Chương trước
Chương sau
Yến Bạch Thu hổ thẹn muốn chết, cảm thấy thật là tổn thương lòng tự trọng.
Nhưng Yến Bạch Sinh là một phụ thân sủng nịch hài tử điển hình, không hề có nguyên tắc, hắn một chút cũng không cảm thấy nguyên nhân là do nhi tử quá béo, còn dậm chân một cái, chỉ vào cái hố đáng thương kia mắng to:"Cái hố thiếu đạo đức, cố tình ở dưới chân Cầu Cầu nhà ta, hại con ta té ngã, lần sau ta sẽ gọi người tới, đem lấp ngươi lại."
Yến Bạch Thu yên lặng liếc mắt một cái, cái hố kia còn không lớn bằng bàn chân cậu, nhìn nhìn lại chính mình, ánh nắng chiếu xuống thân mình cậu đem bóng hình che đậy toàn bộ cái hố.
"Xem ngươi còn hố con ta!" Yến Bạch Sinh dậm chân, hung hăng khinh bỉ, sau đó quay về phía Yến Bạch Thu cười nói:"Xem, cha giúp ngươi giáo huấn nó, chúng ta về nhà."
Yến Bạch Thu nghẹn họng.
".... Hảo!" Xem ra cậu cần giảm cân cấp tốc a, nếu cứ béo như vậy là không được, hôm nay may mắn còn có cha ở đây, nếu không có cha bên người, nếu có ngã xuống thì không thể đứng dậy được.
Việc này cũng dấy lên một hồi chuông cảnh báo cho Yến Bạch Thu, khi cha cậu vẫn còn là tiểu địa chủ ở trên trấn, có một ngàn mẫu ruộng tốt, nhà xí nhà cậu là cái nhà xí giống với hiện đại, thân thể tròn vo của cậu còn có thể dùng được.
Chỉ là, hiện tại đã không còn, nhà xí nhà cậu hiện giờ là ngay sau nhà, lại còn là lộ thiên, ở cạnh ngay bên đồng ruộng, đào một cái hố. Gia hỏa Yến Bạch Thu này, nặng tới 300 cân, cả người nặng nề, ngồi xổm một thời gian hai chân sẽ bị tê dại, khi đứng lên không có chỗ để bám víu, lảo đảo một cái ngã vào hố.
Ngô, việc này đã xảy ra hai lần.
Không được!
Không muốn tiếp tục suy nghĩ, Yến Bạch Thu cầm cái cuốc đi ở phía trước, không bao lâu liền đi tới trước cửa nhà mình. Lúc này nương cùng muội muội đang cầm xương sườn cùng thịt heo mới mua về mang ra rửa sạch, nơi này có giếng nước, là do chính nhà đào ra, kéo lên một thùng lại một thùng.
Yến Bạch Sinh khi nhìn tới thịt heo, rất là kinh ngạc:"Di? Hôm nay đây là? Cầu Cầu nương ngươi đây là mượn được tiền?"
Yến Bạch Thu buông cái cuốc trên vai xuống, lôi kéo cha mình đi xa thêm một chút, ngỏ giọng nói thầm.
"Cha, hôm nay không có mượn được tiền, nương còn bị cả nhà thúc thúc nhục nhã, tiền này là nương dùng trâm cài tóc mang đến tiệm cầm đồ cầm cố." Yến Bạch Thu chú ý người cha bụ bẫm, mặt giống như cục bột.
Yến Bạch Sinh ngẩn người một lúc, sau đó thở dài một hơi.
Yến Bạch Thu cảm giác trâm cài kia rất quan trọng, bằng không, nếu không đi đến bước đường cùng, khi cậu nhìn thấy Liễu Thanh Mai lấy đồ vật ra, trong mắt đều là bất đắc dĩ cùng chua xót.
Hốc mắt Yến Bạch Sinh hiện tại có chút hồng hồng, hắn lau mặt, giọng nói ngày thường đều là sang sảng, giờ phút này đều là mất mát cùng trầm thấp.
".... Đó là thời điểm năm đó khi ta theo đuổi mẹ ngươi, nhờ người chế tạo ra, để nương ngươi làm trang sức của hồi môn." Cũng coi như là tín vật định ước của hai người bọn họ.
