Nam Cung Cẩn theo lời của Tiêu Dao Du mang nàng băng qua một con sông vượt qua một ngọn núi xuyên qua một mê cung, hơn một ngày trời đi đến một động đá lớn. Là nên khen Nam Cung Cẩn này khinh công thể lực thực tốt, nếu là Tiêu Dao Du nàng chưa chắc đã đến được thế này, dù sao nguyên do nàng hấp hối cũng một phần lớn nhờ công Nam Cung Cẩn, là y đáng phải làm!
"Tiểu tử, ngươi không chết đấy chứ?!". Ngươi mà chết thì chính là nổi nhục lớn nhất của Nam Cung Cẩn ta.
"Tiến đến phía trước". Tiêu Dao Du thực hư cũng không rõ mình còn tỉnh, cứ nghe thấy loáng thoáng tiếng người phía trước liền liều mạng gào gượng nhướn mi mắt mở ra, nàng phải trở về đó.
"Ngươi nói phía trước cũng đã một ngày rồi, nơi của ngươi thực khi nào đến?". Nam Cung Cẩn ngoay đầu nhìn Tiêu Dao Du người đã không còn đến một phần bốn mạng, vô sức buộc chặt trên lưng mình.
Tiêu Dao Du đạt giới hạn, cả nhịp thở cũng muốn không còn nhận thấy, nằm bất động trên lưng Nam Cung Cẩn.
"Này này,...". Nam Cung Cẩn nhận thấy tình hình liền lo sợ lắc nhẹ người Tiêu Dao Du gọi dậy nhưng không nhận được phản ứng người phía sau.
Chết tiệt!
Chết tiệt!
Chết tiệt!
Nam Cung Cẩn ôm Tiêu Dao Du nhìn theo ánh sáng khe hở trước mặt đâm đầu chạy như điên. Ra khỏi rãnh đá nhỏ hẹp Nam Cung Cẩn bất ngờ nhìn động đá cực kỳ to lớn, là buổi sớm, nắng đâm xuyên qua kẽ đá thành những đường sáng mờ ảo, theo đường sáng lớn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-xuan-dieu/236101/chuong-28.html