Lại Thuấn Niên mơ một giấc mơ, về một chuyện lâu thật lâu trước đây.
Trong lúc Ôn Bạch Dụ xuất ngoại du học, anh ở lại trong nước, phụ cha mình bán mì như trước. Cha con anh thường bán cố định ở ba chỗ, sáng sớm sẽ bán ở chợ, buổi tối thì đến chợ đêm, nhưng chợ đêm không phải ngày nào cũng có, cho nên thỉnh thoảng sẽ bày sạp ở góc hẻm.
Ôn Bạch Dụ sẽ hai tháng trở về một lần, mỗi lúc trở về, hắn đều sẽ tới thăm anh. Có lúc chỉ là tới nhìn anh một chút, ăn tô mì, xem việc buôn bán rồi lại đi.
Quan hệ của bọn họ vốn cũng không nồng cháy, vì Ôn Bạch Dụ du học, lại càng thêm xa cách.
Lại Thuấn Niên vốn cho rằng bọn họ sẽ cứ như vậy, mỗi lần Ôn Bạch Dụ tới gặp anh, anh đều rất sợ Ôn Bạch Dụ sẽ đề cập tới việc chia tay với mình.
Mà Ôn Bạch Dụ trước sau đều cùng một dạng, thờ ơ, làm người khác đoán không ra.
Sau đó, cha anh bị đột quỵ phải nằm viện, tình trạng sức khoẻ lại không mấy lạc quan. Lại Thuấn Niên một bên trông sạp mì, xoay sở tiền thuốc men, một bên chăm sóc cha anh, như cây nến đốt hai đầu, cả người thật sự quá mệt mỏi.
Khi Ôn Bạch Dụ đến thăm anh, nhíu chặt lông mày, nói với anh: “Gầy.”
Lại Thuấn Niên chỉ có thể cười khổ.
Cha anh chống đỡ không nổi qua nửa năm, liền ra đi.
Lại Thuấn Niên không biết diễn tả tâm trạng của chính mình lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dien-than-tiem-mi-nho/2253224/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.