Chương trước
Chương sau
Yến Bạch Thu ừng ực uống nước, nghe muội muội nói vậy liền giải thích:"Không, không phải a."
Yến Bạch Tuyết đang tìm kiếm trong bọc, nàng tìm thấy bánh quế hoa cho mình đầu tiên, chỉ là nàng phát hiện ra, lần này ca ca lên trấn, mua không ít thứ hiếm lạ về.
Một bao ớt khô, thoạt nhìn lẫn không ít ớt vàng, nhìn thôi đã thấy cay vô cùng, còn có một ít thứ giống như là lá cây, một bọc nhỏ hạt mè trắng, Yến Bạch Tuyết hoàn toàn ngốc lăng.
"Ca ca, ngươi mua mấy thứ kỳ quái này về làm gì?" Còn có một cái xẻng nhỏ, cùng một cái chổi phết dầu.
Liễu Thanh Mai đang ở bên ngoài, tay cầm một cái chén lớn, trong chén đều là mấy quả hồng hái được ở phụ cận, nàng xách nước giếng rửa sạch, thường thường hướng sang bên này nhìn một cái.
Nước cũng đã uống xong rồi, Yến Bạch Thu cũng không muốn giấu giếm nữa, rốt cuộc cậu cũng đã hạ quyết tâm, ngày mai liền đi bày quán bán.
"Ta chuẩn bị làm chút buôn bán nhỏ, ngày mai liền lên thị trấn, những công cụ này là ta cố ý mua về, ngày mai cần dùng đến." Yến Bạch Thu thanh thản nói, kỳ thật trong lòng lại rất khẩn trương, chủ yếu là cậu muốn xem thái độ của Liễu Thanh Mai.
Cha mẹ đặt cậu ở đầu tim mà thương yêu, đi ra ngoài buôn bán, phải đứng ở đầu đường, phỏng chừng sẽ đau lòng không chịu được.
Quả nhiên, Liễu Thanh Mai bị dọa đến chấn kinh rồi, chén bát cũng rớt luôn, còn may là ở đây toàn là bùn đất.
Nhi tử có phải hay không nghĩ quẩn trong lòng a? Như thế nào đang tốt đẹp là muốn chạy vào trong trấn buôn bán?
Trên đường kia nhiều người quen như vậy, nếu như gặp phải, còn không phải bị người ta chế nhạo cười chê?
Nghĩ đến trước kia, bị người ta gọi là tên mập mạp chết tiệt gì đó, khi đó còn có gia đinh trong nhà giúp Cầu Cầu xả giận, nhưng hiện tại một người cũng không có, nếu bị bắt gặp bị mắng không thể đánh trả, lại còn phải trưng lên gương mặt tươi cười, loại sự tình này làm sao có thể để nhi tử đi làm.
"Không được, không được, Cầu Cầu còn nhỏ, chuyện kiếm tiền này không đến phiên ngươi cùng Tiểu Tuyết nhọc lòng, đã có cha ngươi và ta." Liễu Thanh Mai lập tức cự tuyệt.
Yến Bạch Thu liền biết sẽ như vậy, cậu cũng không có nhụt chí.
"Nhưng mà nương, ta hiện tại đã không còn nhỏ, người khác ở tuổi này của ta cũng đã có hài tử. Hơn nữa ta cũng muốn làm một chút chuyện gì đó, cả ngày ngốc ở trong nhà cũng không phải chuyện tốt." Lại không phải đọc sách, cũng không có làm quan, còn không làm ra tiền.
Quả thực cậu đem độ nhuần nhuyễn của cậu "vô dụng" phát huy tới tối đa nhất.
Liễu Thanh Mai hiển nhiên không đặt những lời này của Yến Bạch Thu ở trong lòng, nàng nhặt những quả hồng đã được rửa sạch lên, mang đến trước mặt hai huynh muội, để hai người nếm thử, đồng thời đi vào trong buồng, đem hạt rẻ bóc vỏ sạch sẽ.
Yến Bạch Thu trông mong nhìn Liễu Thanh Mai, Liễu Thanh Mai lãnh khốc vô tình một ánh mắt cũng không cho.
