Chương trước
Chương sau
Editor: Diep Thu Khinh – DĐLQĐ
Trong hoàng cung, sức sống tràn trề, cảnh sắc vui tươi, đại điện hoàng cung nối dài thành một đường thẳng tắp, hai bên có đủ loại hoa cỏ màu sắc rực rỡ. Bầu không khí hết sức trong lành, bốn phía có cây cối che ánh nắng mặt trời, khiến cho cả con đường càng thêm có vẻ trong sạch mát mẻ, thoải mái...
Thương Lung Tình có hơi cảm thấy kinh ngạc trước phong cảnh trong hoàng cung, hình như cách bố trí này nghiêng về thế giới tự nhiên, không nghĩ rằng hoàng cung này lại được thiết kế thành như vậy, xem ra hẳn là vị Hoàng thượng này vô cùng ưa thích đi chơi mới đúng.
“Lung nhi, cảm thấy thế nào?” Đông Phương Dịch Hàn chớp mắt, khuôn mặt cười mê hoặc nhìn Thương Lung Tình.
“Cũng không tệ lắm, thật sự phong cách rất có khuynh hướng nghiêng về thiên nhiên.” Ánh mắt Thương Lung Tình lướt khắp một vòng, thản nhiên nói.
“À, xem ra Lung nhi rất hiểu rõ ta.” Đông Phương Dịch Hàn nắm tay Thương Lung Tình, vẻ mặt tự luyến.
“Hiểu rõ? Có ý gì?” Thương Lung Tình có hơi nghi ngờ, không rõ lời hắn nói có ý gì? 
“Thực ra nơi này là do ta đưa ra gợi ý sửa đổi, không xa hoa, lại có vẻ đơn giản tự nhiên.” Đông Phương Dịch Hàn trông có vẻ đăm chiêu, vẻ mặt sau khi nhớ lại nói.
“Chàng lại không ở đây, tại sao làm những thứ này? Chẳng lẽ chàng còn có nhiều thân phận?” Thương Lung Tình nhíu mày nhìn Đông Phương Dịch Hàn, trong ánh mắt hiện rõ sự kinh ngạc và hoài nghi.
“À, Lung nhi, nàng thật thông minh, điều này để đợi khi nào về ta sẽ nói với nàng, trước tiên chúng ta đi gặp Ngạo đã.” Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn tràn đầy ý cười nghiêng đầu nhìn Thương Lung Tình, trong con ngươi thể hiện rõ sự ngạc nhiên với suy đoán nhanh nhạy của Thương Lung Tình.
Mới vừa bước vào Ngự thiện phòng, thì trông thấy một bóng dáng màu vàng xuất hiện trước mặt bọn họ, người nọ cười ngây ngô nhìn Thương Lung Tình. Hình như đang nghiên cứu điều gì đó, ánh mắt xoay xoay. Mãi cho đến khi bị Đông Phương Dịch Hàn gõ một cái “bốp” vào ót mới phản ứng lại kịp, hắn mới sờ sờ nơi cái ót bị gõ, vẻ mặt cười cười nói: “Tỷ là đại tẩu à?”
Trong nháy mắt dường như trên đỉnh đầu Thương Lung Tình có bay qua một đàn quạ đen, thực sự có phải là người một nhà hay không, đã bước vào cửa rồi, người này còn không đoán ra sao mà còn hỏi, chắc là đương kim Hoàng thượng đây? Ngược lại hiện tại sao lại có dáng vẻ như một đứa con nít thế này, coi nàng thành cái gì hả? Còn có bộ dáng thích thú say mê nghĩ muốn nghiên cứu nàng nữa.
“Ngạo, mau thu hồi dáng vẻ như con nít của đệ lại, nàng không phải là người đệ có thể trêu chọc.” Đông Phương Dịch Hàn nhắc nhở với giọng điệu lạnh lùng, cười như không cười nhìn Đông Phương Ngạo. Thật ra trong lòng hắn đang ghen, bỗng dưng có hơi hối hận khi mang nàng tới đây, Ngạo này tựa như một hài tử không lớn, vừa gặp đồ gì mới mẻ sẽ bắt đầu có hứng thú say mê, không nghĩ rằng lần này nó sẽ có hứng thú với Thương Lung Tình, lại vẫn duy trì nụ cười ngây ngô mà dõi theo Lung nhi của hắn. Nếu là người khác, đã sớm bị hắn đá bay ra ngoài rồi.
“Ặc, đại ca, có gì đâu, đệ chỉ muốn xúc tiến tình cảm cùng đại tẩu thôi.” Vẻ mặt Đông Phương Ngạo không quan tâm, lại một lần nữa hứng thú dạt dào nhìn về phía Thương Lung Tình.
“Được, nói chính sự quan trọng hơn, ta cũng không có thời gian nói nhiều lời vô nghĩa với đệ.” Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn không vui nói, lôi kéo Thương Lung Tình, không để ý tới Đông Phương Ngạo, trực tiếp ngồi vào ghế chủ vị.
