Thành trấn bình yên được mấy ngày, nhưng giữa tháng bảy tĩnh lặng độtnhiên một đợt gió lạ lùng thổi đến. Gió mang theo cát vàng, hơn nữa cátvàng tích tụ rất nhanh, che cả bầu trời, trên cao chỉ thấy một sắc vàngvây kín, chốc lát phủ kín hết mặt đường. Người phàm trần đều cho rằngđây là thiên tai, tuyết rơi giữa tháng bảy chính là điềm báo trước, còngió cát bây giờ là tai nạn đến nơi. Người trong thành bắt đầu đốt hương cầu Phật, còn giết gà mổ heo để cúng tế. Nhưng mọi nỗ lực đều không có tác dụng, bởi vì đây không phải thiên tai, mà là nhân họa. Thương thế của Tịch Nguyệt được Ức Hà Phiêu giúp đỡ đã hoàn toàn khỏihẳn. Ức Hà Phiêu không gọi nàng ta là thích khách như trước nữa. Ngườikhác đều cho rằng bởi câu nói của Sầm Hàm trước khi qua đời, nhưng trong lòng Ức Hà Phiêu biết rõ, không phải bởi vì câu nói ấy. - Trời cao sao lại có thể rơi cát vàng nhỉ? Ức Hà Phiêu hỏi. - Cát này quen thật. Trần Phong vươn tay nhận lấy một nắm quan sát. - Là cát của Ma giới. Tế Qua bên cạnh lạnh lùng nói, sắc mặt lộ vẻ hung dữ. - Xem ra Thích khách Ma tộc đuổi đến rồi, hy vọng không làm tổn hại tới người vô tội. Linh Tường nói. - Ngự Nô, ba người các ngươi ở lại bảo vệ Lạc Anh và người trong kháchsạn. Ta, Ức Hà Phiêu, Tịch Nguyệt và Tế Qua đi nghênh tiếp bọn chúng,không thể để gió cát tiếp tục được, không thì cả thành trấn bị chôn vùimất. Trần Phong quyết định. Gió cát càng ngày càng nhanh, người bình thường không thể nào đi lạiđược. Tế Qua không thể không dùng huyễn thuật để giúp mọi người ngăn cản gió cát. Hắn triệu hồi tuyết che trên đầu bốn người, tuyết này khiếncho thế cát hung bạo phải chuyển đường, không thể tiếp cận. Nhóm Trần Phong ngược chiều gió cát thẳng tiến trên một con đường, nhàcửa khắp thành trấn đều phủ lên một lớp cát, xem ra quả thực có cảm giác của sa mạc hoang vu. Ở cuối con đường, có một người gù lưng đứng đó, gió cát vây quanh. TrầnPhong lướt mắt qua là nhận ra, chính là Độc thích khách Khoa Quỳ. - Chỉ có mình ngươi thôi sao? Trần Phong dừng chân quan sát rồi nói. - Ngươi vẫn còn nhớ ta. Khoa Quỷ nói nhưng không ngẩng đầu lên, hai tay buông thõng khe khẽ đung đưa. - Những Thích khách khác cũng như các ngươi, tới phàm trần là linh lựcđều bị phong ấn, không ngờ một hơi thở cuối cùng của Nữ Oa lại lợi hạiđến thế, bao nhiêu năm rồi vẫn chưa chịu tán đi. - Còn ngươi tại sao không bị phong ấn? Dường như linh lực còn mạnh hơnnữa, không thì đám cát này ngươi không thể triệu hồi được? Trần Phong hỏi. - Mấy trăm năm trước đây, phụ vương của ta vì chế độc mà trúng độc, suýt nữa mất mạng. Cuối cùng được Chúa tể Ma tộc Thương Xá cứu bằng một giọt máu của Hoàng tộc Ma tộc trên ngón tay áp út. Ta chẳng phải không hề bị phong ấn, mà ta căn bản không có linh lực để bị phong ấn, vì ta dùngđộc. Còn đám cát này hoàn toàn là từ giọt máu ấy của Hoàng tộc Ma tộc,Thương Xá tuy chết rồi nhưng sức mạnh của người vẫn còn tồn tại. Khoa Quỳ giải thích. - Ngươi cho rằng mình ngươi là giết được chúng ta sao? Ức Hà Phiêu hờ hững hỏi. - Ta chỉ hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể là nhiệm phụ cuối cùng. Độcthích khách chúng ta ngoại trừ Thương Xá, không nghe lệnh bất kỳ ngườinào khác, chỉ là để báo ân cứu mạng thôi. Giờ đây Thương Xá chết rồi, sự tồn tại của ta không còn ý nghĩa gì nữa, do đó, hôm nay ta chỉ tận lựcmà làm, các ngươi không chết thì ta vong. - Khoa Quỳ, ta hỏi ngươi, Sầm Hàm có phải là do ngươi giết không? Tế Qua căm hận hỏi, bởi vì ngoại trừ Tịch Nguyệt chỉ còn Khoa Quỳ là cao thủ dùng độc. - Tế Qua, Vua của Tinh linh Tuyết tộc, không ngờ ngươi lại hồi phục được linh lực, khi mà ngay cả có linh lực tối cao thoát khỏi số mệnh như Ngự Nô cũng không thể. Xem ra sức mạnh của ngươi thực khiến người ta khólòng tưởng tượng nhỉ. Sức mạnh của Thần thú sau khi nổi điên khó mà nắmbắt được, giống như Ma tộc, nghe nói Ma tộc trước kia cũng là Thần tộcnhưng nhập ma rồi, linh lực lại mạnh hơn so với Thần tộc. Khoa Quỳ mỉa mai. - Ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta. - Ta chỉ vừa mới tới phàm trần, ngươi nói tới người mà ta đến nghe còn chưa nghe thấy bao giờ, nói gì tới giết người. - Khoa Quỳ, ta là Tịch Nguyệt, Hỏa tộc Tinh linh. Trong những người ởđây, ngươi chỉ có tư cách đánh với ta, ta không thể dùng linh lực giốngnhư ngươi, dùng độc và ám khí để tỷ thí, ngươi thấy thế nào? Tịch Nguyệt bước lên trước nói. - Ha ha ha. Khoa Quỳ cười khẩy ba tiếng rồi ngừng lại, không nhiều không ít. - Ta không quan tâm tới chuyện tư cách hay không tư cách của các ngươi,các ngươi lên cùng lúc cũng chẳng vấn đề gì. Chỉ có điều các ngươi quábất cẩn, máu của Hoàng tộc Ma tộc thẩm thấu vào độc, độc đó liền biếnthành có linh lực. Lần trước ở khu rừng nơi vùng ngoài Tam giới cácngươi đã được thấy một lần rồi đấy. - Bớt nói nhảm đi. Tịch Nguyệt nói xong muốn xông lên, nhưng bị Ức Hà Phiêu cản lại. - Trận đầu tiên, để ta. Ức Hà Phiêu bảo. - Không được. Tịch Nguyệt cương quyết. - Đối phó với ả, cũng chỉ có dĩ độc công độc là biện pháp hay nhất,nhưng ngươi chưa từng thấy ả xuất thủ nên rất nguy hiểm, nếu để lỡ cơhội rồi sẽ càng khó đối phó hơn. Ta tới bức bách ả phải xuất thủ, ngươi ở bên quan sát kỹ. Ức Hà Phiêu nói. - Ngươi tới càng nguy hiểm, không thể được. Tịch Nguyệt kiên trì. - Thưa chủ nhân! Ức Hà Phiêu chuyển hướng sang Trần Phong. - Để thuộc hạ, thuộc hạ có lông vũ kim sắc hộ thể, không xảy ra chuyện đâu. - Được, hãy cẩn thận. Trần Phong ngẫm nghĩ rồi nói. Ức Hà Phiêu bước lên, vừa đi vừa rút chiếc lông vũ trên đầu xuống. Lôngvũ biến thành một chiếc quạt lớn, lấp lánh hào quang kim sắc. - Trước tiên hãy dừng gió cát của ngươi lại. Ức Hà Phiêu quát lên một tiếng, sau đó dùng sức quạt, gió cát thực sựdừng lại. Chiếc quạt kim sắc lại biến thành có