“Ngài tìm được nơi này.”
“Tự mình làm”
“Không có người quản sao?”
Sử Kiến Nghiệp tưởng đây là nơi nào a?
“Không biết, bất quá một năm cũng không có người hỏi là được.”
Sử Kiến Nghiệp lúc này đột nhiên cảm thấy xã hội có chút hắc ám.
“Lão đại, ngài tìm tôi có chuyện gì?”
“Mặt sau tốt hơn nhiều chưa?”
“A.”
Sử Kiến Nghiệp biết rõ hắn hỏi vấn đề gì. Có chút xấu hổ.
“Đã đỡ nhiều rồi”.
Sử Kiến Nghiệp cách xa Cư Ứng Phong 8 trượng (1 trượng = 10m)hồi đáp.
Cư Ứng Phong biểu lộ dáng vẻ hiền lành mỉm cười.
“Cậu cách tôi xa như vậy làm gì? Lại đây.”
Sử Kiến Nghiệp đứng im lặng không hề động, cậu có cảm giác có chuyện không tốt sắp xảy ra.
“Lại đây.”
Cư Ứng Phong thanh âm đè thấp. Sử Kiến Nghiệp đi một bước nhỏ tiến về phía trước.
“Đừng để tôi phải nói lần thứ ba.”
Cư Ứng Phong sắc mặt trầm xuống. Sử Kiến Nghiệp mới do do dự dự đi qua.
Cư Ứng Phong ngồi ở trên bàn gạch
“Ngồi xổm xuống.”
Sử Kiến Nghiệp không biết hắn muốn làm cái gì, những vẫn phải nghe lời ngồi xổm xuống dưới.
Cư Ứng Phong nới lỏng lưng quần, đem khoá quần của mình kéo xuống. Đưa tay vào trong đem hạ khố lấy ra.
Sử Kiến Nghiệp nhìn đại gia hoả kia màu đỏ tía nổi đầy gân xanh. Mở to hai mắt nhìn, bộ dáng không thể tin.
“Không cần tôi nói cho cậu, khẩu giao như thế nào chứ?”
“Tôi……, tôi mặc kệ.”
Sử Kiến Nghiệp bắt đầu lùi bước. Đầu cùng thân thể trốn về phía sau.
“Cậu mặc kệ”
Sử Kiến Nghiệp không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-de/67290/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.