Trên đường quay trở về Trần Phong vẫn mải nghĩ về lời của Ức Hà Phiêu và Tịch Nguyệt, thế nhưng suy đi nghĩ lại cũng không phát hiện ra được chỗ không thỏa đáng. Tên hắc y nhân thích sát Ức Hà Phiêu tại sao phải bịtmặt? Hẳn là sợ bị người khác nhận ra, nhưng Ức Hà Phiêu như vừa mới sinh ra từ trong bụng con Vương Xà, không thể có kẻ thù nào, lại càng khôngcó người biết về nàng, đương nhiên, trừ người trong Tử Trúc lâm. Nhưngtên hắc y nhân đã chết ấy, Tịch Nguyệt chưa gặp, vậy hắn rốt cuộc sợđiều gì? Khi trở về Tử Trúc lâm, mọi người đều đứng trong viện, Sầm Hàm, Phá Trúc và cả Cát Duyệt cũng ở đó. Bọn họ không rời đi vì cần bảo vệ các Tinhlinh Vương tộc, họ cũng biết rằng giờ đây các Tinh linh Vương tộc khôngcó năng lực công kích, nếu để Thích khách tấn công thì nguy hiểm vôcùng. - Thưa chủ nhân, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiên Cụ hỏi. - Một tên hắc y nhân bịt mặt thích sát Ức Hà Phiêu, tuy nhiên sau một hồi truy đuổi đã bị độc châm của Tịch Nguyệt giết chết. Trần Phong khi nói đến hai chữ “bịt mặt” thì đặc biệt nhấn mạnh rõ ràng, đồng thời cũng quan sát phản ứng của những người xung quanh. - Thưa chủ nhân, Ức Hà Phiêu vừa mới sinh ra được nửa ngày, sao có thể có kẻ tới thích sát được? Cách nghĩ của Phá Trúc giống với Trần Phong. - Các ngươi tất cả đều ở lại đây không ai rời đi đấy chứ? Trần Phong không đáp lại lời của Phá Trúc mà như đang nghĩ tới một chuyện gì. - Không, chỉ là Linh Tường trong lúc đó đã hai lần đi tới phòng của Lạc Anh. Ngự Nô đáp. - Vậy trong phòng của Ức Hà Phiêu có thấy động tĩnh gì không? Trần Phong hỏi tiếp. - Không, thuộc hạ luôn để ý quan sát nơi đó. Phá Trúc đáp. Trần Phong và mọi người đi đến phòng của Ức Hà Phiêu. Lúc bước vào TrầnPhong nhìn kỹ nơi khe cửa, lấy ở đó ra một đoạn chỉ trắng. Khi TrầnPhong vừa bước vào xong đã đặt nó ở đây, đoạn chỉ vẫn còn chứng minhrằng cánh cửa này vẫn chưa được mở lại. Trần Phong đẩy cửa bước vào. Ngoại trừ bình hoa bị vỡ và cửa sổ phía sau bị phá hỏng, không có gì bất thường. Ức Hà Phiêu nói khi đó nàng trốnsau chiếc tủ bên giường. Nàng nhìn những bông hoa trên chiếc bàn, sau đó cất tiếng hỏi : - Những bông hoa này sao đã héo khô rồi? Bây giờ sự chú ý của mọi người chuyển sang hoa bên trong phòng, phát hiện thấy toàn bộ hoa đều đã héo tàn. - Có độc. Phá Trúc bảo. - Tịch Nguyệt, ở đây chỉ có ngươi biết dùng độc, còn nữa, trong toàn bộsự việc đều có ngươi tham dự, ngươi thực sự rất khả nghi. Ức Hà Phiêu hồ nghi. - Nếu nghi ngờ ta, ta cũng chẳng biết làm thế nào, chỉ có điều nếu tadùng độc để giết người, sẽ không để lại cho các ngươi chút đầu mối nàođâu, lại càng không dùng chủy thủ như ngươi nói, chỉ là việc thừa. Tịch Nguyệt phân trần. - Hôm nay dừng lại ở đây, có chuyện gì để ngày mai nói tiếp. Trần Phong nói rồi rời khỏi phòng Ức Hà Phiêu. Những người khác cũng đều lục tục đi khỏi. Trần Phong ở trong phòng mình không ngủ mà pha lấy một bình trà, trầm lặng ngồi uống từng tách từngtách một. Khi Trần Phong uống tới tách thứ bảy, hắn nói vọng ra cửa : - Vào đi. Cửa bị đẩy ra, đó là Tịch Nguyệt. - Chủ nhân biết thuộc hạ sẽ tới? Tịch Nguyệt hỏi. - Phải, có một số chuyện ngươi vẫn còn chưa giải thích. Trần Phong rót cho Tịch Nguyệt một tách, rồi mời nàng ngồi xuống. - Thuộc hạ tới đây để giải thích chuyện đó. Tịch Nguyệt ngồi xuống, rồi tự nhiên hớp một ngụm trà. - Vậy ngươi nói