rồi mọi chuyện sẽ trở về như lúc bình thường.Nếu như xảy ra chuyện gì thật, thì coi như những gì cô nợ cũng đã đượctrả hết.
Cơ thể đang trôi la đà như một miếng bông, nhưngrồi một cái ôm chặt vào eo đã đẩy cô trở về với hiện thực. Diêm Tiểu Đóa lảo đảo ngã lăn xuống đất, bàn tay chống mạnh vào mặt sàn, đó là mộtcảm giác an toàn không thể nói được thành lời. Hà Trục đứng ngay bêncạnh, hết sức bình tĩnh, nhìn cô không
chớp mắt: "Đồ điên."
Giây phút bất cần ban đầu bỗng chốc biến thành sự hối hận, nhưng Diêm TiểuĐóa vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ: "Là do... anh đã kéo tôi lại đấy nhé, thế nên
anh phải chịu hết trách nhiệm."
Cô thở hổn hển, mái tóc dài bay phất phơ trong gió, lộn xộn tứ tung. Trước mặt là đôi bốt dính đầy bụi đất của Hà Trục, Diêm Tiểu Đóa ngẩng đầulên,
cười hì hì với anh: "Anh sẽ để tôi ký hợp đồng chứ?"
Sau một hồi yên lặng, Hà Trục không muốn nhìn cái bộ dạng vui vẻ hớn hở kia của cô nữa: "Trừ phi chứng minh cho tôi thấy sự chân thành của cô, nếu
không thì tất cả chỉ là ảo tưởng mà thôi."
Diêm Tiểu Đóa xiêu xiêu vẹo vẹo đứng dậy trên đôi chân gần như đã mềm nhũn:"Tôi rất có thành ý mà! Tôi sẽ cố gắng hết sức để kiếm tiền cho công ty, tôi cũng sẽ không suy nghĩ lung tung gì cả, một lòng một dạ tuân theosự sắp
xếp của công ty."
Hà Trục hơi mím chặt đôi môikhiến cho Diêm Tiểu Đóa cảm thấy thật bất an: "Cô có biết không? Nhữngdiễn viên nữ chẳng có gì nổi bật như cô, cho dù có ký hợp đồng với PhiThiên Entertainment đi chăng nữa thì cũng sẽ bị vùi dập dưới tuyết lạnhmà thôi, chẳng có cơ hội mà ngóc đầu lên đâu. Đừng mơ tưởng rằng ký được rồi là có thể kê cao gối mà ngủ ngon, không cần suy nghĩ gì nữa. Bởi vì tôi từng là một fan hâm mộ của cô nên tôi mới có lòng tốt nhắc
nhở cô vài câu như vậy."
Thì ra vẫn là cái lí do đó, trong con mắt của Hà Trục, bản thân cô quả đúng là đã hết thời rồi, đã vậy, lại còn vĩnh viễn chẳng thể có cơ hội đểnhen nhóm nổi tiếng thêm một lần nữa. Diêm Tiểu Đóa vuốt lại mái tócđang bay rối tung của mình, nhìn thẳng vào ánh mắt kiên định của anh,nói rõ ràng rành mạch
từng tiếng một: "Tôi sẽ làm cho anh phải kí hợp đồng với tôi."
Hà Trục dõi theo Diêm Tiểu Đóa rời đi, bước chân của cô rất nhanh, nhữngâm thanh vọng lại khi dẫm lên các bậc cầu thang cứ văng vẳng bên tai,không có cách nào xua tan đi được. Nếu như không kéo Diêm Tiểu Đóa lên,thì có lẽ cô ấy đã thật sự nhảy xuống đó, như vậy chẳng phải là mọichuyện sẽ có thể kết thúc sao? Nhưng vào cái khoảnh khắc nhìn cô chênhvênh giữa không trung, anh lại không thể cầm lòng mà ngăn cản cô lại...
Diêm Tiểu Đóa chạy từng bước nhỏ xuống cầu thang, từ tầng ba xuống tầng một, chạy một mạch không hề dừng chân. Cô đẩy cánh cửa mở ra rồi
nhanh chân bước ra ngoài, quẳng lại sau lưng sụ u ám bên trong tòa nhà.