Huynh muội hai người ăn hồng, quả hồng vẫn chưa chín hẳn, có chút chát, hai người nếm thử rồi không hề ăn nữa.
Yến Bạch Tuyết thấy ca ca thất thần, hẳn là còn nghĩ tới chuyện vừa rồi.
"Ca, ngươi thật sự muốn lên trên trấn bán đồ ăn sao?" Yến Bạch Tuyết lo lắng, tuy rằng cả hai đều mập, nhưng nàng đỡ hơn ca ca rất nhiều, ca ca có chút béo thái quá, đi đến trong trấn khẳng định sẽ bị người ta cười nhạo.
Tuy rằng ngày thường không để bụng, nhưng mỗi lần bị người ta kêu là tên mập chết tiệt gì đó, trong lòng thật sự có chút không thoải mái.
"Ân, ta muốn kiếm chút tiền, cũng không thể mỗi ngày đều ở nhà không làm nên trò trống gì." Yến Bạch Thu cũng không có giấu giếm.
"Nhưng, chính là trong trấn có thật nhiều người quen.... Ca, nhà của chúng ta trước đây là nhà có tiền trong trấn, đi tới nông nỗi này khẳng định sẽ bị người ta chê cười." Yến Bạch Tuyết khổ sở cùng lo lắng.
"Ca, ngươi vẫn là đừng đi, liền tính không có tiền, cuộc sống này cũng có thể tỉnh tỉnh mê mê mà trôi qua, hơn nữa mấy ngày nay ta theo nương học thêu ít túi hoa, bện dây đeo gì đó, có thể đi lên trấn đổi lấy ít tiền."
Nguyên lai mọi người trong nhà đều đã bắt đầu kiếm tiền, chính mình càng không thể lạc hậu.
"Không được, mọi người trong nhà đều đã nghĩ cách kiếm tiền, ta như thế nào có thể tiếp tục ở nhà tiếp tục ngồi chờ ăn? Hơn nữa, ta cũng là một nam nhân, về sau còn phải phụ trách mọi người trong nhà, ngươi cùng nương là nữ nhân, sẽ bị mọi người khi dễ." Phong tục nơi này cùng thời cổ đại có chút tương tự, tiện nội đều ở sau viện, ít khi ra ngoài làm ăn buôn bán, dù có thì cũng rất ít, cũng không thể tránh được lời nhàn ngôn toái ngữ.
"Dù sao, chuyện này ta cũng đã quyết định, ta ngày mai sẽ lên trấn, chốc nữa cha trở về, ta sẽ nói chuyện với cha." Lần này Yến Bạch Thu thật sự hạ quyết tâm.
Yến Bạch Tuyết chép miệng, không biết nói cái gì cho phải.
Ăn một quả hồng, lúc này cũng đã là giờ Thân (15~17h),trong đầu Yến Bạch Thu nhớ tới khi nói chuyện với hệ thống, mỗi ngày dùng một canh giờ hoạt động để giảm béo, cậu cảm thấy hiện tại liền thử xem.
"Muốn bắt đầu sao?" Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu.
Yến Bạch Thu yên lặng gật đầu, đầu tiên cậu hoạt động chân tay, bắt đầu thực hiện những động tác đơn giản, vặn eo, đứng lên ngồi xuống, tuy rằng đều là động tác đơn giản, nhưng mỗi động tác đều có yêu cầu làm thật tiêu chuẩn.
Tỷ như thời điểm đứng lên ngồi xuống, cả người đều phải ngồi xuống hoàn toàn mới được coi là tiêu chuẩn. Khi vặn eo, bả vai cũng phải xoay đúng góc độ, nếu không sẽ không được tính, mấy động tác đó cũng phải mất hai khắc mới xong.
Còn may, cậu làm động tác này trước, sau đó chạy bộ, bằng không, đợi cậu chạy bộ xong rồi, lúc đó mệt bở hơi tai, không thực hiện được mấy động tác kia nữa. Đối với thân xác trường kỳ không hoạt động mấy này, thực hiện mỗi một động tác đều có chút khó khăn.
