Hai người gần như dựa sát vào nhau, áo ngủ của Thời Nhạc rớt xuống, Bạc Văn Thời có thể cảm nhận rõ ràng xúc cảm da thịt ấm áp dán ở trên người mình.
Giống như nhuyễn ngọc vậy, khiến hắn gần như mất đi lý trí.
Thời Nhạc ăn vạ xong, thấy đối phương không có phản ứng gì, nghi hoặc nghiêng đầu nhìn hắn.
"Sao anh không nói gì?"
Cậu muốn đợi Bạc Văn Thời mở miệng, sau đó mới dễ dàng thuận cột mà leo để nói điều kiện.
"Đi xuống."
Yết hầu của Bạc Văn Thời giật giật, trong mắt xẹt qua một ý nghĩ tối tăm.
Thời Nhạc thấy hắn muốn đuổi mình, cũng không nói gì, chẳng những không đi xuống, mà ngược lại còn dùng cả tay chân lấy hết sức bú sữa mẹ ra ôm hắn thật chặt.
"Không đi xuống!"
Thời Nhạc dõng dạc trả lời: "Anh sàm sỡ tôi nên phải chịu trách nhiệm."
Bạc Văn Thời chưa bao giờ gặp đứa trẻ nào, không, là lưu manh khó đối phó như thế.
Nếu là người khác, muốn đến gần hắn cũng không thể. Nhưng người trước mắt lại không phải người.
Những thủ đoạn mạnh mẽ kia của hắn căn bản không thể thực hiện được.
"Nói đi, cậu muốn thế nào mới rời khỏi giường của tôi?" Lúc nói ra những lời này, đáy lòng Bạc Văn Thời cảm thấy sự kiên nhẫn của hắn lại được tăng lên lần nữa.
Thời Nhạc đang bám vào hắn như bạch tuộc, nghe vậy lập tức nói những điều kiện đã chuẩn bị sẵn ra.
"Tôi không có chỗ ở, cho nên muốn ở nhà anh. Tôi đã mang hành lý dọn đến phòng bên cạnh rồi."
Bạc Văn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-diem-vuong-cau-ay-sieu-tung/546484/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.