A Hoa đang ngồi xổm trước gốc cây gật gà gật gù, nhìn thấy cô liền vội
chạy tới: "Sao rồi, Tiểu Đóa? Tổng giám đốc Hà nói cái gì vậy?"
"Chẳng nói cái gì cả."
A Hoa đuổi chạy theo cô, lo lắng đến toàn thân toát mồ hôi: "Tại sao lại ra
nông nỗi này? Rốt cục là cô đã đắc tội gì với tổng giám đốc Hà thế hả?"
Diêm Tiểu Đóa bỗng nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn ngắm những bông hoa ánhmặt trời đang lấp ló lóe sáng trên những khe hở của tán cây, rồi quay ra cười toe toét với A Hoa: "Chúng ta đến trung tâm giải trí Happy Valleychơi nhé, từ trước đến nay chưa vào bao giờ, nghe nói chỗ đó thú vịlắm." Cái năm Diêm Tiểu Đóa mới đặt chân đến Bắc Kinh, trung tâm vuichơi giải trí Happy Valley mới được xây dựng cách đó chưa lâu. Lúc đó,mặc dù vẫn đang tuổi ăn tuổi chơi, nhưng vì cô mải đóng phim nên cả ngày phải chạy đi chạy lại trường quay, đợi đến khi thật sự rất muốn đến đó, thì trong người cô lại chẳng có đồng xu dính túi nào.
A Hoa một tay cầm que kẹo bông, một tay cầm cây kem, ngửa cổ tìm Diêm TiểuĐóa đang ngồi tít trên đĩa bay. Nhưng vì khoảng cách xa quá, tận mấychục mét, anh ta đến bóng dáng cô cũng không nhìn thấy nổi. Chiếc đĩabay lơ lửng giữa không trung thoắt nâng lên, thoắt lại rơi xuống, A Hoanghe những
đợt âm thanh la hét chói tai lúc vút lên lúc lại tắt lịm đó mà chân run lẩy bẩy.
Đua xe tốc độ, nhà ma, tàu lượn siêu tốc, trong suốt một ngày, tất cả những trò chơi mạo hiểm, kích thích mà có thể chơi được thì Diêm Tiểu Đóa đều đã thử hết, đến nỗi vào cuối ngày, lúc ngồi nghỉ trên chiếc ghế, khuônmặt cô trở nên cực kỳ nhợt nhạt và xanh xao, mười phần hồn thì có lẽ đãbị bay mất đến ba phần rồi.
"Mẹ trẻ Diêm à, ăn chút gì đi, mẹ không đói sao?"
Diêm Tiểu Đóa lắc lắc đầu, chỉ ngồi bất động nhìn chăm chăm vào chiếc đu
quay khổng lồ một cách ngẩn ngơ. A Hoa hoang mang, vội đặt túi bỏng ngôtrong tay xuống, lắc lắc vai của cô: "Tiểu Đóa, cô đừng có dọa đấy nhé.Muốn
khóc thì cô cứ khóc ra đi, nén nhịn trong lòng như thế là sẽ sinh bệnh đấy."
Trong đáy mắt của Diêm Tiểu Đóa như đang kết nên một màn sương bạc mờ ảo,cuối cùng thì kết tinh thành những giọt cô đơn: "Khóc có tác dụng gìkhông? Hay là do tôi khóc nhiều quá, nên bây giờ đến ông trời cũng bỏrơi tôi
rồi?"
Hai người ngồi đến khi đóng cửa mới ra về. Diêm Tiểu Đóa đã chịu kích
thích đủ kiểu cả một ngày, trừ đi những cảm giác sảng khoái tạm thời đó,những gì còn lại chỉ là sự tê tái đến vô cùng. A Hoa yên lặng hơn bìnhthường rất nhiều, cùng Diêm Tiểu Đóa đi bộ một cách vô định trên đường.
A Hoa chìa ra một điếu thuốc, Diêm Tiểu Đóa liếc nhìn nhãn hiệu không ngờ là Hoàng Hạc Lâu. A Hoa nhanh chóng rút ra chiếc bật lửa, bật lên mộtngọn lửa trong lòng bàn tay. Diêm Tiểu Đóa châm điếu thuốc, rít thử mộthơi: "Anh
bây giờ sành điệu rồi, dám hút cả thuốc lá hơn nghìn tệ một điếu rồi."
