Một đêm nằm trằn trọc trên giường đá, Tiêu Dao Du hai mắt đỏ hoe bước xuống gánh cơ thể nặng nhọc di chuyển. Đôi tay Tiêu Dao Du run rẫy cố tìm lấy bản sách hằng mấy chữ phai nhạt cũ rách: Đệ thập quyển, Độc.
Tiêu Dao Du lật đến phối phương Hạp Diệp tương li, nàng mỉm cười đọc xuống.
Cả đời ta hối hận nhất là đã viết ra phương phối này.
Hạp phấn hương vốn không độc, nhưng lại khiến người mờ ảo nhận biết. Phản an Linh Tuyết tuyệt tận xương cốt, bức người hàn thể. Du an phước Tán tàn phá thân thể không tàn mà phế. Và Diệp tương li, cả đời này ngươi cũng không biết ngươi đã làm gì.
Vì sao người chế ra phương phối này lại hối hận cả đời, Tiêu Dao Du không cần biết. Nàng chỉ quan tâm đến hai chữ cuối cùng:tuyệt chết.
Tiêu Dao Du không nghĩ đến thân thể tàn tạ trụ người leo lên đỉnh núi đến nơi chôn cất Y Đằng. Tâm hồn nàng rách. Nàng đau lòng:"Phu tử, con cũng sẽ đến gặp người, đợi con."
Tiêu Dao Du đào góc cây sồi nằm giữa lưng núi lôi lên một hòm thuốc, trong đó đầy đủ dược liệu quý hiếm nàng thu thập hơn hai năm qua.
Cùng đến trở về, Bàng Anh đã không còn ở trong động, tiếp đến năm ngày cũng không thấy y cùng Bàng Giải nơi đâu. Tiêu Dao Du một tâm luyện thuốc.
Người luyện Hạp Diệp tương li cũng không phải tốt, không cẩn thận đều bị dược liệu đánh choáng. Tiêu Dao Du say thuốc đến nôn mửa liên tục ba ngày, đến ngày thứ tư hoàn thành phương thuốc cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-xuan-dieu/236096/chuong-23.html