Đinh Hương nhìn thẳng thấy vết sẹo của Như Quỳnh mà có chút thở dài, nhẹ giọng hỏi han: 
- Bị sốt mà vẫn đi làm à? 
Như Quỳnh có chút mệt mỏi, lấy tay dụi mắt, khi nghe câu quan tâm đó mà đáp: 
- Không đi làm thì không có tiền trả nợ. 
Đinh Hương chẹp miệng, biểu cảm đầy sự cảm thông rồi cầm tay Như Quỳnh mà kéo đến một chỗ ngồi ở cửa hàng rồi nói chuyện. 
- Thật ra kêu cô lại đây cũng có một lý do nữa, cô giờ ở đâu á? Nếu được thì ở với chúng tôi nè. 
Như Quỳnh vội vàng từ chối: 
- Tôi không cần sự giúp đỡ đâu, thương hại tôi thì cứ bảo thẳng là thương hại. Chỗ trọ tôi tìm cũng tốt lắm. 
Đinh Hương nghe vậy cũng ngang ngược đáp lại: 
- Đúng rồi, là thương hại đó. Nhưng mà... cô lấy tiền vừa làm ra thì đưa cho chủ nợ ngay, trọ thì giờ giá đắt như lên trời, nhà thì bị cháy rồi, cô nghĩ tôi không đoán ra được sao? Hửm... 
Như Quỳnh có chút lưỡng lự nhưng lúc sau cũng gật đầu đồng ý, đúng lúc này ông chủ ra ngoài tìm Đinh Hương để cắm hoa cho khách. Như Quỳnh đứng dậy để phát hết số tờ rơi còn lại. Khi đến giờ tan làm thì cả hai đến chỗ của Như Quỳnh, cô ngơ ngác mà không thốt nên lời về cảnh tượng chỗ ở hiện tại của cô ta, vô cùng bất ổn. Lấy đồ dùng xong xuôi thì hai người đều về nhà thì bắt gặp nhóm chủ nợ của Như Quỳnh. 
- Này 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-diem-vuong-lac-vao-cuoc-song-tran-gian/2729912/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.