"Đừng có châm biếm anh em như thế chứ, tôi bây giờ có phất lên chút ít,
cô cũng không phải là không biết mà."
Diêm Tiểu Đóa rít thêm một hơi nữa rồi ném điếu Hoàng Hạc Lâu đó xuống mặtđất. Những lúc tâm trạng không tốt mà hút thuốc thì chắc chắn chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa, đã sầu lại càng sầu thêm.
"Ối, cô lại hoang phí tiền kìa." A Hoa nhặt điếu thuốc đó lên rồi hút tiếp.
Hai người bắt chuyến tàu điện ngầm cuối cùng, mặc dù có rất nhiều chỗ
ngồi trống, nhưng Diêm Tiểu Đóa vẫn thích được đứng ôm chiếc cột. Nghĩ lạitoàn bộ những việc đã xảy ra hồi sáng nay, cô cảm thấy rất nặng nề. HàTrục là một thương nhân rất coi trọng lợi nhuận, làm sao có thể dễ dàngthay đổi ý kiến được? Mình chẳng qua là thốt ra một câu vu vơ vậy thôi,sẽ chẳng có cái gì thay đổi hết.
"Tiểu Đóa à, không phải làngười anh em nói cô đâu, nhưng bao nhiêu năm nay công việc của cô đềukhông khởi sắc lên được, đã bao giờ tìm kiếm
nguyên nhân chủ quan chưa, nguyên nhân tự thân đấy?"
Diêm Tiểu Đóa mệt mỏi gục đầu trên chiếc lan can: "Có thể có nguyên
nhân gì đây ..."
A Hoa đánh hai cái đùi vào nhau kêu bồm bộp, để lộ ra thái độ ức chế nhưđã biết rõ mười mươi nguyên nhân mà không làm gì được: "Vì sao fan hâmmộ càng ngày càng ít? Vì sao thái độ của Cố Nặc Nhất với cô cứ lập làlập lờ? Vì
sao tổng giám đốc Hà lại không đồng ý ký hợp đồng với cô? Đáp án chỉ có một
mà thôi."
Anh ta tự đặt câu hỏi rồi lại tự trả lời một cách hết sức say sưa, hùnghồn, cuối cùng thì cũng khiến Diêm Tiểu Đóa phải liếc nhìn anh ta mộtcái. A Hoa
dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt: "Là bởi vì cô trông xấu quá."
Lời nói còn chưa dứt thì A Hoa đã bị Diêm Tiểu Đóa dùng chân đạp ngã lănkềnh ra sàn. A Hoa lồm cồm bò đứng dậy, phủi vết chân trên quần đi: "Tức giận cái gì chứ, có biết là thuốc đắng dã tật, sự thật mất lòng không,lời nói thật bao giờ chả nghe nghịch cái lỗ tai. Nếu như cô là một côgái bình thường như bao người khác, thì dung mạo như thế này chẳng cótrở ngại gì. Nhưng mẹ trẻ Diêm của tôi à, cái thế giới mà cô đang bonchen vào là làng giải trí đấy! Cái mặt đĩa tây tròn quay này mà chiếutrên truyền hình thì có mà dọa
người ta chạy hết, còn giải trí cái nỗi gì nữa."
Cái tay A Hoa đáng ghét đáng chết này, Diêm Tiểu Đóa bị anh ta làm cho phẫn nộ đến mức đạp đá loạn xạ: "Anh đúng là cái đồ không ra gì, im ngay cái
mồm thối của anh lại, anh có tin là tôi sẽ sống chết với anh không hả?"
A Hoa cũng không nhường nhịn cô, hai tay chống nạnh đứng cãi nhau vớiDiêm Tiểu Đóa ngay giữa toa tàu điện ngầm: "Thật đúng là chó dại cắnlung tung, chẳng phân biệt người tốt người xấu gì cả! Diêm Tiểu Đóa, tôi nói cho cô biết nhé, muốn tiếp tục bon chen được trong cái giới này,trừ phi đi phẫu thuật thẫm mĩ! A Hoa tôi đây coi như cũng đã đi nhiềunhìn nhiều rồi, bây giờ trong cái giới showbiz này, sự cạnh tranh cực kì khốc liệt, mười cô nghệ sĩ thì có đến tám cô đã từng động qua dao kéo.Nếu cô dựa vào cái bộ dạng này mà
nổi đình nổi đám lên được, thì A Hoa tôi đây ngày ngày sẽ đi lại bằng tay."