Diễn # Đàn # Lê # Quý # Đôn
Trong mắt Thương Lung Tình hiện lên sự kinh ngạc, Đông Phương Dịch Hàn này hình như không giống với lời đồn đại bên ngoài là người không để ý tời triều chính, người không tài không đức. Bộ dáng của hắn hiện tại khiến cho người ta ảo giác rằng hắn mới là Hoàng thượng, lúc này toàn thân tỏa ra khí thế cao quý, khí thế cao cao tại thượng đó giống như thần thánh, toàn thân tản ra ánh sáng rực rỡ chói mắt.
“À, đại ca, huynh đừng như vậy, bình thường cũng không vội vàng đi, hôm nay sao thiếu tính nhẫn nại thế?” Vẻ mặt Đông Phương Ngạo xuất hiện thoáng qua vẻ khó hiểu, chẳng lẽ là vì đại tẩu?
“Đệ quản nhiều chuyện thế làm gì, còn nói nữa, thì tự đệ giải quyết vấn đề của bản thân đi, chúng ta rời khỏi đây luôn.” Đông Phương Dịch Hàn chưa từng quên hắn đáp ứng Thương Lung Tình rằng sau khi xử lý xong mọi chuyện sẽ mau chóng trở về, cho nên mới gấp rút thúc giục Đông Phương Ngạo bàn chuyện chính sự.
“Hả? Đừng... Nếu đệ xử lý được, sẽ không tìm tới huynh! Đệ nói, đại ca, xin huynh thương xót, trở về  đây giúp đệ vài ngày đi? Để cho đệ ra ngoài kia mở mang tầm nhìn.” Vẻ mặt Đông Phương Ngạo ủy khuất, ánh mắt nhìn nhìn, làm bộ đáng thương tội nghiệp còn có chút cầu xin nhìn Đông Phương Dịch Hàn.
“Hừ, nghĩ cũng đừng nghĩ, đệ nên ngoan ngoãn sống ở chỗ này,nếu không...” Đông Phương Dịch Hàn thờ ơ quét mắt nhìn nó một cái, thản nhiên nói, dường như còn mang theo hàm ý uy hiếp. Trong lòng nhớ lại trong khoảng thời gian này hoàn toàn không thể được, hắn rất vất vả mới làm cho Thương Lung Tình vui, đang muốn cùng nàng hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp khó có được này,  hiện tại sao có thể tiến cung giúp đỡ tên tiểu tử thối này được?
“Hu, đại ca, huynh bắt nạt người....” Đông Phương Ngạo vô cùng ủy khuất nhìn Đông Phương Dịch Hàn, bỗng nhiên như phát hiện ra điều gì đó, vẻ mặt chờ mong nhìn Thương Lung Tình nói: “Đại tẩu, tẩu giúp đệ dạy bảo đại ca đi, huynh ấy bắt nạt người ta...”
Thương Lung Tình nghe vậy, khóe miệng giật giật, hai người trước mắt này giống cái gì đây? Sao hình như giống hai tiểu hài tử không lớn cãi nhau vậy? Đông Phương Dịch Hàn càng ngây thơ hơn, lại có thể tìm đến nàng tố cáo? Nàng lặng im không nói gì, quyết định không để ý tới hai mỹ nam cực phẩm này nữa, thản nhiên nhìn thoáng qua Đông Phương Ngạo, tỏ vẻ không liên quan tới ta nói: “Tự mình bắt tay vào làm, cơm no áo ấm.”
Trong một lúc Đông Phương Ngạo sững sờ, này, đại tẩu nói lời này có ý gì? Không phải nhờ nàng giúp đỡ giáo huấn đại ca sao? Thế nào thành ra nói lời này hả? Bỗng nhiên, đầu óc nóng lên, ý này của đại tẩu sẽ không phải là để cho hắn tự mình giải quyết đó chứ?
Trong lòng không khỏi cảm thấy bi ai, sao đại tẩu cũng về phe đại ca thế này? Vẻ mặt hờn tủi nói: “Đại tẩu, tẩu thật bất công quá? Còn giúp đỡ đại ca.”
“Tiểu tử thối, đệ nói nhảm gì vậy, nàng là nương tử của ta, không giúp ta, chẳng lẽ giúp đệ.” Vẻ mặt Đông Phương Dịch Hàn vui mừng vỗ vào ót Đông Phương Ngạo, giọng điệu tràn ngập vui sướng.
Đông Phương Ngạo vô cùng ủy khuất sờ sờ cái ót của mình, ai oán mười phần nói: “Đại ca, huynh đừng vỗ nữa, biến thành ngốc thì làm sao bây giờ? Về sau sẽ không lấy được nương tử...”
Thương Lung Tình nhất định im lặng không nói gì, rốt cuộc hai tên gia hỏa này muốn tán gẫu tới khi nào? Nhưng mà, nhìn bộ dáng chung sống hòa thuận của bọn hắn như vậy, thật sự khó có được. Từ xưa đến nay huynh đệ hoàng gia tự giết lẫn nhau nhiều vô số, không nghĩ tới cảm tình của bọn họ lại tốt như thế. Hình như tâm tình cũng bị bọn hắn ảnh hưởng, trở nên vui vẻ theo...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.