Tiêu Dao Du thực tại cơ thể thương tích không ít: nội thương, mất máu, trúng độc. Nàng nhìn Bàng Giải rời khỏi hồi lâu sau đó lật người nằm ngửa trên tảng đá nhìn trời, dạo này mình hay nhìn trời thế nhỉ Tiêu Dao Du thở dài một cái rồi đột ngột sột suỵt cười. Tám năm rồi, nhanh thật!
Tự dưng cảm thấy cả người thanh thản vô cùng, cũng không rõ nguyên do là gì nhưng đáng lẽ trong trường hợp này, mình nên khóc mới phải. Ừ thì, nàng cũng nên khóc một chút...
Phụt...Tiêu Dao Du nhịn không được suy nghĩ quái đản của mình, nhếch môi cười lên lớn tiếng lợi hại. Ha ha, ha ha, sau đó nước mắt liền trào ra...
Không phải nằm mơ rồi! Nàng không phải đang nằm mơ rồi!
Tiêu Dao Du bắt chéo hai tay che mắt đi ngăn những giọt nước mắt trào ra. Trong lòng nàng trống rỗng, cũng không còn gì để nghĩ, nàng chết chắc rồi, đau đớn rõ ràng như thế này, xương cốt đều không vận động nổi, cơ thể tan tát tanh tưởi mùi máu, da thịt lạnh tanh nhớt nháp, tất cả những xúc quan này là thật, đều là thật. Nàng chưa bao giờ thấy mình lạc lõng đến vậy, cô đơn, cho cả hai lần sống của nàng, chưa bao giờ như thế này: cứ nhắm mắt lại, mở ra, lại có người chết bên cạnh mình, những người yêu thương nàng.
Đầu năm trước luyện Tứ quyển Độc công tâm trí cứ luôn trống rỗng, nàng còn tưởng mình điên, rằng mọi việc cho là mộng rồi cứ ngờ nghệch như vậy ngẩn người cầm dao cấm trước ngực lặng lẽ trong đêm. Cũng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-xuan-dieu/236099/chuong-26.html