lưỡi cắt sắc bén. - Ngươi đã sở hữu sức mạnh của Hoàng tộc Thần tộc, bất kể ngươi là ai,hôm nay ta cũng phải tận lực chiến đấu cùng các ngươi một trận cuốicùng. Khoa Quỳ nói xong, dưới đất mọc lên loài thực vật như cỏ, hơn nữa cònđiên cuồng sinh trưởng cực nhanh, khiến cho mọi người liên tưởng tới dây leo của Thụ yêu. Nếu như trên đó còn thêm cả độc của Khoa Quỳ thì đíchxác là chuyện rất đáng sợ, còn hiện tại, chỉ biết vậy mà thôi. - Như ngươi mong muốn, trận chiến này nhất định là trận cuối cùng của ngươi. Ức Hà Phiêu múa lên chiếc lông vũ sắc bén phóng tới Khoa Quỳ, nhưng nàng căn bản không thể tiếp cận được ả, bởi vì ở giữa có vô số thực vật lụcsắc ngăn cản. Ức Hà Phiêu không hề thối lui mà vẫy tay chém đứt, nhưng những thực vậtlục sắc bị chém đứt rồi vẫn điên cuồng sinh trưởng. Ức Hà Phiêu từnggiao thủ với Thụ yêu ở Tử Trúc lâm, hiểu sự lợi hại của loài thực vậtnày, tuy có thể tiếp cận nó hơn nữa nhưng với Khoa Quỳ thì không ổn, gần thêm chút nữa là có thể bị trúng độc. - Không tác dụng đâu, ngươi căn bản không thể phá được Lục Sắc U Linh thảo của ta, mau lui mười trượng. Tiếng Khoa Quỳ vừa dứt, cỏ lục sắc tấn công cực nhanh tới Ức Hà Phiêu,Ức Hà Phiêu vội phải lui lại mười trượng mới tránh được đòn trí mạngnày. - Đáng ghét, đám thực vật lục sắc này so với dây leo của Thụ yêu còn khó chịu hơn. Ngươi cho rằng mắt ta không nhìn ra vị trí của ngươi ư, takhông tin rằng chẳng thể tấn công tới ngươi. Ức Hà Phiêu tiếp tục công kích, nàng nghĩ rằng Khoa Quỳ nhất định không thiện cận chiến, chỉ cần tiếp cận là có cơ hội giết ả. Khoa Quỳ đối mặt với đòn tấn công tấn tốc của Ức Hà Phiêu chỉ tỏ vẻkhinh thường, có thể đoán rằng ả đang cười, bởi ả luôn gù lưng cúi đầunên khuôn mặt không nhìn thấy rõ. Khoa Quỳ cắn vào ngón trỏ, sau đó dưới đất mọc lên cỏ lục sắc vây bản thân vào bên trong. Ức Hà Phiêu đã nắmchắc lưỡi dao bay lên trên đầu ả, không do dự đối mặt với đám cỏ. Lúcnày Trần Phong, Tịch Nguyệt và Tế Qua bên ngoài kinh hãi, bởi nếu Ức HàPhiêu cứ như vậy sẽ nhất định chạm phải cỏ lục sắc, theo đó trúng độcmất. Nhưng Ức Hà Phiêu lại nghĩ rằng khi nàng trúng độc đồng thời cũngtặng cho Khoa Quỳ một đòn trí mạng. Nhưng tất cả đều bị Khoa Quỳ nhìn thấu, Ức Hà Phiêu từ trên không bayxuống, nhằm thẳng vào đám cỏ bao vây mà đâm xuyên qua, nhưng thân thểcũng bị cỏ chạm phải. Tuy nhiên bên trong lớp cỏ không hề trông thấyKhoa Quỳ như trước mà là một mộ phần, mộ phần chuẩn bị cho chính mình. Nàng vừa tiến vào, cỏ lục khắp nơi vươn dài như kén tằm phủ Ức Hà Phiêuvào trong. Ba người Trần Phong đứng bên ngoài không nhìn thấy rõ tìnhhuống, nhưng họ thấy Khoa Quỳ xuất hiện bên ngoài đám cỏ lục là biếttính nghiêm trọng của tình hình. - Khoa Quỳ, tại sao ngươi có thể ra được? Tịch Nguyệt không hiểu hỏi. - Ta đã nói rồi, đám thực vật này ngoại trừ độc ra còn có linh lực, khi ả tiến vào thì ta đã bước ra rồi. Khoa Quỳ cười khan hai tiếng. - Vậy Ức Hà Phiêu... Tịch Nguyệt lo âu không nói tiếp được. - Đám cỏ lục này tuy không phải mộ phần cuối cùng của ả, nhưng lại đẩy ả vào cửa của mộ phần. Cỏ lục đột nhiên bị Ức Hà Phiêu bên trong chém nát thành từng mảnh vụn,song thân thể nàng đang lảo đảo thấy rõ, xem ra đã trúng độc rồi. - Tế Qua! Trần Phong khẽ gọi Tế Qua. Tế Qua lĩnh mệnh phóng roi băng ra muốn cứu Ức Hà Phiêu sắp ngã xuống đất. - Thân thể cô ấy có độc, để thuộc hạ. Tịch Nguyệt phi thân tới, đỡ Ức Hà Phiêu sắp ngã dậy. Lúc này sắc mặt Ức Hà Phiêu đã chuyển sang sắc lục, đầu tóc cũng biến thành lục sắc nốt.Nếu như không có chiếc lông vũ kim sắc trên đầu nàng sớm đã bị độc tínhlan tới tim mà chết rồi. - Cứ an tâm mà đưa ả lùi về đi. Ta không đánh sau lưng người khác đâu, hơn nữa độc ả trúng không ai giải được. Khoa Quỳ lắc lắc hai cánh tay buông thõng, nói giọng miệt thị. Tịch Nguyệt đưa Ức Hà Phiêu gần bên bay trở lại. Khoa Quỳ quả nhiênkhông động thủ. Tịch Nguyệt khi lướt qua Khoa Quỳ, nàng nhìn thấy khuônmặt cúi xuống của ả, chỉ có thể thấy một nửa bởi vì nửa kia bị mái tóclục sắc che đi, nhưng nửa lộ ra cũng phát ra ánh sáng lục sắc, đó là độc khí. Lẽ nào trong thân thể Khoa Quỳ đều là độc, Tịch Nguyệt nghĩ đến mà trong lòng dấy lên nỗi sợ hãi. Tịch Nguyệt đưa được Ức Hà Phiêu bay tới bên Trần Phong thì Ức Hà Phiêuđã chỉ còn thoi thóp. Trần Phong vội cúi xuống xem xét Ức Hà Phiêu, muốn đỡ nàng dậy nhưng bị Tịch Nguyệt cự tuyệt, bởi vì trên người Ức HàPhiêu có độc, chỉ Tịch Nguyệt có khả năng chạm vào. - Ức Hà Phiêu, tại sao nàng không dùng lông vũ kim sắc để hộ thân? Như thế nàng sẽ không bị trúng độc. Trần Phong như đang quở trách, nhưng thực ra là đau lòng. - Lúc đó không còn kịp nữa, đám cỏ lục ấy so với dây leo của Thụ yêu còn lợi hại hơn nhiều. Tịch Nguyệt, ngươi phải cẩn thận. Ức Hà Phiêu nói. - Được, ta sẽ cẩn thận. Tịch Nguyệt quay sang Trần Phong. - Thưa chủ nhân, độc Lạc Anh trúng chỉ còn thiếu một vị thuốc cuối cúng, đó chính là Tiên Nhân Thích mà cô ấy trúng phải. Lát nữa thuộc hạ sẽdùng toàn lực bức Khoa Quỷ sử dụng Tiên Nhân Thích, chỉ cần châm lênthân thể Lạc Anh là cô ấy sẽ tỉnh lại. - Được. Trần Phong do dự một lát rồi nói tiếp : - Tịch Nguyệt, ngươi có chắc chắn không? - Thưa chủ nhân, đây là cuộc chiến cuối cùng của thuộc hạ. Bởi Khoa Quỳđã có tâm lý quyết tử nên thuộc hạ không thể lưu lại nửa phần dư lực. Tịch Nguyệt nói. - Không được, để ta. Tế Qua ngăn lại. - Ngươi không đấu lại ả đâu. Nếu ngươi dùng huyễn thuật, băng tuyết củangươi sẽ bị trúng độc, như thế cả huyễn thuật của ngươi cũng bị trúngđộc. Khi đó ngươi sẽ giống như Ức Hà Phiêu, thậm chí còn đáng sợ hơn,kích động thú tính trong cơ thể ngươi, làm bị thương cả người mình. Tịch Nguyệt nói. - Tế Qua, hãy giao cho Tịch Nguyệt đi. Ngươi mau quay về bảo vệ Tiên Cụ. Trần Phong nói. - Thưa