Sáng sớm ngày thứ hai, sắc trời mông lung, cây cối hoa cỏ trong hậu viên mặt trên đều phủ một tầng sương mỏng. Bóng dáng một người bên trong xuyên qua. Người này đúng là Thương Lung Tình, nàng đang luyện tập chút buổi sáng, chỉ thấy lát sau vươn vai, xoay xoay hông, cứ chạy một lát rồi dừng, rồi không biết tại sao lại buồn chán. Đến khi sắc trời dần dần sáng, nàng mới quay lại phòng rửa mặt chải đầu.
"Mộng Vũ, ngươi nghĩ biện pháp đi tìm mấy bộ nam trang cho ta, đợi lát nữa ta muốn đi ra ngoài." Thương Lung Tình vừa rửa mặt chải đầu vừa nói với Mộng Vũ. Nàng phải đi ra ngoài mua chút dược liệu, chế tác một ít dược để phòng thân, còn phải làm một thanh chủy thủ phòng thân. Vừa đến nơi này, không có cái gọi là võ công nội lực, chỉ có thể dựa vào võ thuật tích lũy kinh nghiệm của mình ở kiếp trước để bảo hộ tốt bản thân.
Trên đường cái, nhuyễn bào bạch y hoa lệ tung bay, tóc được buộc lên, một người tay cầm chiết phiến* (quạt xếp) mạ vàng, khuôn mặt mỉm cười, nam tử tao nhã từng bước đi đều nhẹ nhàng khoan thai. Phía sau còn đi theo một người như một tiểu thư đồng, sắc mặt khẩn trương, giống như sợ mình làm sai cái gì. (trong convert là: “chỉ sợ đánh mất dường như”)
Trên đường là các quán với đủ màu sắc hình dạng, người đi trên đường đông đúc, trong đám người có kẻ đang thét lớn, có kẻ lại cười ha hả, có thanh âm tiểu hài tử, có tiếng nói chuyện, náo nhiệt không thôi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-vuong-tuyet-sung-han-phi/176982/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.