đi. - Thực ra độc châm bắn tới hắc y nhân đó chỉ là chất gây mê, không thể trí mạng được. Tịch Nguyệt nói. - Có hai vấn đề. Thứ nhất, tại sao ngươi không giải thích, bởi vì nhưthế này người khác rất dễ nghi ngờ ngươi. Thứ hai, hắc y nhân không phải ngươi giết, vậy thì là ai? Trần Phong hỏi. - Không giải thích chính là để mọi người nghi ngờ thuộc hạ, như thế mớicó thể khiến hung thủ thực sự thả lỏng cảnh giác, lộ ra sơ hở. Còn aigiết tên hắc y nhân đó thuộc hạ không rõ, nhưng khi thuộc hạ nhìn tênhắc y nhân lướt qua, cũng phải nói là, tên hắc y nhân thuộc hạ thấy vàtên hắc y nhân đã chết không phải cùng một người. Còn nữa, kẻ chết đã bị giết từ hai canh giờ trước rồi, chết vì độc. - Ý ngươi nói hung thủ thực sự có ý muốn khiến mọi người nghi ngờ ngươi, bởi vì trong Tử Trúc Lâm chỉ có mình ngươi biết dùng độc. Trần Phong trầm ngâm. - Có khả năng này. Nếu nói như vậy, hung thủ chính là người trong TửTrúc lâm, nhưng cũng có một khả năng khác, khi hung thủ chính là ngườibên ngoài. Hắn bịt mặt chỉ để giấu đầu hở đuôi, khiến chúng ta cho rằnghung thủ chính là người trong Tử Trúc lâm. Tịch Nguyệt khẳng định. - Được rồi, ngươi về trước đi, ngươi phải tìm biện pháp giải trừ chất độc Lạc Anh trúng phải. Trần Phong nói xong uống cạn tách trà. Chuyện này khiến mọi người về phòng rồi đều không ngủ được. Sang hômsau, ánh dương xuyên qua Tử Trúc lâm tỏa sáng khu sân vườn. Mấy ngườibọn Ngự Nô đã bước ra, họ đều đang điều hòa linh lực của mình, hy vọngcó thể nhanh chóng hồi phục. Tịch Nguyệt bước ra từ phòng Lạc Anh, bởi vì Lạc Anh mỗi ngày đều phảidùng rất nhiều thuốc. Tuy mọi người không nói gì, nhưng có con mắt nhìnkhác biệt với Tịch Nguyệt, bởi vì toàn bộ chứng cứ đều nhằm vào nàng.Dẫu Tịch Nguyệt đã nói với Trần Phong đêm qua, không giải thích là đểkhiến hung thủ thực sự buông lỏng cảnh giác, nhưng chuyện này vẫn chỉ có mình Trần Phong biết. Còn Trần Phong tin hay không, có suy nghĩ thếnào, e rằng chỉ bản thân hắn mới biết mà thôi. Cát Duyệt, Sầm Hàm, Phá Trúc và cả Ức Hà Phiêu đều tới khu vườn. Như vậy thêm vào Trần Phong nữa, mọi người đã tề tựu đông đủ. Bọn họ cũng đềuđang nghĩ làm sao để giải quyết chuyện này, để nó quấn lấy thì thực khóchịu. Trần Phong một mình cả đêm uống trà, cân nhắc lại sự tình rất nhiều lần, nhưng chưa thấy một kẽ hở nào. Hắn nghĩ hung thủ không đắc thủ, nhấtđịnh sẽ quay lại, chỉ là hắn thực không nghĩ ra nguyên nhân để giết ỨcHà Phiêu. Nếu là Thích khách của Ma tộc, vậy làm sao trong thời gianngắn như vậy biết được Ức Hà Phiêu là nguyên thần của Công chúa gửi vào. Châu Tế tuy có nói về vấn đề nội gián, nhưng lúc ấy các Tinh linh Vương tộc đều mất đi sức tấn công, căn bản không thể chạy thoát khỏi sự truyđuổi của Ức Hà Phiêu và Tịch Nguyệt. Còn trong khoảng thời gian nửangày, cả năm vị Vua Tinh linh đều nằm trong tầm quan sát của Trần Phong, càng không có khả năng liên lạc với người ngoài để tiết lộ tin tức. Trần Phong nghĩ mãi chẳng ra, lẽ nào mục đích của hung thủ không phải là Ức Hà Phiêu, mà người nào khác nhưng đã nhầm đối tượng hoặc cố ý làmgiả, nhưng làm như thế với mục đích gì? - Liên quan đến chuyện đêm qua của Ức Hà Phiêu, nhất thời không thể trara thì trước tiên không cần vội điều tra nữa, bởi vì chúng ta còn cónhiệm vụ quan trọng hơn, chính là về hồn phách của Hoàng tử. Trần Phong nói đến đây, quay sang Ức Hà Phiêu hỏi : - Nàng thấy