chủ nhân, ý của người là thích khách sẽ nhân cơ hội này thích sát Tiên Cụ? Tế Qua hỏi. - Phải, Ức Hà Phiêu ở cùng một nơi với chúng ta, bọn Tiên Cụ vẫn chưakhôi phục linh lực công kích, thích khách nhất định sẽ hạ thủ. Ngươi tốt nhất là đừng hiện thân trước khi thích khách xuất hiện. Còn nữa, hãybảo Linh Tường và Ngự Nô đưa Lạc Anh tới đây. Trần Phong nói. - Tuân lệnh, thưa chủ nhân. Tế Qua trước khi quay mình đi nhìn qua Tịch Nguyệt, giọng nói nghiêm trọng : - Nhất định phải cẩn trọng. Tịch Nguyệt gật đầu, không nói gì, bay thẳng tới trước mặt Khoa Quỳ.Giữa hai người chỉ còn cách ba trượng. Mái tóc lục sắc của Khoa Quỳ bịgió thổi tung bay, một mùi gì đó tán phát vào không khí. Mái tóc đỏ củaTịch Nguyệt dần biến thành càng thêm đỏ, nhưng nàng vẫn không thể đạttới sắc đỏ của Vương tộc như Lạc Anh. - Ta không dùng huyễn thuật, ám khí của ta đều ở trên mình, chúng đều được phủ đầy những loại độc khác nhau. Từng tầng từng tầng y phục của Tịch Nguyệt giắt đầy độc tiêu phi đaodưới ánh mặt trời lấp lánh những màu sắc khác nhau, cực kỳ đẹp mắt. - Đó là chuyện của ngươi, vừa rồi ngươi đã thấy ta xuất thủ nên không cần ta phải nói nhiều, bắt đầu đi. Khoa Quỳ nói xong, lắc lắc hai tay, đứng ở nguyên một chỗ bất động. Tịch Nguyệt khe khẽ rung người, ba ngọn phi đao đã phóng ra. Ngọn đầutiên ở dưới tầng y phục thứ ba, nơi vùng eo, phóng thẳng tới Khoa Quỳ.Khoa Quỳ hiểu rằng cỏ lục không thể ngăn cản thế công kích mạnh mẽ củaphi đao, nên di động thân thể tránh né. Nhưng chân còn chưa đứng vữngthì ngọn phi đao thứ hai đã từ trên trời phóng xuống, đây là từ tầng yphục thứ nhất nơi vai của Tịch Nguyệt phóng ra. Khoa Quỳ tránh né khôngkịp, dùng sức vẫy mạnh mái tóc, đẩy phi đao đâm sang bên cạnh. Tiếp ngay sau đó là ngọn phi đao thứ ba, từ tầng y phục cuối cùng nơi chân phảicủa Tịch Nguyệt trực tiếp xuyên xuống dưới đất, vào lúc Khoa Quỳ khôngphòng bị đâm xuyên qua tâm tạng của ả. Khoa Quỳ đứng đó bất động. Trần Phong và Tịch Nguyệt đều cảm thấy khôngổn. Nếu quả Khoa Quỳ bị Tịch Nguyệt sát tử rồi, sát khí và độc khí quanh đó phải tán đi mới đúng, nhưng lại không vậy mà chúng còn thêm dày đặc, do đó mọi người đều nhìn chằm chằm vào Khoa Quỳ đang đứng yên. Tiếng cười của Khoa Quỳ vang lên, sau đó Tịch Nguyệt nhìn thấy Khoa Quỳtrước mắt mình ngã xuống đất, biến mất. Còn Khoa Quỳ đích thực đứng đằng sau, không bị vết thương nào. - Ta quả là bất cẩn nhất thời, không ngờ lại để cho ngươi giết thế thân của ta nhanh như vậy. - Thì ra ngươi luôn trốn đằng sau, ta xem ra ngươi còn có mấy thế thân nữa chết thay. Tịch Nguyệt liên tiếp phát ra ba ngọn phi đao. - Thế thân này là linh lực của Hoàng tộc Ma tộc huyễn hóa thành, chỉ có một thôi, để cho ngươi thấy thực lực chân chính của ta. Khoa Quỳ nói xong thì phi đao đã tới gần, nhưng đồng thời trên người ảcũng mọc ra những mũi gai thật đáng sợ. Lũ gai này cứng rắn phi thường,phi đao phóng tới bị bật nảy trở lại. Trần Phong và Tịch Nguyệt nhìn thấy Khoa Quỳ mình đầy gai nhọn mà ngâyra. Lũ gai này mọc ra từ thân thể của Khoa Quỳ, thân thể của thị rốtcuộc được cấu tạo thế nào mới có thể như vậy được? Đám gai còn có thểtùy ý co lại biến dài biến to, khiến cho phi đao của Tịch Nguyệt bị nảyra rồi lại thu vào trong cơ thể ả. - Thân thể của ngươi vừa xong là gì vậy? Tịch Nguyệt hỏi. - Người trong Tam giới không thể có dạng này được. - Người bình thường trong Tam giới có lẽ không thể, nhưng ta là con gáicủa độc. Để báo đáp lại ơn cứu mạng của Thương Xá nên từ nhỏ phụ vươngđã dùng độc trên cơ thể ta, thậm chí trong thân thể ta còn đặt vào mộtcon Độc Thú trưởng thành cùng ta. Giọng nói của Khoa Quỳ không còn bình tĩnh như lúc trước. - Còn có loại phụ vương như thế sao, đúng là loài cầm thú. Tịch Nguyệt giận giữ mắng. - Không cho ngươi nói về phụ vương ta. Khoa Quỳ hét lên một tiếng, khôi phục lại sự bình tĩnh. - Người chỉ là để báo ơn cứu mạng thôi. - Ơn cứu mạng ư? Tịch Nguyệt cười một tiếng. - Ta thấy là các ngươi ngu xuẩn bị lợi dụng mới đúng. - Bất kể nói thế nào, bất kể bức ép phụ vương ta làm thế nào, phụ vươngta vẫn nhớ, trước sau gì Thương Xá cũng đã cứu tính mệnh của người. Nếukhông có Thương Xá, phụ vương đã sớm mất mạng rồi, ta và đệ đệ cũngkhông thể tồn tại. Thân thể của Khoa Quỳ khẽ run lên. - Đệ đệ? Trần Phong nghi hoặc, bởi vì chưa từng thấy đệ đệ của Khoa Quỳ. - Ba trăm năm trước, Thương Xá ra lệnh cho phụ vương chế tạo một Độcthích khách lợi hại, nhân tuyển tốt nhất đương nhiên là người của Độcthế gia chúng ta. Lần đó là lần đầu tiên Thương Xá muốn yêu cầu phụvương làm việc cho ngài, do đó phụ vương dùng ta để thí nghiệm. Thínghiệm thành công rồi, Thương Xá rất hài lòng, hơn thế ngài còn muốn phụ vương chế tạo thêm một Độc thích khách nữa, bởi vì người biết ta có đệđệ. Nhưng phụ vương không muốn để đệ đệ biến thành dạng như ta bèn đemnó đào tẩu trong đêm, sau đó cũng không quay trở lại. Khoa Quỳ nói xong ngước mặt lên. Một nửa mặt tuy phát ra ánh sáng lụcsắc, nhưng thực sự rất đẹp. Nửa bên kia mặt bị mái tóc che phủ, từ dướiđất mọc lên một ngọn cỏ lục như một bàn tay dịu dàng vén mái tóc lên.Tịch Nguyệt và Trần Phong trông thấy giật mình mắt mở to kinh hãi, đókhông ngờ là xương khô, nửa đầu lâu lục sắc, không chút da thịt, bêntrong đầy những thứ gì đặc sệt sóng sánh. - Có lẽ Thương Xá cho rằng phụ vương ngươi không tuân lệnh mà giết đi,ngươi thành dạng này cũng đều là kiệt tác của Thương Xá. Ngươi sao cònmuốn bán mạng cho hắn, huống chi, hắn đã chết rồi. Tịch Nguyệt thắc mắc. - Phụ vương vì Thương Xá, vậy ta chính là vì phụ vương. Ta phải tuân thủ việc người còn để lại, phải làm việc cho Thương Xá. Nhưng giờ đâyThương Xá chết rồi, ta sống cũng không còn ý nghĩa hay giá trị, do đó,hôm nay là trận chiến cuối cùng của