Nhìn mặt nhi tử rầu rĩ không vui, Yến Bạch Sinh cười pha trò, làm bộ lơ đãng nói:"Không có việc gì, đây cũng là chuyện tốt, nương ngươi cả ngày mang theo vàng bên người, có chút nguy hiểm, sợ sẽ bị người biết mà trộm đi. Hiện tại cũng tốt, vàng không còn, nàng cũng không cần phải đề phòng lo lắng nữa, ngày sau chờ cha kiếm lại được tiền, lại mua lại cho nương ngươi."
Yến Bạch Thu rầu rĩ nói:"Được, chờ kiếm lại được tiền, liền mua cho nương cái mới."
Chỉ là lại đi mua, cũng chẳng có giá trị ý nghĩa như cái ban đầu, Yến Bạch Thu cân nhắc trong lòng, chờ có thời gian đi ra hiệu cầm đồ kia, nghĩ cách mua lại bộ trang sức kia.
Thịt heo cùng chân giò đã được rửa sạch sẽ, Liễu Thanh Mai đang định cho vào nồi nấu.
Bệ bếp thật đơn sơ, cũng là lộ thiên, là dùng mấy cục đá xếp thành hình cung, đặt một cái nồi sắt ở trên, cái vung được làm bằng gỗ.
Ba cân thịt được rất nhiều, mỗi miếng đều rất lớn, nhìn kiểu kia là Liễu Thanh Mai muốn trực tiếp cho vào nồi.
"Nương, đồ ăn hôm nay để cho ta làm đi." Yến Bạch Thu nhìn một hồi nói.
"Cầu Cầu muốn làm?" Liễu Thanh Mai kinh ngạc cằm cũng muốn rớt xuống.
Yến Bạch Tuyết ngồi xổm nhìn nồi, thật vất vả nuốt nước miếng, suýt chút nữa khiến bản thân bị sặc.
"Ca ca, ngươi hôm nay ngủ tới hồ đồ rồi đi, ngươi từ trước tới nay cũng chỉ biết ăn, khi nào biết nấu ăn a." Hơn nữa dù nương nấu không ngon, nhưng ít nhất vẫn có thể nuốt xuống bụng a.
Bộ dáng của Liễu Thanh Mai cũng không coi là đúng, nhi tử này của nàng, chỉ có ăn uống ngủ là ưu điểm, còn những mặt khác đều không có năng lực gì.
Nàng sợ tới mức nhanh chóng cầm lấy cái sạn vào tay, không cho Yến Bạch Thu gây họa.
Yến Bạch Thu đau đầu, cậu chỉ muốn làm chút đồ ăn thôi, người trong nhà lại ôm hoài nghi với cậu lớn tới như vậy.
Đời trước đều là do cậu tự nấu đồ ăn, bởi vì tuổi tác đệ đệ nhỏ, cha mẹ đều chiếu cố đệ đệ, cậu muốn ăn cơm thì đều phải tự mình đi nấu. Thời gian sau đó, đồ ăn toàn gia đình đều do một tay cậu làm, bởi vì khẩu vị bất đồng nên thường xuyên bắt bẻ cậu, Yến Bạch Thu khi ấy vì muốn lấy lòng mọi người, có thể nói là dốc hết sức nghĩ ra mọi cách để nâng cao khả năng nấu nướng, tận khả năng đem đồ ăn thanh đạm trở nên mỹ vị, cậu tự nhận là trình độ nấu ăn của mình không tệ.
Cho nên khi nhìn thấy hành động của Liễu Thanh Mai, theo bản năng cảm thấy rất lãng phí, nghĩ đến bánh bột bắp giống như cục than đen tối qua, Yến Bạch Thu cảm thấy chính mình nhất định phải ngăn cản nương.
"Nương, để ta thử xem, xem có ăn được không. Ta giờ cũng đã lớn, chúng ta hiện tại cũng đã lưu lạc tới bước này, ta cũng không thể mãi như trước kia ham ăn lười làm, nhiều ít học được chút bản lĩnh. Ngươi cùng cha cũng đã lớn tuổi, nếu như chờ đến khi các ngươi già rồi, không tiện hoạt động, ta còn chưa biết nấu cơm, thì làm sao có thể chăm sóc các ngươi?" Yến Bạch Thu nói chuyện khiến Liễu Thanh Mai sửng sốt, cái sạn trong tay bị nhi tử cướp đi, nàng cũng chưa phản ứng kịp.
