“Ôn ca, là em.” Lại Thuấn Niên lên tiếng chào, không biết vì cái gì mà tim đập đến lợi hại khiến anh không khỏi cảm thấy căng thẳng.
“Ừm.”
Ôn Bạch Dụ chỉ đơn giản trả lời lại một tiếng. Lại Thuấn Niên lại cảm thấy hoài niệm đến muốn khóc.
Kỳ lạ, rõ ràng bọn họ chỉ mới xa nhau hơn một tuần lễ, nhưng thật giống như đã qua rất lâu. Trong quá khứ, cả hai cũng từng tách ra hơn một tháng, thậm chí cả hai tháng không liên lạc, nhưng đều không cảm thấy đau khổ như khoảng thời gian này.
Em rất nhớ anh. Thật hi vọng bây giờ anh có thể xuất hiện trước mặt em.
Lại Thuấn Niên trong lòng kiềm nén nhung nhớ, nhưng không thu lại được, âm thanh nghẹn ngào.
“Anh, Ôn ca, anh tự chăm sóc bản thân cho tốt, đừng như vậy không muốn ăn gì cả.” Lại Thuấn Niên nói xong, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh trong bản tin, nhớ lại dáng dấp ngày càng gầy gò của hắn. Anh cuối cùng không nhịn được, đau lòng mà khóc.
Một khoảng thời gian rất dài ngưng đọng lại trong cuộc trò chuyện của bọn họ, Lại Thuấn Niên thấp giọng khóc lên, còn ở đầu bên kia, Ôn Bạch Dụ chỉ lặng lẽ lắng nghe. Cho dù vậy, cả hai đều không muốn kết thúc cuộc gọi này.
Hai người đều thật sự luyến tiếc.
“Em đi ra ngoài đi, tôi đang ở ngoài cửa.” Ôn Bạch Dụ cuối cùng cũng mở miệng. Sau khi Kỷ Vũ Húc rời đi không bao lâu, hắn liền lập tức phái người theo dõi, mới tìm được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dien-than-tiem-mi-nho/2253215/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.