ta. Khoa Quỳ đáp. - Đánh bại chúng ta cũng thế, thất bại cũng vậy, ngươi đều quyết định sẽ chết. - Phải, độc trong cơ thể khiến ta đau đớn đến không thiết sống nữa. Phụvương mang theo đệ đệ tới phàm trần nhưng gặp phải Tinh linh Ngũ tộc vàCông chúa Thần tộc, cuối cùng bị bọn chúng giết chết. Sau này Công chúaKiển Xá mang thi thể phụ vương trở lại, Độc thế gia chỉ còn mình ta thực là rất cô độc. Khoa Quỳ nói. - Thực lòng bội phục sự trung thành của ngươi. Nếu không phải thờ chủkhác nhau, ta nghĩ rằng chúng ta sẽ là bằng hữu rất tốt, có thể cùngngười như ngươi quyết một trận tử chiến cũng vinh quang. Hôm nay, hãy để chúng ta quyết chiến một trận cuối cùng vì chủ nhân của mình. - Trần Phong, sau khi thiếp chết, chàng hãy lấy chiếc lông vũ kim sắctrên đầu tiếp xuống, sau đó giữ nó để nghĩ biện pháp tìm ra Công chúamột ngàn năm trước, vì nguyên thần của Công chúa nằm bên trong đó. Bọnchàng phải ngăn cản cơn Vạn thế hạo kiếp đang tới, cứu lấy Tam giới.Thiếp tuy là do linh lực của Công chúa tạo nên nhưng từ khi sinh ra đãrời khỏi nàng ta. Thiếp sở hữu mọi thứ của mình, liên quan duy nhất vớinàng ta là thiếp giữ nguyên thần của Công chúa, nhưng thiếp dường như đã biến thành thế thân, hoặc giả đến thế thân cũng chẳng phải, mà chỉ làmột ảo ảnh mà thôi. Ức Hà Phiêu nhìn Trần Phong, nói xong câu này, mắt huyền cố ngăn dòng lệ. - Ức Hà Phiêu, nàng đừng nghĩ nhiều. Nàng không phải thế thân của aihết, càng chẳng phải ảo ảnh của ai. Còn ta, chúng ta cũng chưa từng nghĩ vậy. Trần Phong rõ ràng đã hơi kích động. - Phải cũng tốt, mà không phải cũng được, bây giờ đều đã không còn ý nghĩa gì nữa rồi. Ức Hà Phiêu buồn bã. - Được rồi, nàng đứng nói nhiều nữa, hãy giữ lấy tâm mạch. Tịch Nguyệt và chúng ta nhất định sẽ tìm cách cứu nàng. - Không được. Nếu thiếp không nói bây giờ, sau này không còn cơ hội nữa. Thiếp hiểu thân thể của mình đã trúng độc rất nặng rồi. Ức Hà Phiêu nhìn Trần Phong, ánh mắt như đang khẩn cầu khiến không ai nỡ lòng cự tuyệt. - Trần Phong, có chuyện thiếp phải nói với chàng. Trần Phong không nói gì, Ức Hà Phiêu tiếp tục : - Thiếp luôn luôn hoài nghi Tịch Nguyệt, luôn luôn phản đối Tịch Nguyệt, thực ra không hề có ác ý gì. Hôm đó hiểu rằng nàng ta không giải thíchlà để khiến mọi người hoài nghi, làm thích khách thực sự buông lỏng cảnh giác. Do đó thiếp mới mượn thế nước đẩy thuyền đi phụ trợ cho phươngpháp ấy, không hiểu Tịch Nguyệt có trách thiếp không. - Tịch Nguyệt không trách nàng đâu. Tinh linh Hỏa tộc đều luôn nóithẳng, nếu trách móc nhất định sẽ nói ra. Nàng luôn đối xử với TịchNguyệt như vậy, trong lòng nhất định cũng hiểu Tịch Nguyệt có thể chịuđựng được, bởi vì ta rất để ý tới cảm nhận của Tịch Nguyệt. - Đúng, có lúc thiếp thấy bản thân mình làm hơi quá, sợ rằng Tịch Nguyệt không chịu được. - Ức Hà Phiêu, sao nàng lại khẳng định Tịch Nguyệt không phải là thích khách? - Nữ nhân rất tin tưởng vào cảm giác của mình, cảm giác báo cho thiếpbiết Tịch Nguyệt không phải là thích khách, hơn thế nữa nó còn rất mạnh. - Vậy trong lòng nàng có phải đã nghi ngờ ai là thích khách đích thực không? - Có, nhưng cảm giác dường như sai rồi, bởi y cũng bị thích khách giết chết. - Ta biết nàng định nói tới ai, Tịch Nguyệt đã từng nghi ngờ, Linh Tường cũng đã từng nghi ngờ, thậm chí cả người chết đầu tiên là Phá Trúc cũng đã từng nghi giờ, còn bây giờ ta cũng nghi ngờ. - Bây giờ ư? - Đúng, bây giờ. Chỉ có điều không chỉ là nghi ngờ, ta nghĩ ta đã chứngthực được rồi, nhưng vẫn còn thiếu một số điểm chưa được làm rõ. Ta nghĩ chỉ có bản thân y mới nói rõ cho ta biết được thôi. - Chàng nói là Cát Duyệt? Nhưng y đã chết rồi mà, chúng ta tận mắt trông thấy, Tiên Cụ còn tận tay mai táng y. - Nhưng hôm sau lại cùng biến mất với thi thể của Phá Trúc. Y là cao thủ dùng độc, còn hơn cả Tịch Nguyệt, dùng một loại độc để khiến bản thângiả chết hẳn là có thể thực hiện được. - Thiếp có chút không hiểu. - Nàng sẽ hiểu thôi, lát nữa khi Tế Qua bắt được y, chúng ta sẽ từ đó biết được toàn bộ bí mật. - A, Trần Phong! Qua một lúc, Ức Hà Phiêu lại nói : - Chàng tạo cho thiếp cảm giác như là một kiếp vậy. - Kiếp ư? Kiếp gì vậy? - Tình kiếp. - Lần này đến lượt ta không hiểu rồi. Trần Phong không phải là quả thực không biết. Trong lòng hắn hiểu rõgiữa hắn và Ức Hà Phiêu có một mối ràng buộc vô hình, chỉ là hắn khôngbiết phải nói sao. - Một tình kiếp luân hồi ngàn năm. Thiếp có thể nói rằng đó là một sựtiếp tục hoặc vượt qua, vì tình cảm của chàng với Công chúa, một ngànnăm trước tay trái của chàng nắm tay phải của Công chúa, sự ấm áp giữađôi bàn tay đến một ngàn năm vẫn đọng lại chẳng tan. Đợi tới lần sautrùng phùng, Công chúa nhất định cũng nhớ, không thì chẳng thể nào khiến cho sau khi thiếp sinh ra tay phải cũng mang sự ấm áp như thế. - Đừng nghĩ nhiều, nàng là nàng, Công chúa là Công chúa, huống chi chuyện ngàn năm trước ta đều không còn nhớ nữa. Trong lúc Trần Phong nói, tay trái không ngừng rung động, sự ấm áp phảng phất như cắn vào lòng bàn tay hắn. - Thiếp không nghĩ vớ vẩn đâu, đây là sự thật. Tay phải của Ức Hà Phiêu nắm lại, sau đó chầm chậm mở ra. Một loạt tiếng buớc chân từ xa tiến tới gần. Ngự Nô và Linh Tường đưa Lạc Anh tới bên Trần Phong. - Thưa chủ nhân, chúng thuộc hạ đã đưa Lạc Anh đến. - Ừ, đợt một lát đi. Nàng ta sẽ mau tỉnh lại thôi. Trần Phong đột nhiên nhớ tới chuyện là ai đã hạ độc Lạc Anh. Nội gián trong các Tinh linh Vương tộc là ai? - Ức Hà Phiêu thụ thương rồi sao? Linh Tường quan tâm hỏi. - Là do độc của Khoa Quỳ làm bị thương. Khoa Quỳ lợi hại hơn lần đầu giao thủ với chúng ta nhiều. Trần Phong bảo. - Đối phó được với Khoa Quỳ cũng chỉ có Tịch Nguyệt thôi, nhưng nàng ta đang gặp khó khăn phải thối lui kìa. Ngự Nô bên cạnh nhận xét. Cát vàng cuộn tung, Tịch