Này, những lời này là do nhi tử nàng nói ra?
Liễu Thanh Mai lần đầu tiên nghe thấy lời tri kỷ như vậy từ miệng nhi tử, trong khoảng thời gian ngắn chưa phục hồi được, nhìn chằm chằm vào nhi tử trước mắt vừa xa lạ lại vừa quen thuộc, nước mắt đều muốn rơi xuống.
"Nương, ngươi và cha vào bên trong nghỉ ngơi, để ta và muội muội nấu cơm là được." Yến Bạch Thu ý bảo Yến Bạch Tuyết dẫn Liễu Thanh Mai đang hồng hốc mắt đi vào trong buồng.
Bệ bếp được đặt ở dưới mái hiên bên cạnh, một nửa lộ ra bên ngoài, có chút nắng.
Kế bên là một cái thớt được mài từ đá, hết thảy đều rất đơn giản.
Yến Bạch Tuyết rất thông minh, liếc mắt một cái đã hiểu ý ca ca, đỡ Liễu Thanh Mai tinh thần có chút mơ hồ đi vào nhà.
"Nương, ngươi và cha nghỉ ngơi đi, ta cùng ca ca đi nấu cơm, trong chốc lát liền dọn lên cho các ngươi ăn." Yến Bạch Tuyết khi nói chuyện mềm mại dễ nghe, rất dễ làm người ta động tâm, bản thân nàng cũng rất mềm, cái mặt giống như cái bánh bao, mắt to chớp chớp, Liễu Thanh Mai được hống đến vui vẻ.
"Ai, hai người các ngươi trước kia đều được hầu hạ, trải qua sự việc lần này, ca ca ngươi lần này phỏng chừng là bị đả kích, ý nghĩ có chút không giống như bình thường, trong chốc lát nếu ngươi cảm thấy có cái gì đó không đúng, liền kêu nương...." Liễu Thanh Mai cực kỳ không yên tâm, nhưng lại không muốn các nhi tử mất hứng.
"Nương!" Yến Bạch Tuyết có chút không vui:"Ngươi để cho ca ca và ta thử chút xem sao? Cũng không thể để nương nấu cơm cho chúng ta mãi."
"Được rồi, để ta ra hỗ trợ." Tiểu cô nương nhảy nhót đi ra ngoài.
Kỳ thật trong lòng Yến Bạch Tuyết rất tò mò, ca ca rốt cuộc có thể làm ra món ngon gì?
Lúc Yến Bạch Tuyết đi tới, Yến Bạch Thu đang đổ nước vào nồi, đem một khối thịt Liễu Thanh Mai đã rửa sạch cắt bỏ đi phần mỡ, sau đó thả vào trong nước luộc.
Củi trong lòng bếp cũng rất tốt, cho một mồi lửa vào liền bừng bừng cháy.
Thừa dịp đợi nước sôi, Yến Bạch Thu đem móng heo lấy ra, tinh tế loại bỏ lông heo, nhưng việc này nhanh chóng bị Yến Bạch Tuyết đoạt lấy.
"Ca ca, cái này đơn giản, để ta làm đi." Yến Bạch Tuyết trước đây vẫn luôn thật ngạo kiều, trải qua đoạn thời gian gian khổ này, cũng đã thay đổi rất nhiều.
"Được. Vậy ngươi cẩn thận một chút, đừng để tay bị thương." Đem dao đưa cho muội muội, Yến Bạch Thu liền đem phần mỡ đã cắt đi lúc trước để vào trong bát. Mở nắp nồi ra, nước bên trong đang sôi trào, dùng đôi đũa lật khối thịt, khi nhìn thấy màu sắc khối thịt đã thay đổi, Yến Bạch Thu đem cái sạn vớt thịt lên.
Khối thịt đã được nấu chín, liền vớt lên đem đặt ở trên cái thớt đá ở bên cạnh cho nguội.
