Chiêu Vân mới từ từ tà tà bay vào trong, ngả tay trước mặt cậu ấy, có phần nhõng nhẽo, nói:
- Cho xin miếng bánh ạ!
Tường Long mỉm cười rồi xoa đầu cô mà cho miếng bánh đẹp nhất, Chiêu Vân cầm lấy rồi bay tới ghế mà ngồi xuống ăn một cách ngon lành. Cậu ấy lát sau cũng ngồi đối diện với cô rồi nói:
- Nghe chị An Diệp bảo cô sắp luân hồi rồi.
Cô gật đầu đáp:
- Hai ngày nữa, nói chung phải nhờ ơn của anh. Vậy khi đó anh có tìm tôi không?
Tường Long mới ngập ngừng hồi lâu nhưng rồi nhìn cô rồi trả lời:
- Có. Phải tìm rồi, cô còn giữ sợi dây chuyền của tôi mà.
Chiêu Vân phồng má bảo:
- Thì ra là vì sợi dây chuyền. Chán.
Tường Long mỉm cười nói:
- Chỉ là nói đùa của tôi mà cô cũng tin sao? Vậy hồi xưa cô dụ dỗ người ta như thế nào thế?
Chiêu Vân thở một hơi mà bảo:
- Đáng ghét. Thôi, làm việc đi nhé.
. . .
Ngày 12 tháng 4 năm 20XZ, tại đồn cảnh sát, đang bàn bạc với Tiêu Kha với một vụ án mới nổI gần đây, anh nói:
- Cái này mày chỉ đạo cộng thêm phải nhờ thêm bên đội phòng chống ma túy.
Tiêu Kha gật đầu rồi cả hai về chỗ của mình. Khi đang làm việc với cái máy tính thì có tiếng nói làm anh phải ngẩng đầu lên.
- Nè, tôi bảo không có làm rồi.
- Chứng cứ rành rành, cô muốn chối sao?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-diem-vuong-lac-vao-cuoc-song-tran-gian/3324624/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.