Nguyệt và Khoa Quỳ mặt đối mặt, sát khí tánphát trên người đã hình thành một cơn gió hữu hình, thổi cát vàng baylên cao. Hiện giờ nơi này quả thực rất giống với sa mạc ở Ma giới. Nhìn nhau đã lâu rồi, nhưng cả hai đều chưa xuất thủ, họ đang đợi gì?Một nhược điểm trí mạng? Không phải. Họ kính trọng lẫn nhau, trong lòngđều hiểu, tiếp tục xuất thủ nhất định phải phân thắng bại, thắng hay bại lại chính là chuyện sinh tử. Như vậy chẳng những mất đi một đối thủ, mà còn ít đi một bằng hữu, một bằng hữu rất đáng kính trọng. - Tốn quá nhiều thời gian cũng không ý nghĩa gì, ta đã mệt rồi, ta chỉ muốn mau chóng kết thúc, chúng ta bắt đầu thôi. Khoa Quỳ nói xong triệu hồi vô số cỏ lục dưới mặt đất, điên cuồng sinh trưởng. - Được, tiếp tục tiếp một đao của ta. Tịch Nguyệt vung tay phóng mũi đao trên tay ra. Khoa Quỳ đột nhiên cảm giác thân thể đau đớn vô cùng, như có gì đó muốnchui ra. Tình huống này thường thường xảy ra, thường thì nàng vẫn chếngự được, nhưng hôm nay nàng không khống chế được nữa. Đó chính là ĐộcThú trong cơ thể nàng. Khoa Quỳ ôm lấy đầu đau đớn hét lên. Tịch Nguyệt mắt thấy mũi phi đaosắp xuyên qua tim Khoa Quỳ, trong lòng không ngờ đã thấy chút âu lo, chỉ có điều nàng đã lo lắng thừa. Nàng nên lo cho chính bản thân mình thìhơn. Độc Thú trong cơ thể Khoa Quỳ hiện ra, gai xuyên qua thân thể KhoaQuỳ, toàn thân đầy gai nhọn cứng rắn, đẩy văng phi đao của Tịch Nguyệtlại. Lúc này Khoa Quỳ dường như đã phát điên, không còn khống chế nổi bảnthân mình nữa, đến đầu và mặt cũng đều bị đâm xuyên. Tịch Nguyệt nhìnthấy tình trạng này cũng bị bất ngờ không tìm ra nơi nào có thể tấncông, trước sự phòng ngự không cách nào áp sát này. - Có giỏi tới đây cận chiến đi! Một giọng nói phát ra từ trong cơ thể Khoa Quỳ, sau đó Khoa Quỳ cấp tốc phóng tới Tịch Nguyệt. Phi đao và độc tiêu của Tịch Nguyệt đều là ám khí, thích hợp đánh xahoặc tấn công khi đối phương không phòng bị, nhưng cận chiến vô cùng bất lợi với nàng. Nàng rút hai ngọn phi đao nắm trong tay rồi bay tới chiến đấu cùng Khoa Quỳ, nhưng toàn thân Khoa Quỳ mọc ra đầy gai độc khiếncho Tịch Nguyệt căn bản không thể làm bị thương đối thủ. - Tịch Nguyệt! Đây là song kiếm của Phá Trúc, hãy dùng chúng để đối phó với Khoa Quỳ. Linh Tường nói rồi ném cho Tịch Nguyệt cặp kiếm. Tịch Nguyệt trên không nhận lấy, sau đó tách lớp trúc bao bọc, lưỡi liếm sắc bén lộ ra. Điều khiến nhóm Trần Phong không nghĩ tới là Tịch Nguyệt sử dụng song kiếm lại giỏi đến thế, có lẽ do nàng và Phá Trúc trưởngthành cùng nhau từ thuở nhỏ, đều đã từng học công phu của nhau, thực raPhá Trúc cũng đã rất chú tâm nghiên cứu ám khí và độc chất. Binh khí của Tịch Nguyệt dài hơn nên an tâm đối phó với gai trên ngườiKhoa Quỳ hơn một chút. Nàng phát hiện ra phân bố gai trên người Khoa Quỳ chưa phải đã dày tới mức gió thổi không qua, mà giữa chúng cũng cókhoảng trống, chỉ là khoảng trống rất nhỏ, không đủ cho phi đao đâm vào. Hai người giao chiến trên không mấy chục chiêu, Tịch Nguyệt tìm cơ hộiđâm vào khoảng trống trước ngực Khoa Quỳ, khoảng trống này tuy không đủcho mũi phi đao nhưng với trúc kiếm thanh mảnh của Phá Trúc vẫn có khảnăng đâm vào. Khoa Quỳ đại khái không ngờ được binh khí của Tịch Nguyệt lại có thể đâm qua, thụ thương rớt xuống từ trên không. Tịch Nguyệt thừa thắng truykích, thanh trúc kiếm kia nhằm đâm vào đầu Khoa Quỳ. - Ngươi đã không còn binh khí, để ta xem ngươi lấy gì để chống đỡ. Khoa Quỳ đang rơi xuống đột nhiên vụt bay lên ngay trước khi chạm đất,cả hai thanh trúc kiếm đều dính vào người, nhưng quan sát bên ngoài thìthấy Khoa Quỳ căn bản không hề thụ thương, tất cả vừa xong đều là giả,nhằm mục đích khiến Tịch Nguyệt phải dùng hết binh khí trên tay. Tịch Nguyệt thấy Khoa Quỳ đột nhiên xoay tròn bay tới cực nhanh, vộivàng phóng ra mấy ngọn phi đao, nhưng đều bị văng ra. Nàng không chạythoát khỏi đợt tấn công áp sát của Khoa Quỳ. Khoa Quỳ bên cạnh nàng xoay tròn như trận cuồng phong, gai trên người như ngàn vạn mũi dao cắt vàoTịch Nguyệt. Máu của Tịch Nguyệt bắn tung trên không, vết cắt trên người càng lúc càng nhiều, giờ đã không còn sức để phản công, cứ như vậy bịKhoa Quỳ cắt xé từ trên trời rớt xuống đất. Tịch Nguyệt ngã rơi bên cạnh Trần Phong, khắp người đầy những vết cắt,thịt da lẫn với máu, máu chảy ra đều biến thành lục sắc, đó là độc trênnhững mũi gai. Tịch Nguyệt khó nhọc đứng dậy, răng nghiến chặt. - Tịch Nguyệt, đừng miễn cưỡng. Trần Phong khuyên can. - Thưa chủ nhân, xin hãy tin thuộc hạ. Thuộc hạ đã từng nói với ngườirằng, Tiên Nhân Thích là một loại thực vật chỉ có thể sinh trưởng ở samạc Ma giới. Thế nhưng không ngờ Độc Thú trong cơ thể Khoa Quỳ lại chính là Tiên Nhân Thích, thực vật biến thành động vật. Tịch Nguyệt nói. - Ngươi nói thứ trên cơ thể ả chính là Tiên Nhân Thích à? - Đúng, chỉ cần dùng nó để châm vào Lạc Anh, nàng ta sẽ tỉnh lại. - Lạc Anh ở đây, còn Tiên Nhân Thích ở trên mình Khoa Quỳ, nhưng cự ly này dường như vĩnh viễn không thể tiếp cận được. - Thuộc hạ nhất định phải rút một mũi gai ra. Thuộc hạ thân là Tinh linh Hỏa tộc nên nhất định phải cứu sống Vua của Tinh linh Hỏa tộc. Thưa chủ nhân, Lạc Anh cũng là chủ nhân của thuộc hạ. Trong mắt Tịch Nguyệt lấp lánh sự cố chấp và kiên cường. Trần Phong không cản trở nữa. Tịch Nguyệt thân mình đầy máu bước về phía Khoa Quỳ. Máu rơi trên mặt đất biến thành hổ phách lục sắc, lắng lạiđến ngàn năm sau, tạo thành minh chứng bất diệt cho thời khắc này. - Ngươi không phải là đối thủ của ta, chỉ cần ta xuất thủ thêm lần nữa là ngươi sẽ chết. Khoa Quỳ nói. - Bây giờ ta đã nắm chắc giết được ngươi, ta còn có một chiêu sau cùng. Tịch Nguyệt cố gắng giữ cho thân thể đứng thẳng không lảo đảo, nói với ngữ khí cứng rắn. - Vậy ta cũng muốn xem xem ngươi còn