Chẳng nhẽ hôm nay đã xảy ra chuyện gì? Như thế nào khách nhân thiếu nhiều như vậy? Liễu Thanh Mai không phải rất rõ ràng, nàng thường thường ra cửa nhìn xem, phát hiện đã giữa giờ Ngọ (11h_13h),khách nhân như cũ vẫn không nhiều lắm, trong lòng nàng có chút nôn nóng, nhưng nôn nóng cũng không chờ được khách nhân a. Sau, Yến Bạch Thu cũng phát hiện ra vấn đề này. Bởi vì thật mau cậu phát hiện, khách nhân đã gần hết nhưng nguyên liệu phối mới bán được một nửa. Hai ngày trước, người còn rất nhiều, nối liền không dứt, mới ngày thứ ba đã tiêu điều thành cái dạng này, bị thua (ế) không đến mức nhanh như vậy đi. Nhưng trên mặt vẫn mang theo tươi cười như cũ khi đối mặt với khách. Bất quá, tâm tình Yến Bạch Thu có chút vui vẻ vì tiểu ca giết heo hôm nay cũng tới nhà cậu ăn lẩu cay. Thời điểm tiểu ca giết heo đến, người tới cửa hàng cũng không nhiều lắm, rải rác vài người. Người nhà họ Yến rốt cuộc cũng không rõ như thế nào trong chốc lát, nhìn nhìn ra ngoài, thấy không còn khách nhân nào lại đây, dứt khoát ngồi xuống, ăn chút gì đó trước. "Nương, không có người tới, chúng ta liền ăn trước chút gì đó, rồi nghỉ một lát." Nếu không có gì xảy ra, nguyên liệu cũng không bán hết, Yến Bạch Thu liền chọn một ít đồ ăn ngon, nấu cho mỗi người trong nhà một chén lớn. Liễu Thanh Mai đem giẻ lau trong tay xuống bàn nhỏ giọng nói thầm:" Cũng không biết hôm nay như thế nào, khách nhân thiếu nhiều như vậy?" Yến Bach Sinh nhìn về phía Tư Trấn Khấu, ánh mắt liền liếc về phía nhi tử, nhưng nhìn nhi tử thần sắc tự nhiên, tạm thời không có tơ tưởng, nhưng chờ ngồi xuống, nhi tử chủ động chạy tới bên cạnh đồ tể kia ngồi xuống, còn bộ dáng thực quen lẫn nhau tự nhiên đáp lời, Yến Bạch Sinh tâm lại treo cao. Cầu Cầu nhà hắn quá đơn thuần, quá thành thật, lại không thông minh, nếu lại bị người khác lừa thì lên làm cái gì đây a. Cố tình nhi tử lại cứ tung ta tung tăng tự đưa mình tới cửa. Tỉnh, không nghĩ nữa, ăn thôi. Yến Bạch Sinh không đi giám sát nhi tử, cùng người nhà ngồi thảo luận sự tình ngày hôm nay. Mà ở đối diện bọn họ, Yến Bạch Thu thực mau cùng tiểu ca giết heo nói chuyện. "Ngư Hoàn ngày hôm qua đưa ăn sao? Hương vị thế nào?" Yến Bạch Thu hỏi. Tư Trấn Khấu thực bình tĩnh ăn rau cay, liếc mắt nhìn đối phương một cái, liền phát hiện khuôn mặt bụ bẫm của Yến Bạch Thu bởi vì ăn cay, khuôn mặt trắng nõn nhiễm một tầng hồng nhạt. Đúng như lời Lăng Cửu nói, nhìn lâu (kĩ) tiểu mập mạp, kỳ thật rất tốt. Đối phương có làn da trắng nõn, hơn nữa rất non mịn, màu da của nam nhân như vậy rất ít thấy. Tư Trấn Khấu thu hồi ánh mắt, trả lời:" Hương vị không tồi." "Hắc hắc." Yến Bạch Thu ngây ngô cười vài tiếng, có điểm ngượng ngùng. "Di, đúng rồi, hôm nay như thế nào không thấy tiên sinh trướng phòng (anh Thẩm đó:))) cùng gã sai vặt (Lăng Cửu)?" Yến Bạch Thu cũng chú ý đến, theo sau tiểu ca giết heo thiếu người. Tư Trấn Khấu nghe vậy, thần sắc tự nhiên trả lời:" Bọn họ còn có việc, hôm nay không thể tới." Nếu họ tới, y sao có thể ở chung với tiểu mập mạp (kkkk anh rất tỉnh). "Nga." Yến Bạch Thu bừng tỉnh đại ngộ. "Nếu ngươi thích, nơi này ta vẫn còn, chốc lát trở về lại mang chút về đi." Tình huống cửa hàng hôm nay Yến Bạch Thu cũng phát hiện, giữa trưa không có người tới, khẳng định có vấn đề, đồ phối còn dư này cũng là dư thừa, thật lòng