Chương trước
Chương sau
Hoàng cungKhông hổ là ‘hoàng’ cung, vì đi đến đâu cũng thấy màu vàng. Từ xa nhìn lại nó như một khối vàng ròng khổng lồ, vàng đến chói lọi, mà bước vào thì càng thêm sặc sở. Vân Tiếu Khuynh vẫn không hiểu, rốt cuộc màu vàng có gì đẹp mà từ bao đời nay các bậc vua chúa chỉ dùng màu này làm đại biểu của hoàng gia?Cung vàng đình ngọc, mái ngói lưu ly, cột rỗng chạm khắc long phượng, vân vụ phú quý, xa hoa lộng lẫy, phú quý bức người, uy nghiêm tôn quý. Hoàng cung đúng là đủ xa hoang, đủ cầu kì. Vân Tiếu Khuynh giương mi đánh giá kiến trúc cùng cảnh vật nơi đây“ Nương tử thấy hứng thú với hoàng cung…” Hàn Kỳ lên tiếng vấn. Rất ít điều gì khiến cho nương tử nhà hắn cảm thấy có hứng thú a. Đúng là kiếm niềm vui để bồi nàng đúng là còn khó hơn cả việc đánh giặc.“ Không!” Ngắn gọn, súc tích, không suy nghĩ nhiều, vân tiếu khuynh hộc ra một từ duy nhất. Nàng chỉ muốn xem thử kiến trúc cung đình có giống với mấy cái cung đình trong phim trường mà ti vi thường hay chiếu hay không thôi. Quả nhiên phong độ là nhất thời mà đẳng cấp là mãi mãi a.!“ Nga..!” Hàn Kỳ phiết miệng, nương tử thật là khó chiều chuộngNgự thư phòng“ Lão thất đến rồi sao, mau đến đây?” Nam nhân tuổi chừng ba mươi, mặt mày có bốn phần giống Hàn Kỳ, hoàng bào cao quý, thêu hoàng long uốn lượn, uy nghiêm bức người, song ánh mắt tràn đầy cơ trí cùng giảo hoạt, nhìn đến nam nhân này, Vân Tiếu Khuynh nghĩ ngay đến con hồ li tinh. Thông minh, giảo hoạt, cơ trí…âm hiểm!“ Nương tử, ngồi ….” Hàn Kỳ không thèm liếc nhìn đương kim bệ hạ dù chỉ là một chút, mà nịnh nọt cười nhìn Vân Tiếu Khuynh, dẫn nàng ngồi xuống ghế. Sau đó ngẩng đầu, tươi cười hô hai tiếng : “ hoàng huynh!”Đương kim thánh thượng – Hàn Dạ, năm nay ba mươi tuổi, đăng cơ từ lúc hai mươi tuổi, đến bây giờ cũng đã được mười năm, trị vì có cách, làm cho Đông Li mỗi ngày một phát triển, dân chúng ca tụng công đức, kính ngưỡng xưng hai tiếng ‘minh quân’. Hàn Dạ làm người giảo hoạt cơ trí, lại duy độc sủng nịnh với đệ đệ đồng phụ đồng mẫu của mình – Hàn Kỳ. Phải nói là ân sủng không dứt, nhiều thần tử khuyên can như vậy sẽ khiến cho thất vương gia dễ dàng tạo phản, nhưng đế điều mỉm cười lắc đầu, lên tiếng : “ thất đệ dù có phản bội người trong thiên hạ nhất định sẽ không phản bội trẫm, huống chi đệ ấy… không có hứng thú với cái ngôi bễ nghễ thiên hạ này”Quả nhiên Hàn Dạ nói không có sai, có Hàn Kỳ làm thân vương, chỉ trong vòng năm năm, thù trong giặc ngoài điều bị hàn kỳ dễ dàng dẹp loạn, công lao hiển hách, binh quyền toàn bộ nằm trong tay của hắn, nhưng đế vương rất yên tâm, không một câu oán thánĐiều duy nhất mà Hàn Dạ làm trái ý với Hàn Kỳ chính là quyết liệt ban hôn cho hắn, nhưng dường như quyết định của hắn cũng không tệ thì phải. Nhìn đệ đệ vẻ mặt tươi sáng lấy lòng nữ tử kia, Hàn Dạ cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, may mà đệ đệ thích nếu không chắc chắn hắn sẽ bị báo thù nha! Mà đệ đệ ra tay hắn nhất định sẽ rất thảm… +_+“ Ha ha, vị này chính là tam tiểu thư của Vân thượng thư đi, đệ muội quả thật là dung nhan chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn a, thất đệ chính là có phúc ….” Hoàng thượng xấu hổ lên tiếng“ Ân ! hừ…” Hàn Kỳ nhíu nhíu mày, rất là không vui. Nương tử của hắn dĩ nhiên là đẹp rồi nhưng mà cũng không cần hoàng huynh lên tiếng khen ngợi, hắn tự biết là đủ rồi. Vân Tiếu Khuynh có hứng thú nhìn vị hoàng đế trước mặtÂn! Ngoại hình, tốt! thuộc dạng mỹ nam anh tuấn, ngọc thụ lâm phong. Tính cách giảo hoạt như hồ ly, uh! Cũng không sai, đôi con ngươi sáng quắc ẩn hiện cơ trí, dễ dàng nhìn thấu người khác, nam nhân này đúng là sinh ra để quân lâm thiên hạ, khí chất lơ đãng uy nghiêm nhưng một cái liếc mắt đủ để cho người ta sinh ra cảm giác kính ngưỡng. Uhm!… đang định đánh giá tiếp thì trước mặt bóng tối như ập đến, có một bàn tay chặn ngang trước mặt nàng, theo đó là thanh âm oán giận của người nào đó : “ nương tử, hoàng huynh không có đẹp bằng ta, cho nên đừng nhìn nữa …”Tức thời hoàng đế khóe miệng run rẫy, mà vân tiếu khuynh vứt cho hắn một ánh mắt rất chi là khinh bỉ, nam nhân này đúng là ngốc đến hết thuốc chữa“ Khụ! Khụ…” vì nhẫn cười quá khó khăn cho nên thánh thượng cố nén lại bằng cách ho lên vài tiếng, che dấu sự thất thố của mình. Oa ha ha.. đệ đệ của hắn từ bao giờ lại có mặt đáng yêu như vậy a. Mà nữ nhân này chính là tam tiểu thư ôn nhu thiện lương am hiểu ý người sao, nữ tử này khuynh thành khuynh quốc dung nhan, nhưng sóng mắt lãnh đạm một mảnh trong suốt vĩnh không thấy đáy khiến cho hắn cũng không thể nhìn đươc bản thân của nàng. Tình tình thì… ách! Tuy không nói là không ôn nhu nhưng cũng không thuộc tuýp người ôn nhuận như ngọc nha. Xem ra, tin đồn chính là không thể tin được“ Hoàng huynh….” Hàn Kỳ tức giận khẽ quát, chết tiệt, hắn sao lại dở cái trò trẻ con đó trước mặt hoàng huynh chứ. Cũng tại nữ nhân này hết, khi không lại nhìn chằm chằm hoàng huynh của hắn làm gì khiến cho hắn quên mất chuyện đang đứng ở ngự thư phòng mà nói bậy nói bạ chứ, thật là mất mặt mà“ Hàn Kỳ…” Vân Tiếu Khuynh buồn bực, hai huynh đệ nhà này đúng là hết nói nổi, huynh trưởng sợ đệ đệ… >”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.