tuyệt chiêu gì chưa sử ra. Giọng nói của Khoa Quỳ kèm theo sự khinh miệt. - Hãy nhảy một vũ điệu nào. Tịch Nguyệt nói rồi rút độc thoa cái trên mái tóc ra phóng tới, nhưngKhoa Quỳ không hề né tránh bởi vì nó không thể làm Khoa Quỳ bị thươngđược. Mái tóc Tịch Nguyệt lúc này xổ tung ra, chầm chậm bay lên, máutheo chuyển động của thân thể mà lượn theo giữa không trung. Chợt nghethấy nàng hét lên : - Lưu Tinh Hỏa Vũ! Độc tiêu phi đao trên mấy tầng y phục của nàng tựa mưa sao băng nhanh như chớp bay tới Khoa Quỳ. - Vô dụng, vô dụng thôi. Những thứ này căn bản không làm gì ta được, đừng lãng phí sức lực nữa. Khoa Quỳ không hề né tránh, chỉ quay tròn thân thể tại chỗ, dùng gai trên người để đẩy văng ám khí ra. Vũ điệu của Tịch Nguyệt múa lên cho tới khi trên người không còn ám khí. Khi nàng từ trên không tiếp đất thì đã không đứng vững được nữa, phảikhuỵu gối xuống. Khoa Quỳ đẩy hết độc tiêu văng ra đất, cũng đứng nguyên tại chỗ dừng chuyển động, đối mặt với Tịch Nguyệt cười dữ tợn. - Ngươi đã không còn binh khí nữa rồi. Khoa Quỳ nói. - Binh khí của ta đã đâm trúng ngươi rồi. Ta đã thắng. Tịch Nguyệt nói. - Binh khí của người đều rơi dưới đất hết cả, căn bản còn không tiếp cận nổi thân thể ta chứ nói gì tới đâm trúng. Thực là trò đùa. - Vậy hả? Tịch Nguyệt khó khăn đứng dậy, ngước đầu lên, mái tóc đỏ hồng bay tứ tán. Trên đầu ta ngoại trừ độc thoa còn có một mũi độc châm nữa, vừa rồi khita rút độc thoa phóng về phía ngươi thì độc châm cũng bay theo. Sự chú ý của ngươi đều dồn vào đám phi đao, còn độc châm ngầm phóng ra lại tìmtới tử huyệt của ngươi. - Có phải ngươi điên rồi không, ngươi cho rằng ta sẽ tin sao? Khoa Quỳ giả như đang bình tĩnh, nhưng sắc mặt rõ ràng hơi căng thẳng. - Tử huyệt của ngươi nằm ở gan bàn chân. Độc châm của ta đi ngầm dướiđất, giờ đây ngươi hẳn đã có cảm giác rồi, chân trái hơi tê, không còntri giác. Tịch Nguyệt nói xong Khoa Quỳ đột nhiên nghiêng người ngã xuống đất, bởi vì chân trái đã mất tri giác, không thể nâng đỡ được thân thể nàng. - Sao ngươi biết được? Khoa Quỳ không hiểu hỏi. - Dựa vào cảm giác, còn nữa, ngươi không phải là Khoa Quỳ đích thực màlà Độc Thú, để tránh bản thân khỏi bị thương nên nhất định sẽ chọn nơian toàn nhất để trốn, mà trên thân thể Khoa Quỳ, nơi an toàn nhất chínhlà gan bàn chân. Ta nghĩ rằng khi phi châm của ta đâm trúng thân thể của Khoa Quỳ, ngươi cũng không thể không bị thương, phải chứ? Tịch Nguyệt hỏi. - Thực sự không ngờ lại thua ngươi, ta thực sự không cam tâm, không cam tâm. Khoa Quỳ thu hết gai trên người vào trong, sau đó chân trái đứt ra, trởthành Độc Thú toàn thân đầy gai, nhưng nó đã bị độc châm của Tịch Nguyệt đâm trúng, ban đầu tê đi, lát sau sẽ chết trong cơn đau đớn. - Ta cuối cùng cũng có thể rời khỏi ngươi rồi, bao năm qua bị ngươi hành hạ thật thống khổ. Khoa Quỳ bò ra cách đó mấy mét, như muốn xa Độc Thú ra một chút. - Nếu ngươi không thả lỏng ý chí chiến đấu thì hai ta hợp lại nhất địnhcó thể đánh bại ả, thậm chí là giết hết toàn bộ người ở đây. Độc Thú kêu lên. - Thả lỏng ý chí chiến đấu ư? Tịch Nguyệt không hiểu, nhìn Khoa Quỳ hỏi tiếp : - Lẽ nào khi ta phóng ngọn phi đao ấy ngươi không muốn né tránh? Muốn chết dưới đao của ta à? - Phải, ta cảm thấy quá mệt mỏi rồi, hơn nữa ta cam tâm tình nguyện chết dưới đao của ngươi bởi vì ngươi hiểu ta. Khoa Quỳ mỉm cười rạng rỡ. Không xa nơi đó, Tế Qua và Tiên Cụ đã tới, hơn nữa còn mang theo mộtkhối băng lớn, bên trong là một tên hắc y nhân bịt mặt, chính là tênthích khách đó. - Thưa chủ nhân, theo lệnh người, thích khách đã bị bắt. Tế Qua nói. - Được. Khoa Quỳ, trước khi ngươi chết, ta muốn tặng cho ngươi một món quà. Trần Phong nói. - Ta không cần gì cả, ta không có gì cần lo, ta chỉ muốn chết mau một chút thôi. Khoa Quỳ bảo. - Ở phàm trần chúng ta liên tục hi sinh ba người, hơn thế nữa Ức HàPhiêu và Tiên Cụ mấy lần bị thích sát, lại không phải do các ngươi làm.Ngươi không thấy lạ sao? Trần Phong hỏi. - Vậy thì sao chứ? Ta không hứng thú. - Thích khách này có liên quan với ngươi. Ngươi nhất định phải biết vìta nghĩ bản thân thích khách này cũng muốn gặp ngươi vô cùng. Trần Phong nói xong ra lệnh cho Tế Qua làm băng tan chảy ra, sau đó tên hắc y nhân bịt mặt hiện ra trước mọi người. - Cát Duyệt, trận chiến thích sát này, ngươi thắng hay là chúng ta thắng? Câu hỏi này của Trần Phong khiến những người khác rất kinh ngạc, bởi vì trong lòng họ nghĩ rằng Cát Duyệt đã chết rồi. - Ngươi đã biết là ta rồi, chẳng hổ là chủ nhân của Vương tộc Tinh linh Ngũ tộc. Hắc y nhân bỏ khăn bịt mặt xuống, lộ ra khuôn mặt cương nghị đó, quả nhiên là Cát Duyệt. - Ta luôn nghi ngờ, thực sự vừa xong mới khẳng định được qua lời của Khoa Quỳ. Trần Phong đáp. Cát Duyệt nhìn qua Khoa Quỳ, trong mắt bất ngờ đẫm nước, sau đó hắn mau chóng quay đầu về hướng Trần Phong. - Ngươi còn biết gì, nói tiếp đi. - Phải nói từ đầu, hôm đó chiến đấu với Vương Xà trong rừng thực rangươi ở gần đấy. Sau đó bị chúng ta phát hiện ngươi đã dùng đao vẽ nênvết thương hình chữ “X” trên cánh tay mình, hơn nữa còn dùng độc trênđó, như vậy không ai nghi ngờ ngươi. Đương nhiên, càng quan trọng hơn là có thể khiến vết thương đó tồn tại mãi. - Điều đó có ý nghĩa gì? Cát Duyệt hỏi. - Bởi vì ngươi đã nhìn thấy Ức Hà Phiêu bước ra từ trong thân thể VươngXà, lại còn nghe thấy lời chúng ta nói chuyện, hiểu rằng nàng ta lànguyên thần của Công chúa, cho nên phải giết chết nàng ta. Trần Phong nói tới đây, dừng lại một chút rồi tiếp tục : - Phải, tiền đề chính là ngươi căn bản không phải Tinh linh Lôi tộc màthuộc Ma tộc Độc thế gia. Ngươi mới chính là cao thủ dùng độc đích thực, Khoa Quỳ là tỷ tỷ của ngươi. - Sao cơ? Đệ đệ. Khoa Quỳ vạn phần kinh ngạc bật thốt. - Tỷ tỷ! Cát Duyệt kêu lên một