Y kể lể : “ Nương tử không thèm để ý đến vi phu…. Nương tử, vi phu có chỗ nào không tốt, vì cớ gì không nhanh một chút yêu thương vi phu nha…?!”“ Nương tử, chỉ một chút thôi… một chút thôi cũng không được sao?” y làu bàu, đôi con bình thường sâu như bể nay lại có chút xót xa, Vân Tiếu Khuynh khe khẽ thở dài, đưa tay vỗ vỗ lưng của y, nhẹ nhàng mà từ tốn như đang xoa dịu nỗi đau trong y, Vân Tiếu Khuynh nhỏ giọng nói : “ Hàn Kỳ! ngươi lại nói cái gì vớ vẫn nha….”“ Ta nói khi nào không để ý đến ngươi đâu?” Nếu không để ý sao lại mỗi khi ngươi bị thương ta lại đau lòng, nếu không để ý thì há có thể để cho ngươi động tay động chân, không thương thì ngày ngày tiếp xúc ta đã chán ngươi lâu rồi, Hàn Kỳ! thật sự ta không hiểu yêu là gì, và yêu là như thế nào, nhưng là ta thật sự rất để ý ngươi, chẳng lẽ ngươi không cảm nhận được sao? tên ngốc này!!…“ Nhưng là nương tử…” y ủy khuất bĩu môi, vì uống rượu quá nhiều mà đôi gò má phớt hồng say lòng người, tựa như yêu nghiệt tái thế, đủ sức khuynh đảo thế nhân, y quyệt miệng, không cam lòng nói : “ sao nàng nghe nói ta sẽ tuyển sườn phi lại nói không liên quan đến nàng nha, nàng có biết nàng nói vậy, ta tâm hảo đau….”Vân Tiếu Khuynh cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân hắn bất thường là do đâu, nàng chỉ còn biết cười khổ“ Ngươi thực sự sẽ tuyển thêm sườn phi sao?” Vân Tiếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dien-vuong-gia-lanh-dam-vuong-phi/2583993/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.