Lại đem đổ nồi nước vừa luộc thịt đi, mang đi rửa sạch, đặt lên bếp, đem mỡ vừa cắt ra cho vào nồi rồi đảo đều lọc lấy mỡ.
Theo một hồi đảo lộng, miếng mỡ tỏa mùi hương, mùi thịt trong không khí dần dần khuếch tán ra.
Thời đại này heo đều được nuôi dưỡng trong nhà, thức ăn là chút cỏ dại, mỡ rất nhiều, chất thịt tươi mới, mỡ ngao ra được phi thường thơm.
Yến Bạch Thu hít hít cái mũi, cảm giác dạ dày đang kêu gào.
Thân thể này đối với các đồ ăn làm từ thịt đều vô pháp cự tuyệt, khi ngửi được mùi thịt, dạ dày liền thức tỉnh, khoang miệng không ngừng tiết nước bọt.
Hút môi, Yến Bạch Thu có cảm giác, giây tiếp theo, nước miếng của chính mình đều chảy ra.
Toàn gia đình trước đây đều quen ăn thịt cá, một ngày ba bữa không có khả năng không có thịt ăn, giống như vậy, gần một tháng không có thịt ăn, mỗi ngày gặm bánh bột ngô, miệng cũng sắp nhạt thành bột ngô.
Đôi mắt Yến Bạch Tuyết phiếm lục quang, vẫn luôn nhìn vào nồi.
"Ca ca, thơm quá a."
Khi nào có thể ăn a.
Đôi mắt cứ như vậy trông mong nhìn nồi thịt mỡ, nhìn một nồi thịt mỡ đầy cuộn thành một tiểu đoàn màu vàng kim.
Yến Bạch Thu đem thịt luộc đã nguội để ở gỗ đá thái thành lát mỏng.
Một chén thịt mỡ ngao được nửa chén mỡ heo. Yến Bạch Thu cho chút muối vào, đem mỡ đổ ra chén, ngày sau có thể xào rau ăn, cặn mỡ cũng đổ ra chén, cho chút muối vào trộn.
Trong nồi vẫn còn mỡ, Yến Bạch Thu đem thịt cắt lát khi nãy đổ vào, sau đó đảo đều, tăng độ lửa trong bếp.
Thịt heo đã được luộc qua, nạc mỡ rõ ràng, khi rang ở nhiệt độ cao, phần mỡ sẽ tự chảy dầu, thịt sẽ trở nên nửa trong suốt, đồng thời dưới độ nóng của lửa, thịt lạc sẽ trở nên giòn xốp.
Xào trong vòng hai phút, sau đó cho thêm chút muối, đảo đều, nhấc ra đổ vào bát.
Ba cân thịt chỉ cắt đi một chén thịt mỡ, còn rất nhiều, chén trong nhà không nhiều lắm, hai cái chén lớn đều đã mang ra dùng. Yến Bạch Thu nhìn xương sườn cùng chân heo, tính toán cơm nước xong lại làm, làm hai thứ này tốn khá nhiều thời gian.
Yến Bạch Thu cũng không có rửa nồi, trực tiếp múc một ít nước, nhìn thấy lượng nước vừa đủ, liền bắc lên bếp, cho thêm củi tiếp tục nấu.
Hiện tại gia đình Yến gia rất nghèo khổ, mỗi tháng không ăn nổi một bữa thịt heo, thịt heo còn dư này, cậu tính sơ chế qua để lưu trữ.
Yến Bạch Tuyết nhìn như hổ rình mồi đã lâu, vẫn luôn đang chờ ca ca lên tiếng. . đam mỹ hài
Tuy rằng nàng cũng rất muốn học theo ca ca, nhưng mà, nhìn tay ca ca làm, cộng thêm hai chén thịt thơm nức trước mắt, nàng không thể dời đi tầm mắt được.
Mùi thịt rang đặc biệt thơm và hấp dẫn, khiến cho hai vị trong nhà hít hít cái mũi.
"Như thế nào thơm vậy?" Yến Bạch Sinh nuốt nước miếng.
Đã lâu không có ăn thịt, ngửi thấy mùi thơm của thịt, yết hầu liền tự động giật giật.
______
15:56"
17/2/22
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.