tiếng, nước mắt tuôn trào, chạy tới ôm đỡ Khoa Quỳ dậy. - Bao nhiêu năm nay đệ đều ở phàm trần à? Tại sao không tới tìm ta? Khoa Quỳ hỏi. - Đệ phải báo thù, bao nhiêu năm chính là để đợi thời cơ này, nhưng chẳng ngờ đệ không giết được chúng. Cát Duyệt nói. - Kiển Xá từng nói với ta, phụ vương đã bị Tinh linh Ngũ tộc giết hại, có phải thế không? Khoa Quỳ hỏi. - Ba trăm năm trước, phụ vương trong đêm đem đệ chạy khỏi Ma tộc. Tớiphàm trần, người vốn muốn tìm một hộ nông dân nuôi đệ, nhưng giữa đườnggặp phải Tinh linh Lôi tộc là Cát Duyệt. Phụ vương giải thích với ynhưng Cát Duyệt căn bản không nghe giải thích, hai bên động thủ. CátDuyệt trúng độc của phụ vương nhưng người không hề muốn giết y. Khi đóCông chúa Thần tộc đã xuất hiện, phụ vương nói chỉ cần để chúng ta đi là sẽ giải độc cho Cát Duyệt nhưng Cát Duyệt nguyện tự sát chứ không bỏqua cho chúng ta. Công chúa Thần tộc thấy Cát Duyệt chết rồi liền giếtphụ vương. Máu của phụ vương bắn lên mặt đệ, đệ vĩnh viễn không thể quên thời khắc ấy. Sau đó Kiển Xá tới, quyết chiến cùng Công chúa Thần tộc,giết chết Công chúa Thần tộc, để đệ ở lại phàm trần, nói rằng hãy đợi cơ hội báo thù. Cát Duyệt nhớ lại ba trăm năm trước đây khi hắn mới chỉ là một đứa trẻ,trên mặt vẫn còn giọt máu nóng hổi của phụ vương bắn lên. - Do đo ngươi mang mối hận trong lòng, kẻ muốn giết đầu tiên chính làCông chúa người đã giết phụ vương ngươi. Ngươi vốn cho rằng Kiển Xá đãgiết nàng ta, nhưng hôm đó trong rừng nghe thấy Ức Hà Phiêu chính lànguyên thần của Công chúa, hơn nữa tướng mạo cũng tương đồng, do đó màngươi quyết giết Ức Hà Phiêu. Kẻ thứ hai ngươi muốn giết là Tiên Cụ, bởi vì hắn chính là Tinh linh của Vương tộc Lôi tộc. Trần Phong tiếp lời. - Phải. Phụ vương của ta là người tốt. Người chưa từng nghĩ tới chuyệnlàm hại ai, người chỉ muốn bảo vệ ta tới một nơi an toàn, nhưng cácngươi không chịu bỏ qua cho chúng ta. Cát Duyệt gào lên. - Vậy còn Phá Trúc và Sầm Hàm bị ngươi giết thì sao. Bọn họ làm gì vớingươi, bọn họ là bạn bè cùng sống với ngươi ba trăm năm trước, ngươi cóphải cũng đáng bị ngàn đao phân thây không. Trần Phong thoáng tức giận. - Ta công nhận, ta có lỗi với bọn họ. Nhưng vì mục đích của mình, cái gì cũng đều không còn quan trọng. Ta có thể đem tính mạng mình trả cho họ, có thể nhận ngàn đao phân thây, nhưng thù của ta nhất định phải báo. - Chính vì trong lòng ngươi chỉ có thù hận nên mới sống trong đau khổ suốt ba trăm năm, ngươi thấy có đáng không? - Lời thừa nói ít thôi, chẳng có gì không đáng. Ta chỉ biết rằng, mình phải làm như thế. Cát Duyệt dần bình tĩnh lại, sau đó nói : - Sự tình đã phát triển tới mức có nói gì cũng vô nghĩa thôi. Nhưng tathực sự muốn biết các ngươi làm sao biết ta đã giết họ, mỗi lần hànhđộng ta đều cẩn thận vô cùng, kể cả hoài nghi thì cũng không thể khẳngđịnh là ta. - Chính bởi ngươi quá cẩn mật, do đó luôn cố ý tạo ra sự kiện giả. Lầnđầu tiên ngươi giết Ức Hà Phiêu, ngươi sớm đã chuẩn bị cho mình đườnglui, trước tiên dùng độc giết tên hắc y nhân treo trong rừng, sau khithích sát thất bại ngươi liền chạy tới đó, rồi để Tịch Nguyệt phát hiện, dùng độc châm để sát tử. Ta nghĩ ngươi tính được chuyện Tịch Nguyệt ởđâu nên mới treo thi thể ở đó, đúng chứ. - Đúng, nói tiếp đi. - Bởi vì ngươi không thể quá lộ thân phận của mình, cũng không thể dùngsức mạnh nên chỉ còn cách dùng độc, mà chuyện dùng độc thì đối tượngđáng nghi nhất chính là Tịch Nguyệt, do đó ngươi mới lôi Tịch Nguyệt vào vòng. Sau khi xảy ra chuyện,Tịch Nguyệt đã nói với ta tên hắc y bịt mặt đó đã chết trước rồi, độc châm nàng ta phóng ra chỉ là loại mê dượckhông nguy hiểm đến tính mạng, điều này khiến ta bắt đầu nghi ngờ. - Ngươi vì vậy mà tin tưởng lời Tịch Nguyệt à? - Ta chỉ thấy nếu lời đó là giả thì không có ý nghĩa gì, huống chi, nàng ta chỉ nói với ta, cũng là để người khác vẫn nghi ngờ nàng ta. - Nàng ta cố ý để người khác nghi ngờ, bao gồm cả ta, như vậy mới khiến ta bất cẩn. - Thì ra ngươi cũng biết. Trần Phong nói tiếp : Sau đó Phá Trúc bắt đầu nghi ngờ ngươi, từ vết thương chữ “X” cho tớidấu tích trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp bị người xâm nhập. Ngươi hiểu rằng Phá Trúc quá thông minh nên sớm đã điều tra ra ngươi, nên sau khi ngươi thích sát Tiên Cụ không thành công gặp phải Phá Trúc chặnđường, sau đó lén dùng độc khiến nàng ta không còn sức lực, một đao sáttử. Trước khi chết Phá Trúc đã nắm trúng thứ gì đó trên người ngươi,ngươi trong khi vội chỉ còn cách chém đứt tay nàng ta. - Đích xác như vậy, nàng ta đã nắm trúng ngọc bội của ta. Cát Duyệt nói. - Sau khi Phá Trúc chết, ngươi hiểu rằng chúng ta thảy đều nghi ngờngươi, do đó buộc phải giết chết mình trước. Ngươi để Tịch Nguyệt pháthiện ra cánh tay của Phá Trúc và ngươi, nhằm chứng minh ngươi đã chết,hơn nữa là cánh tay duy nhất. Thực ra không phải vậy, bởi vì cánh tay đó không phải của ngươi nhưng lại có vết thương hình chữ “X”, nhưng đấychính là sự bắt đầu kế hoạch của ngươi. Để mọi người nghi ngờ TịchNguyệt thêm sâu, ngươi dùng mê yên làm chúng ta ngất đi, sau đó nhân cơhội tới hư trương thanh thế với Sầm Hàm. Đây có thể coi là một mũi têntrúng hai con chim, chính là để chúng ta nếu tin Tịch Nguyệt thì phảinghi ngờ Sầm Hàm, còn không thể nghĩ tới Cát Duyệt đã chết kia. - Vậy ngươi làm sao lại nghi ngờ ta? - Do binh khí? - Binh khí? - Phải, là do binh khí, bởi vì hai lần thích sát trước ngươi đều cố ýche giấu binh khí còn lần này lại lộ ra song kiếm, hơn nữa là kiếm phápkhông thuần thục. Khi đó ta luôn suy nghĩ tại sao, về sau mới biết ngươi để lộ ra không phải binh khí mà chính là hai cánh tay của ngươi, bởi vì khi đó một cánh tay của ngươi đã ở cùng chỗ với cánh tay của Phá Trúcrồi, do đó mọi ngươi không nghi cho ngươi. Thực ra, khi