đưa cho tiểu ca giết heo, Yến Bạch Thu cũng không đau lòng. Tư Trấn Khấu nhẹ nhàng lên tiếng:" Ân." Hai người một hỏi một đáp,tuy rằng quyền nói chủ đạo vẫn là Yến Bạch Thu nhưng hai người nói chuyện cũng xem như là ăn ý. Bất tri bất giác một chén lớn đồ cay trước mặt hai người đã được giải quyết xong. Yến Bạch Thu giành trước một bước, đem các loại đồ viên ăn ngon dư thừa xuyên tre trên kệ xuống dưới, vì không có đồ đóng gói nên đành cho vào thùng gỗ. Viên là do mình làm, Yến Bạch Thu tuyệt đối tin tưởng, so với viên trên thị trấn thì tốt hơn nhiều lắm. Cậu đem thùng gỗ trên tay cho Tư Trấn Khấu, Yến Bạch Thu hiện tại đã biết họ của tiểu ca giết heo, tâm tình có chút nhảy nhót. "Thùng gỗ này ngươi cứ cầm trước, dù sao buổi chiều ta còn muốn đi qua nhà ngươi mua thịt heo, đến lúc đó ta lại đến lấy." Tư Trấn Khấu yên lặng tiếp nhận:"Hảo." Có đồ ăn ngon, vẫn là Yến Bạch Thu đơn độc cho y, loại hành động này khiến Tư Trấn Khấu có điểm kinh hỉ nho nhỏ. Một lần, hai lần, ba lần đều như vậy, cũng không thể là nhiều lần đều hiểu sai. Tư Trấn Khấu cảm thấy, tâm ý tiểu mập mạp này đã thật rõ ràng, y cũng không thể mãi làm rùa đen rụt đầu. Tuy rằng người có chút béo, nhưng cũng không tồi, nấu ăn lại ngon, Tư Trấn Khấu cảm thấy mình cũng không cần có yêu cầu cao như vậy, có thể gặp được người có nhiều ưu điểm như vậy cũng không tồi, y yên lặng tiếp nhận hảo ý của tiểu mập mạp nghĩ thầm:" Lần sau như thế nào cũng đến hồi một chút lễ." Tiếp nhận chiếc thùng có chút nặng trong tay tiểu mập mạp, Tư Trấn Khấu nhạy bén cảm giác được, trong tích tắc đó, có vài tầm mắt dừng trên người y, y nhàn nhạt liếc mắt một cái, lúc này mới phát hiện là người nhà tiểu mập mạp. Tư Trấn Khấu tức khắc thu hồi sự bén nhòn trong mắt, trong lòng có điểm thấp thỏm nho nhỏ, đối với phương hướng Yến Bạch Sinh gật đầu liền xoay người rời đi. Y cảm giác nhạc phụ đại nhân tương lai đối với y có chút căm thù nho nhỏ, nhạc mẫu thoạt nhìn còn tính tốt (kiểu tốt hơn bố ck tý ??),Tư Trấn Khấu cảm thấy có chút áp lực, bởi vì xuất sư bất lợi, trên người lại không mang lễ vật, y cảm thấy vẫn là rời đi sớm vẫn tốt hơn. Tư Trấn Khấu vừa đi không bao lâu, Yến Bạch Thu đã bị người nhà đè ra tra khảo. Cửa hàng không có khách nhân, người một nhà nói chuyện phiếm cũng không cần cố kị cái gì. Kỳ thật Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết cũng cảm thấy không có cái gì, chỉ là có chút tò mò, mà Yến Bạch Sinh cảm giác được hai người này khẳng định là có chút gì đó. " Cầu Cầu a, ta cảm thấy ngươi đối với đồ tể kia có chút bất đồng a, như thế nào mỗi lần đều phải đưa cho hắn một ít đồ ăn." Yến Bạch Sinh đôi mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm Yến Bạch Thu, một khi trên mặt cậu có bất luận cái gì không đúng, hắn liền khẳng định chuyện này liền không đơn giản như vậy. Yến Bạch Thu cảm thấy cha có điểm quá nhọc lòng, biết cha lo lắng cái gì, tức khắc có chút dở khóc dở cười. "Cha, người thật sự suy nghĩ nhiều, ngươi cũng biết lần trước người này giúp ta, ta không biết nên cảm tạ nhân gia như thế nào, cũng chỉ có thể lấy ít đồ có thể bồi thường cho nhân gia, thật sự không có mơ tưởng những cái đó." (Khổ thân anh Khấu ??) Yến Bạch Thu giải thích. "Hơn nữa nhân gia so với ta có tiền hơn, liền tính ta đưa cái gì, đối phương cũng không nghĩ gì đến ta a." (*Chỗ này chắc ý thu thu là dù có đưa đồ thì ngta cũng k hiếm lạ nên sẽ k nghĩ là thu thu có ý đồ. Theo tui thì tui nghĩ vậy k biết có dúng k?) Yến Bạch Sinh trong lòng thầm nói:"Cũng không nhất định a, nhân gia liền tính đồ ngươi đưa, hắn vẫn thích thượng ngươi a. Thịt đưa đến miệng nào có đạo lý không ăn." "Hừ, ta mới không tin, Cầu Cầu ngươi đã trưởng thành, ngươi phải hảo hảo bảo hộ chính mình a." Yến cha nói lời thấm thía dặn dò. Yến Bạch Thu xua xua tay nói:" Ta đã biết, đã biết." Việc này cũng bị Yến Bạch Thu dùng thái độ qua loa không giải quyết được gì, Liễu Thanh Mai cùng Yến Bạch Tuyết chỉ đứng ngoài xem, còn Yến Bạch Sinh thì lén lút quan sát. Ở bên kia, Tư Trấn Khấu xách theo thùng gỗ chứa các loại viên Yến Bạch thu đưa, tâm tình thật nhẹ nhàng đi về. Loại cảm giác này chưa từng có, nhẹ nhàng cùng tự tại. Nhìn thoáng qua loại viên xuyên trong thùng gỗ, Tư Trấn Khấu nhớ lại tiểu mập mạp với khuôn mặt bụ bẫm tràn đầy tươi cười, khoé miệng không khỏi nhếch lên một độ cung nhỏ. Đi ra đường phố, lúc này đúng tầm giữa trưa, người qua lại trên đường phố không phải quá nhiều, Tư Trấn Khấu trước muốn qua chợ bán thức ăn bên kia, nhìn xem tình huống cửa hàng. Trước kia luôn là ba người, hôm nay khuyết thiếu một người, Tư Trấn Khấu tuy ngoài miệng nói như vậy, trong lòng vẫn có chút băn khoăn. Vì không phải mua sắm đồ vật nên đi vòng qua đường nhỏ, đi qua các tửu lâu kia trên một con phố. Thời điểm ăn cơm, tửu lâu có nhiều người, vài cái tửu lâu trên đường, đều là mùi hương đồ ăn phiêu đãng lượn lờ thập phần mê người. Tư Trấn Khấu bình tĩnh đi qua, thời điểm y sắp đi qua con phố này, liền nghe được một tiểu nhị của một tiểu quán đáp khăn trên vai, thét to với người qua đường mời chào thực khách. "Vị khách quan này thỉnh vào bên trong, tiểu điếm hôm nay đẩy ra đồ ăn vặt mới, lẩu cay, hương vị tươi ngon, giá cả tiện nghi, tuyệt đối làm người ăn yên tâm. Chúng ta làm lẩu cay, chính là so với một nhà mập mạp giá cả tiện nghi hơn thật nhiều, khách quan ngươi không vào nếm thử sao? Nếu không tiện nghi như ta nói, chúng ta đây liền miễn phí cho ngươi." Gã sai vặt kia thật nhiệt tình, một khi thấy trên đường có người liền tiến lên du thuyết. Tư Trấn Khấu không khỏi nhíu mày. Y cảm giác tiểu mập mạp trong miệng gã sai văt trong tiểu quán kia chính là Yến Bạch Thu. Khó trách hôm nay y đến, liền có cảm giác không đúng, cửa hàng thiếu rất nhiều khách nhân, Yến gia nhìn bộ dáng cũng không vui vẻ lắm. Nhưng tiểu điếm của Yến Bạch Thu nhà y cũng vừa mới khai trương, y ở huyện Thái Hoà hai năm cũng chưa bao giờ gặp qua, tiểu quán này như thế nào biết được? Hơn nữa đối với loại sinh ý mời chào như thế này, rõ ràng chính là dẫm lên tên tuổi Yến Bạch Thu, lấy giá tiền rẻ thu hút khách nhân. Tư Trấn Khấu nghe trong chốc lát, liền thấy gã sai vặt kia kéo vài vị khách nhân đi vào, cao hứng đến mắt không khép lại được, nhìn thấy Tư Trấn Khấu đứng ở trên đường, liền chạy như bay tới, nịnh nọt nói:" Khách quan, ăn lẩu cay sao? Tuyệt đối ăn ngon, trong quán chúng ta chính là có sư phụ già đứng bếp, tay nghề rất là lợi hại, mùi vị lẩu cay này tuyệt đối chỉ huyện Thái Hoà mới có, hơn nữa giá cả tiện nghi, phố mập mạp gia kia một nửa không đến...." ____________
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]