Lần đầu tiên ta gặp huynh ấy, khi đó ta năm tuổi, ấn tượng trong một lát chạm mắt khiến cho ta vĩnh viễn không thể nào quênNhìn huynh ấy mỗi ngày trưởng thành, nhìn huynh ấy sắc bén lãnh khốc, đôi lúc tà mị thoang thoáng ôn nhu, mỗi ngày một chút, nhìn huynh ấy, thói quen theo sau huynh ấy, như là một thói quen, một bản năng của ta vậyLúc ấy ta vẫn thường nghĩ, nếu như trên thế gian này có gì là hạnh phúc nhất, chính là có thể làm nương tử của huynh ấy, mỗi ngày vì huynh ấy, chăm sóc huynh ấy, được huynh ấy yêu thương, có lẽ đó chính là mong ước lớn nhất của đời taMười năm bên cạnh làm bạn, thanh mai trúc mã, như hình với bóng, ta tự tin cảm tình ta dành cho huynh ấy, không có ai có thể bằng, ta cũng tự tin nếu huynh ấy yêu thương một người nào đó, thì người ấy nhất định là Hoa Tuyết Yên taCó lẽ, là vì huynh ấy lúc nào cũng chỉ nhìn mình taCó thể là huynh ấy chỉ duy độc ôn nhu dịu dàng đối taHay là chỉ duy nhất đối xử nhẹ nhàng đối với nữ tử là ta?Ta cũng không rõ, cái tuổi mười sáu ấy còn lắm ngây thơ còn lắm mộng mơ, chỉ biết huynh ấy đối xử dịu dàng với ta một chút, cũng đủ khiến cho ta loạn nhịp cả ngày, chỉ cần huynh ấy cười khẽ với ta một lát, lòng của ta cũng đã ngọt ngào đi lên, bất pháp cứu trị, tình chẳng biết khi nào đâm căn, sâu không đo được…Rồi cũng có một ngày huynh ấy nói với ta, huynh ấy sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dien-vuong-gia-lanh-dam-vuong-phi/2584000/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.