“Đưa điện thoại cho em, sao em không bật máy?” Đối phương hỏi.
Ngữ khí vững vàng, nghe không ra cảm xúc.
“Xin lỗi, có thể là hết pin rồi.” Lại Thuấn Niên nhanh chóng giải thích, tình huống tương tự như vậy phát sinh không chỉ một lần. Hồi trước đối phương tặng anh di động, muốn anh lúc nào cũng mang theo để tiện liên lạc. Nhưng anh có làm sao có thể lúc nào cũng đem theo, đã vậy di động chính là có phóng xạ, đối với thân thể không tốt, lại nói di động của anh cũng chỉ chờ một cú điện thoại, một tháng cũng chưa chắc có một cuộc gọi. Anh thường quên mất bây giờ điện thoại di động rất phổ biến, tuy là thời điểm smartphone đang lưu hành rộng rãi, nhưng anh cũng không có thời gian nghiên cứu. Đối với anh mà nói, di động cũng chỉ dùng để gọi điện mà thôi. Anh chỉ dùng một chút thời gian để học cách xài di động, mở khóa điện thoại cùng nhận cuộc gọi, gây ra không ít chuyện cười, điều này làm cho anh càng thêm bài xích sử dụng nó.
Đối phương nghe thấy trả lời, trầm mặc một hồi, không nói một câu.
Lại Thuấn Niên cảm thấy được bầu không khí như vậy vừa lúng túng vừa không ổn, nhanh chóng tìm đề tài khác, giả vờ không để ý tới: “Hôm nay em đi chợ mua thực phẩm, có mua vài con cá, nếu không em đi qua làm cho anh ăn? Anh đêm nay có đi xã giao không?”
“Bảy giờ em đến đi, tôi sẽ cố gắng về sớm.”
Đối phương nói xong, hàn huyên vài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dien-than-tiem-mi-nho/2253188/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.