đó thân thểngươi vẫn hoàn chỉnh, hư trương thanh thế để dẫn Sầm Hàm tới mộ phàn Phá Trúc rồi, ngươi mới thực sự chém đứt tay mình, sau đó một kiếm đâm vàotim. Ngươi chọn tim thay vì yết hầu, ta nghĩ chắc bởi tâm tạng ngươi ởbên phải, không giống như người bình thường. Sau đó ngươi dùng độc giảtử, cuối cùng để mọi người tận mắt thấy mình được chôn cất. Ngày hôm sau ngươi rời khỏi mộ phần, để không khiến mọi người nghi ngờ, ngươi đến cả thi thể của Phá Trúc cũng lấy lên, giả trang như những người bị quỷgiết. - Chỉ bằng thế mà đã xác định ta là thích khách sao? - Còn cả lần ngươi giết Sầm Hàm, thực ra là ngộ sát. Sầm Hàm chỉ nhìnthấy hình ảnh một bên của ngươi, ta nghĩ nếu nhìn thấy trực diện liệu có thể thấy sơ hở nào không, bây giờ mới nghĩ ra cánh tay cụt của ngươi. - Những điều đấy chỉ có thể khiến ngươi vô cùng hoài nghi ta, thậm chícó thể chứng thực ta, nhưng ngươi vẫn không cách nào phán tội ta, vìngươi không biết ta làm tất cả vì mục đích gì, ngươi tìm không thấy động cơ. Cát Duyệt thắc mắc. - Quả nhiên là như vậy, do đó ta luôn nghĩ tới vấn đề này, ngươi sao cóthể dùng độc, ngươi rốt cuộc tại sao phải giết Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ.Nhưng trước sau đều không có đáp án, cho tới hôm nay mới nghe được lờiKhoa Quỳ nói, liên tưởng tới nếu ngươi đúng là đệ đệ của Khoa Quỳ, vậymọi thứ đều hợp lý. - Ha ha ha. Cát Duyệt cười rộ lên ba tiếng, không hiểu là vui mừng hay đau đớn. - Cẩn mật đến đâu cũng có sơ hở, không ngờ lại do tỷ tỷ của ta. Chỉ cóđiều kể cả ngươi không biết đi chăng nữa, ta cũng không thể thành công,ta giống như tỷ tỷ, đều đã mệt mỏi lắm rồi. - Cát Duyệt, ta không thể trách ngươi, nhưng trong lòng ngươi có thểthản nhiên đối mặt với linh hồn của Phá Trúc và Sầm Hàm không? Đêm đêmngươi ngủ có gặp ác mộng không? Trong lòng ngươi có thấy chút nào đaukhổ chăng? Tịch Nguyệt đã nằm sóng soài trên đất, không thể đứng dậy nữa. - Không cần phải nói nữa, những ngày gần đây ta đều bị hành hạ, ta không dám ngủ, không thì sẽ nhìn thấy hồn phách Phá Trúc và Sầm Hàm tới tìmta. Ta còn nhớ tới ba trăm năm cùng họ sống ở một nơi, ta tự tay mìnhgiết họ trong lòng cũng rất khổ đau. Biểu hiện trên mặt Cát Duyệt vằn vện nỗi thống khổ. - Cát Duyệt, ta đi gặp họ trước ngươi một bước đây. Ta không có gì phải hổ thẹn. Tịch Nguyệt nói rồi bò tới bên Độc Thú, sau đó nhổ một mũi gai Tiên Nhân Thích, lại bò trở về, châm lên tay Lạc Anh. Độc của Tiên Nhân Thíchthêm vào vết thương của Tịch Nguyệt khiến nàng chỉ có thể nói một câucuối cùng : - Thưa chủ nhân, thuộc hạ là Tịch Nguyệt, Tinh linh Hỏa tộc. Tiên Cụ và Linh Tường kêu lên tên Tịch Nguyệt, những người khác muốn nói mà chẳng thốt nên lời. Trần Phong nặng nề cúi đầu nhìn Tịch Nguyệt, máu trên những vết thương toàn thân đã chảy cạn, nhưng nàng vẫn còn dùnghơi thở sau cùng để hoàn thành lời hứa của mình. Thật lâu sau hắn mớingước đầu lên nhìn đường chân trời, sắc màu ấy thật giống với mái tócTịch Nguyệt, hắn phảng phất nhìn thấy nụ cười của Tịch Nguyệt, hắn cũngmỉm cười. - Trần Phong, hãy nhớ lời của thiếp. Ức Hà Phiêu ở bên cũng không chịu được nữa. - Đây là việc cuối cùng thiếp có thể làm cho chàng. Thiếp được linh lựccủa Công chúa tạo thành, chính là để tạo nên một chiếc cầu cho tình cảmđã trải qua ngàn năm của cả hai. Bước chân của chàng không thể vĩnh viễn dừng ở đây, chàng phải hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại của mình, ngăn cảnVạn thế hạo kiếp, cứu lấy Tam giới. Tay phải luôn nắm chặt của Ức Hà Phiêu mở ra, không ngừng nắm nắm thứ gì như đấu tranh trước khi chết. Nhưng Trần Phong hiểu, không phải, đó làmột thứ hư vô, một điều mong muốn. Trần Phong không khỏi vươn tay trái tới nắm chặt tay của Ức Hà Phiêu.Cảm giác ấm áp ấy quen thuộc mà lại như rất xa, đã một ngàn năm rồi, như sương khói trong núi bao năm chẳng tan. - Trần Phong, mau thả ra, chàng sẽ trúng độc mất. Ức Hà Phiêu căng thẳng nói, vừa dùng sức vẫy tay ra, vừa dùng sức nắmchặt. Trần Phong không nói gì chỉ càng nắm chặt hơn nữa, cho tới khi ỨcHà Phiêu không còn vùng vẫy nữa, bình tĩnh lại, sau đó nàng khóc, khócthành tiếng. - Nhớ lấy cảm giác ấm áp này, nó có thể vượt qua ngàn năm, cũng có thể vượt qua cả sinh tử. Ta không muốn nàng chết. Trần Phong cố kìm nén, trong lòng như đồng thời ngàn con sóng cuộn xô. - Điều này, là đủ rồi. Ức Hà Phiêu tặng Trần Phong nụ cười cuối cùng, sau đó tay phải mất đisức lực, dần dần lỏng ra. Trần Phong cố chấp nắm chặt, gào lên tên nàng, nhưng, Ức Hà Phiêu không thể nào tỉnh lại nữa. - Đến lượt chúng ta rồi, đệ đệ. Khoa Quỳ gần đó nói. - Vâng, đệ đã chuẩn bị cẩn thận rồi, cũng xem như là đệ thực sự chuộctội, đệ phải đi gặp linh hồn của Phá Trúc và Sầm Hàm, cả phụ vương nữa.Tỷ tỷ à, chị đã khổ quá. Cát Duyệt đỡ Khoa Quỳ dậy. - Trần Phong, người sắp chết lời nói cũng thực lòng. Ta tuy không thamdự vào việc của Ma tộc nhưng ta cũng nghe được một số chuyện, trong Tinh linh Vương tộc của Ngũ tộc có nội gián, điều này khiến Ma tộc biết hếtnhất cử nhất động của các ngươi. Chỉ có điều đây là việc tối cơ mật, tanghĩ ngay cả Thích khách của Ma tộc cũng đều không biết đích xác là ai. Khoa Quỳ lưu lại một câu nói, sau đó Cát Duyệt ôm lấy nàng đứng ở nguyên chỗ cũ, từ dưới chân lên dần dần biến mất, giống như hai người độn thổvào lòng đất, thực ra là do độc ăn mòn, thi thể đã biến thành bụi trầnbay khắp không gian. Câu này như đặt vào trong lòng nhóm Trần Phong tâm lý bất cứ lúc nàocũng có khả năng gặp nguy hiểm. Tuy Châu Tế từng nói với Trần Phong,nhưng lúc này nghe lại, cảm giác hoàn toàn khác biệt. Hắn không muốn đểmọi người nghi ngờ lẫn nhau, nhưng tất cả đều đã muộn rồi. Lạc Anh khôi phục lại ý thức, tỉnh táo trở lại.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]