Ngày 20 tháng 4 năm 20XZ, Nghi Trâm tỉnh lại với vết thương bất ổn của mình, quay nhẹ đầu qua thấy Tiêu Kha đang ngủ quên bên cạnh. Cô mỉm cười ngắm nhìn cậu ta, lấy ngón tay chạm nhẹ vài cái vào má. Một lát sau, cậu ta tỉnh giấc và ngạc nhiên khi thấy cô đã tỉnh dậy sau cơn hôn mê. Cậu ta cười nhẹ, hỏi han:
- Thấy còn đau không?
Cô cười tươi rói, đáp lại:
- Không ạ, tại anh ở đây rồi, đau không nổi.
Cậu ta nhíu mày bảo:
- Còn đùa được.
Rồi Nghi Trâm chỉ mấy món đồ bên cạnh mà thắc mắc nhìn cậu ta hỏi:
- Ai tặng mà nhiều vậy?
Tiêu Kha đáp:
- Mấy đứa bạn anh và đồng nghiệp.
Nghi Trâm nghe vậy, cười tít mắt rồi bảo:
- Anh gửi lời cảm ơn em với mọi người nhá.
- Ừ.
Rồi bỗng dưng Nghi Trâm sực nhớ ra điều gì đấy mà mặt có vẻ căng thẳng lắm, Tiêu Kha thấy lạ đành hỏi:
- Em nghĩ gì vậy?
Cô đáp:
- Đám tội phạm đó... vẫn chưa bị bắt.
". . .", cậu nghe xong mà chịu thua cô luôn, tình trạng này rồi mà còn nghĩ đến bắt tội phạm nữa, cậu ta mới bảo:
- Đừng lo, bọn chúng đã bị bắt hết từ hai ngày trước rồi.
Cô ngạc nhiên hỏi:
- Thật hả anh?
Cậu ta gật đầu trả lời:
- Ừ.
Cô thở phào nhẹ nhõm, rồi tự nhiên cô chỉ vào bụng mình, Tiêu Kha nhìn theo, hiểu ý cô nên xoa đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-diem-vuong-lac-vao-cuoc-song-tran-gian/3324626/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.