Vương gia điên rồi!?Tất cả mọi người đều lắc đầu thở dài, từ khi không hiểu nguyên cớ vì cớ gì sau khi vương phi tỉnh dậy, vương gia nhốt nàng tại Đông Hoàn các, không cho phép bước ra ngoài, bản thân tự nhốt mình trong thư phòng, một đêm tóc đen nhiễm tẫn sương mai, bắt đầu từ đó, quanh thân ngài ấy hốt nhiên không khí cô tịch không thể tảTại sao nói ngài ấy điên?!Nếu không điên tại sao, cứ mỗi lần thượng triều, về đến vương phủ ngay lập tức bước vào Tây Noãn các, ở mãi không raNếu không điên, tại sao cứ ngơ ngẫn dưới tán đào thụ, một mình nói chuyện?Nếu không điên, hà cớ gì lại si ngốc vuốt cổ cầm, bật cười chua chát?!Không có ai biết, mỗi khi xuân đến, y lại bẻ một nhành đào nhỏ đặt trước giường trong Tây Noãn cácKhông có ai biết, khi hạ đến, chiều chiều y lại ôm lấy cổ cầm ngồi lên thuyền ra giữa hồ ngơ ngẩnKhông có ai biết, thu qua đông đến, y lại chuẩn bị thật nhiều than sưởi ấm, chất đầy Tây NoãnLại không có ai biết, mỗi năm mùng sáu tháng sáu, y lại làm một lễ vật, chôn dưới gốc đào hoaMỗi năm mùng sáu tháng sáu, y sẽ uống say cho đến khi không còn ý thức được nữa….Lại không có ai biết, một khúc Hoa Phi Hoa được y luyện cho đến đầu ngón tay túa máu…..Vì ai mà si, vì ai mà cuồng, vì ai mà khờ mà dại….??Y vì nàng mà siVì nàng mà cuồngChỉ duy nhất vì một nụ cười lãnh đạm, ánh mắt nhàn nhạt xa cách mà khuynh tẫn sỡ hữuTình…..Yêu……Không rõ…Lại càng không hiểu……………Chỉ là…..Chấp nhất……..Là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dien-vuong-gia-lanh-dam-vuong-phi/2583981/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.