Mồm mép của Diêm Tiểu Đóa không nhanh nhẹn được bằng A Hoa, nên cô chỉ cóthể tức giận suông như vậy. Nào là ba lô, di động, chìa khóa, cô ném tất tần tật vào người A Hoa, cuối cùng, đến đôi giày cao gót, cô cũng vungthẳng vào anh ta. Bị giày vò tra tấn như vậy, A Hoa cũng nổi cơn tứcgiận, bỏ xuống giữa đường, quẳng lại một mình Diêm Tiểu Đóa ở trên tàuđiện ngầm.
Diêm Tiểu Đóa cũng không rõ là đã đi bộ lung tung trên phố bao lâu, chỉ biết rằng khi về được đến nhà thì đã quá nửa đêm. Cô ôm chặt Bé Dưa nằm
cuộn tròn trong chăn, nhưng không thể thiếp đi được. Tin nhắn mà Cố Nặc
Nhất muốn tuyệt giao với cô vẫn còn trong điện thoại, nhìn mấy dòng chữ đómà lòng cô lại đau nhói, buồn bã. Cả căn phòng tối đen như mực chỉ códuy nhất chùm ánh sáng yếu ớt từ chiếc di động phát ra, Diêm Tiểu Đóa do dự lưỡng lự mãi, cuối cùng vẫn gửi tin nhắn cho anh: "Nặc Nhất à, cóphải là
mình trông rất xấu không?"
Hai phút sau, cô đã nhận được câu trả lời: "Xấu chết đi được."
Chỉ vỏn vẹn có mấy chữ đó, trước mắt của Diêm Tiểu Đóa bỗng xuất hiện
một màn mờ mờ ảo ảo, cô khóc. Tin nhắn của Cố Nặc Nhất giống như dự báothời tiết, làm cho thế giới của cô lúc thì gió quật dữ dội, lúc lại mưabay mịt mùng. Những người coi khuôn mặt làm cần câu cơm, mà cuối cùnglại bị thải loại bởi chính cái cần câu đó, thật chẳng có ngôn từ nào cóthể diễn tả được hết nỗi đau khổ, cái thế giới này quả đúng là thay đổikhôn lường hơn cả trong t ưởn g t ượn g .
Trời đã hừng sángmà vẫn không hề có ý định đi ngủ, Diêm Tiểu Đóa ngồi trên giường lật giở lại những tập album ảnh mà ngày trước đã từng chụp. Lúc 3 tuổi, cô đáng yêu trông giống như nhân vật Arale trong phim hoạt hình Tiến sĩ Slump;năm lên 5 tuổi, cô cũng nổi tiếng không kém cạnh gì huyền thoại ngôi sao nhí người Mĩ Shirley Temple, năm lên 10 tuổi, những tờ lịch treo trànngập khắp phố phường đều có hình ảnh nhí nhảnh của cô... Những album ảnh như vậy cứ duy trì mãi cho đến năm cô 15 tuổi, đựng đầy kín hai chiếchộp to tướng, giờ đây tất cả đã trở thành dĩ vãng.
Diêm Tiểu Đóa ngồi trước gương trang điểm, đánh mắt màu xám khói thật đậm, nướcmắt bất ngờ tuôn rơi, không thể kiềm chế nỗi, trên gò má hằn lại haiđường nước mắt hòa lẫn mascara chảy xuống. Cô dùng mu bàn tay ra sứcquệt đi một cách thật vụng về, chẳng mấy chốc, cả khuôn mặt đã biếnthành
một mảng lem luốc. Bên tai cô cứ văng vẳng câu "Xấu chết đi được."