Yến Bạch Thu nhìn bụng, từng vòng đều là thịt, khi mặc quần áo còn đỡ, một khi cởi ra, chính mình cũng cảm thấy thật dọa người. Đứng lên ngồi xuống liên tục 50 lần, làm được hơn 20 lần, cả thân thể đều có chút không xong, vẫn là phải đỡ vách tường mới có thể thực hiện xong.
Yến Bạch Tuyết đối với hành vi ca ca thực hiện những động tác này phải nói là trợn mắt há mồm.
Liễu Thanh Mai lột hạt dẻ, nhìn thấy nhi tử như vậy cũng giống như Yến Bạch Tuyết, đều kinh ngạc đến trợn mắt.
"Ca ngươi, hắn rốt cuộc đang làm gì vậy?" Liễu Thanh Mai nhìn nhi tử thở hồng hộc, khuôn mặt tròn đỏ rực, lo lắng không thôi.
Mệt thành cái dạng này, như thế nào còn không biết đi nghỉ ngơi.
Yến Bạch Tuyết cảm thấy chính mình đoán được vì sao ca ca lại làm như vậy.
"...... Nương, ta cảm thấy ca ca khả năng thật sự muốn giảm béo." Nhìn bộ dáng nghiêm túc của Yến Bạch Thu, Yến Bạch Tuyết chạy nhanh tới giữ chặt người mẹ hiền chiều hư con Liễu Thanh Mai.
Liễu Thanh Mai đau lòng, muốn đi tới giúp nhi tử lau mồ hôi.
"Nương, ngươi để ca ca thử xem đi, ca ca hắn thật sự.... Quá béo, toàn bộ huyện Thái Hòa, nếu ca ca đứng thứ hai, không ai dám đứng thứ nhất." Lại còn luôn bị người ta cười chê, miệt thị.
Yến Bạch Tuyết yên lặng nhéo thịt bên hông, nhéo một chút, lại xoa cánh tay, trong lòng có chút buồn bực, cũng có chút may mắn.
Nàng như này hẳn không tính là béo đi?
Hẳn là không quá béo, đối lập với dáng người của ca ca, nàng thật gầy, nhưng mà....nhưng mà nhéo một chút thịt trên người, đặc biệt là khi ngồi xuống, hai bên hông....
Nàng rốt cuộc có nên cùng ca ca giảm béo không?
Yến Bạch Thu thật sự nói được là làm được. Biết sao được, cậu là người rất để ý tới bề ngoài, nếu đã có cơ hội này, cậu phi thường quý trọng.
Cậu muốn giảm béo!
Cậu không muốn mình mập mạp!
Cậu không muốn người khác dùng ánh mắt khác thường mà nhìn mình!
Cậu muốn gầy, trở nên thon thả, trở thành một mỹ nam tử!!!
Mặc dù mệt như chó chết, cả người ướt đẫm giống như được vớt ra từ trong nước, cậu dứt khoát hoàn thành năm động tác cơ bản rồi bắt đầu lấy cửa nhà làm vạch xuất phát, hai chân giống như rót chì mà bắt đầu chạy.
"Hô hô~."
Từng ngụm thở dốc.
Yến Bạch Thu thật sự mệt thở không ra hơi, thể trọng cậu gấp hai, ba lần người bình thường, vận động xong lại chạy bộ, hoàn toàn thở không ra hơi.
Hơn nữa cậu đặc biệt dễ dàng ra mồ hôi.
Trên người, trên mặt đều là mồ hôi, từng viên từng viên lớn như hạt đậu lăn xuống, cậu một bên xoa, một bên không ngừng cổ vũ với chính mình.
Yến Bạch Thu ngươi nhất định có thể!
Chỉ cần ngươi kiên trì, khả năng sẽ không phải sống như đời trước nữa, không bị người cười nhạo, cũng không bị người khinh thường.
Nếu ngươi muốn, ngươi có thể trở nên đẹp hơn, trở thành một mỹ nhân, sẽ không bị mọi người chán ghét như bây giờ!
Thân thể thực mệt mỏi, mà đầu óc cậu lại tỉnh táo đến lạ, rất nhiều lần Liễu Thanh Mai đi lên giữ lấy cậu, bảo cậu không cần chạy như vậy, đều bị Yến Bạch Thu cự tuyệt.
