Thời Nhạc trạch ở trên núi nhiều năm, chưa chạy bao lâu đã mệt thở hổn hển.
Cậu ỷ có bản thể nhỏ nhắn, thấy cái gì có khe có kẽ liền nhắm vào đó chui vào.
Một lát sau.
La Lễ từ phía sau đuổi theo đến đây, ngồi xổm trên mặt đất, nhìn cái hang không biết bị ai đào ra trước mặt, nén sát ý với kẻ đào ra cái hang này xuống, dịu giọng dỗ dành con trai ở bên trong.
"Nhãi con ngoan, đi ra để cha ôm cái nào."
"Không muốn!"
Thời Nhạc ngồi ở trong hang, đôi mắt tròn xoe ướt đẫm tràn đầy phẫn uất, cậu giận mắng: "Cha xấu! Lừa bé con!"
Trong mắt La Lễ xẹt qua một nét cười, hắn đơn giản trực tiếp phất sạch bụi bặm trên mặt đất, ngồi xuống.
"Con nói cha xấu, làm cha hơi đau lòng đó nha!"
Trong mắt hắn rõ ràng đang cười, âm thanh lại cố ý đè xuống, cứ như đang rất thương cảm vậy, "Nhãi con nhà người khác trưởng thành rồi không phải đều kế thừa gia nghiệp hay sao?"
"Vì con, cha đã dốc sức làm nhiều năm. Giờ thân thể cha không còn khỏe, muốn về trên núi tĩnh dưỡng một chút, rồi còn thăm ba con nữa."
"Nhãi con ơi, nhìn con kế thừa vị trí Diêm Vương, đây đại khái là di nguyện cuối cùng của cha, con thật sự không thể thỏa mãn cha sao?"
Giọng điệu La Lễ càng ngày càng bi thương, cuối cùng thậm chí còn trực tiếp ho khan.
Thời Nhạc nghe hắn ho, lại nghe được những lời hắn nói, khuôn mặt nhỏ mới rồi còn tức đỏ lựng, lập tức ỉu xìu xuống.
"Cha, có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-diem-vuong-cau-ay-sieu-tung/546479/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.