Vốn dĩ cô không hề thấy mình quá xấu xí, nhưng bốn chữ đó đã lật đổ hoàntoàn, phủ nhận tất cả những suy nghĩ trước đây của cô, thật quá thấtvọng và đau lòng. Có lẽ A Hoa nói đúng, chính vì dung mạo cô xấu xí nhưvậy mà Cố Nặc Nhất mới lạnh lùng với cô như thế, việc ký kết với PhiThiên Entertainment mới khó khăn trùng trùng đến thế, rồi ngay cả HàTrục đã từng rất ngưỡng mộ cô cũng dần dần xa cách.
Có lẽ ông trời đang trừng phạt cô, trừng phạt vì sự kiêu ngạo của cô, trừng
phạt vì sự kiêu căng của cô, trừng phạt vì những chuyện cô đã làm sai trong quá khứ.
Diêm Tiểu Đóa bước ra khỏi cửa, cô đứng trầm ngâm trên chiếc cầu vượt dànhcho người đi bộ, đăm chiêu ngắm nhìn xuống những dòng xe tất tả ngượcxuôi, những dòng người tấp nập qua qua lại lại, nhìn những sự phồn hoakhông hề liên quan đến mình đó, trong lòng cô không gợi lên một chútsóng lăn tăn nào. Cô suốt cả một ngày liền không nạp cái gì vào bụng,hoàng hôn buông xuống, màn đêm bao trùm khắp không gian, nhưng trên phốvẫn tấp nập người qua kẻ lại, ồn ào nhộn nhịp như thường. Cô bước xuốngkhỏi cây cầu vượt, những chiếc đèn neon giảng khắp chốn rực rỡ vô cùng,nhưng trong lòng cô lại là một mảng cô đơn tăm tối. Diêm Tiểu Đóa nhìnmột cách vô định, ánh mắt vô tình dừng lại ở một biển quảng cáo sáng rực ngay tại trạm xe buýt. Cô người mẫu trong biển quảng cáo cười một cáchrất đỗi dịu dàng, có một khuôn mặt V - line và một đôi mắt mèo quyến rũđiển hình, đầu óc Diêm Tiểu Đóa đột nhiên lóe lên một tia chớp...
Khi A Hoa tất tả, vội vội vàng vàng chạy đến cửa hàng McDonald's thì DiêmTiểu Đóa đang há miệng to hết cỡ để cắn chiếc hambuger hai tầng, trướcđó cô đã uống bay ba cốc cola cola cỡ lớn. A Hoa đứng từ xa đã gọi lớn:"Mẹ trẻ Diêm à, triệu tập tôi ra đây làm gì thế? Không phải là lại địnhđánh tôi tiếp đấy
c h ứ? "
Diêm Tiểu Đóa chỉ vào đĩa thức ăn: "Mau ngồi đi, đã gọi món hambuger đùi
gà rán mà anh thích ăn nhất rồi đấy."
A Hoa uể oải ngồi xuống chiếc ghế, tiện tay cầm cốc coca cola chỉ còn một nửa lên uống: "Vừa với mấy người bạn đánh chén ở nhà hàng Vương Phủ,bây
giờ bụng không còn chỗ nào ních thêm nữa rồi."
Diêm Tiểu Đóa biết A Hoa đang bốc phét, nhưng không thèm bóc mẽ:
"Xoay cho tôi hai trăm nghìn nhân dân tệ, tôi cần dùng gấp."
"Ụp" một tiếng, A Hoa đã làm đổ lênh láng cốc coca cola ra nền đất, đồngthời cũng ho sặc sụa liên hồi: "Cô... cô muốn giết tôi đấy à? Tôi cướpđâu ra
hai trăm nghìn cho cô đây?"
"Anh chẳng phảilà vừa ăn uống ở nhà hàng Vương Phủ đấy sao? Quen biết nhiều nhân vậtgiàu có, có máu mặt như vật, nhờ vả bâng quơ là cũng chắc
chắn có trong tay hai trăm nghìn tệ rồi."
"Rốt cục là cô muốn làm gì? Mặc... mặc dù hai trăm nghìn nhân dân tệ cũngchẳng phải là con số gì quá ghê gớm, nhưng dù sao cũng phải cho tôi mộtlí do chứ." A Hoa lấy giấy ăn lau chùi đi những vệt coca bị đổ lên người mình, nói với giọng không vui vẻ gì.
"Phẫu thuật thẩm mĩ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.