Đây mới chỉ là bắt đầu, cậu không nghĩ sẽ từ bỏ.
Run rẩy bước đi những bước nhỏ, có hệ thống làm bạn, cuối cùng Yến Bạch Thu cũng chạy xong rồi.
"Đừng ngồi xuống, tiếp tục chậm rãi đi, chờ hô hấp ổn định thì ngươi hãy ngồi." Hệ thống phát ra âm thanh nhắc nhở và nói cho Yến Bạch Thu nghe những nguy hại khi đột nhiên ngồi xuống.
Yến Bạch Thu nhất nhất làm theo, bởi vì lần đầu tiên hoạt động quá nhiều, cậu hiện tại thiếu oxy trầm trọng, lồng ngực phập phồng đến lợi hại, yết hầu đau nhói, trước mắt một mảng màu trắng xóa, nhìn đồ vật cũng không còn rõ ràng.
Ước chừng một khắc sau, Yến Bạch Thu lúc này mới có thể thở đều.
Giờ phút này toàn thân cậu đã ướt sũng.
Nhưng Yến Bạch Thu cảm thấy thật giá trị, hôm nay là ngày đầu tiên cậu bắt đầu, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ hệ thống đưa ra, đây cũng là bước thành công đầu tiên của cậu.
Liễu Thanh Mai đã sớm chuẩn bị nước ấm, Yến Bạch Thu sách theo nước ấm đi tới một góc tường nhà, cho tay vào thử đổ ấm, vì điều kiện hữu hạn, nam nhân đều giải quyết tắm rửa ở bên ngoài.
Tắm rửa xong, mặc xiêm y sạch sẽ vào, cả người sảng khoái.
Rốt cuộc cũng dừng lại, Yến Bạch Thu rất sốt ruột với thể trọng hiện tại, nhưng hệ thống cũng có nói qua, vào mỗi buổi sáng, sẽ thống nhất thời gian cân trọng lượng hiện tại đo lường không chính xác.
Yến Bạch Thu cũng không còn biện pháp, trong lòng có gấp đến đâu cũng không thay đổi được gì, dứt khoát liền đi tìm việc khác để làm.
Móng heo trong nồi đã nấu xong, mềm mềm, còn mang theo collagen đặc biệt co giãn, khi múc ra chén, ngửi mùi hương kia, nước miếng Yến Bạch Thu ứa ra rồi.
Nhưng hệ thống đã cảnh báo cậu, mỗi ngày chỉ được ăn một bữa thịt, còn những thời gian khác thì không được ăn.
Nhớ lại vừa nãy mệt không thở nổi, cái loại cảm giác này quả thật quá khó để người ta tiếp thu, cậu cũng không muốn nếm thử lần nữa.
Muội muội cùng mẫu thân mỗi người ăn một chút móng heo, còn đâu cất lại chờ cha trở về cùng nhau ăn.
"Cầu Cầu, tới ăn móng heo, ăn tất ngon." Liễu Thanh Mai kẹp một miếng thịt chân giò lại đây, nhìn chất thịt khi nấu xong rất mềm, có thể cảm nhận được khi cho vào miệng liền tan.
Nuốt nước miếng, Yến Bạch Thu như ninja vẻ mặt kiên nghị nói:"Nương, ta đang giảm béo, không ăn."
Nói xong, dứt khoát không nhìn lại, đi cọ sạch nồi, đem ớt nãy mua về đi rửa sạch sẽ, cho vài trong nồi bắt đầu rang.
Thời điểm rang khô ớt, vị cay vô cùng, hơn nữa Yến Bạch Thu lại chọn những loại ớt siêu cay mọc dại trên núi, may mà là nấu ở bên ngoài, vị cay tán bớt, nhưng Yến Bạch Thu đứng gần, chờ rang ớt xong, mắt với mũi đã đỏ chót.
Rang xong ớt cay, đặt ở trên thớt, lại bắt đầu rang mè trắng, chờ mùi hương kia bay ra, đến lúc đó chiên đậu hũ xong, rắc một vài hạt lên, hương vị liền trở nên khác biệt.
_____
22:26"
3/3/2022,
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.