thế nào? - Đương nhiên chuyện quan trọng cần thực hiện gấp, ta không có sao, chỉ là để tên thích khách đó chạy mất rồi. Giọng nói của Ức Hà Phiêu chứa đựng sự tiếc nuối và bực bội. - Thưa chủ nhân, khu làng phụ cận và thành thị gần nhất có rất nhiềungười nói rằng trông thấy quỷ, cũng có rất nhiều người vì đó mà chết.Trạng thái tử thi rất kinh khủng, lại không thể điều tra ra. Phá Trúc nói. - Quỷ à? Tiên Cụ không hiểu. - Chính là vong linh mà chúng ta thường nói. Hồn phách của người chếtrồi nhưng chưa vào Minh giới, bọn chúng lưu lạc ở phàm trần quá lâu,biến thành tà ác vô cùng. Trần Phong giải thích. - Bọn chúng có thể tùy thời điểm mà ẩn thân, rồi chui vào thân thể người sống, cho nên rất khó đối phó. Sầm Hàm tiếp lời. - Không có biện pháp nào tốt hơn, chỉ có thể tìm đối phó với từng têntừng tên một. Đằng nào thì hồn phách của Hoàng tử nhất định phải tìmthấy. Trần Phong quyết định. Trần Phong để các Tinh linh Vương tộc, Tịch Nguyệt và Sầm Hàm lưu lại Tử Trúc lâm. Hắn, Ức Hà Phiêu, Phá Trúc cùng với Cát Duyệt tới thôn làngphụ cận xem xét. Trước khi đi, Phá Trúc bày bố bên ngoài Tử Trúc lâmtrận pháp kỳ môn độn giáp, khiến người ngoài khó lòng tiến vào được.Đương nhiên, cường giả có linh lực cao cường vẫn có thể phá giải, nhưngđảm bảo được an toàn trong thời gian ngắn. Vì quỷ sợ ánh mặt trời nên ban đêm mới xuất hiện. Nhóm Trần Phong trướctiên đến khu làng, nơi đây bị âm khí dày đặc che phủ, dân làng nói thithể người bị quỷ giết trong mộ đều không cánh mà bay hết, có người thậmchí còn trông thấy cả quỷ hồn của người bị giết. Cũng phải nói rằng, người bị quỷ giết hồn phách không thể nào vào Minhgiới được, chỉ có thẻ làm cô hồn tiếp tục lang thang, sau đó biến thànhtà ác hại người. Trần Phong nghĩ nếu quả cứ tiếp tục như vậy, phàm trầnkhông bị Ma tộc công phá cũng trở thành luyện ngục. Do đó hắn nhất địnhphải thu phục đám quỷ hồn này, nếu không thể tống vào Minh giới luânhồi, vậy chỉ còn cách đánh cho chúng hồn phi phách tán mà thôi. Phá Trúc nói với dân làng : - Đêm nay mọi người không được ra ngoài, nhà nào cũng đều phải treo mộtngọn đèn đỏ, tuyệt đối không được để nó bị tắt, bởi nếu như vậy mà gặpphải ác quỷ lợi hại, bọn ta rất khó đối phó. Một cụ già, chắc là trưởng thôn nói : - Các vị thực sự có thể giúp chúng tôi diệt trừ lũ ác quỷ này ư? Bọn chúng muốn biến cả làng thành mộ phần hết đó. Cụ nói xong, một dòng lệ tuôn rơi trên khuôn mặt già nua. Bởi vì cụ tậnmắt nhìn thấy một con ác quỷ giết chết đứa cháu tròn mười tuổi của mình. - Bọn tôi nhất định sẽ dùng hết khả năng của mình để trợ giúp, để hết đêm nay mọi người lại có được sự bình yên. Phá Trúc trả lời. Phá Trúc xếp đặt khắp quanh làng đầy những đá và dây thừng. Đây khôngphải là trận thế thông thường, nó có cùng nguồn gốc với thuật Bát quáikỳ môn độn giáp được bày bố bên ngoài Tử Trúc lâm, nhưng đặc biệt là nócó thể vây khốn quỷ hồn, giống như một kết giới vào được mà không rađược. Phá Trúc bày trận xong thì trời đã tối, thôn làng lặng lẽ tĩnh mịch,không nhìn thấy một bóng người nào. Tuy nhiên, trong mỗi nhà đều thấychiếu ra ánh sáng đỏ hồng, đó là đèn lồng mà Phá Trúc đề nghị họ thắplên. Phá Trúc nói quỷ có âm khí nặng, nếu như dương khí quá nặng thì sức mạnh của chúng liền bị giảm đi, để dân làng thắp đèn là để tụ tập dương khí của dân làng, như vậy hiệu quả tăng gấp đôi mà đỡ tốn sức. Phá Trúc và Cát Duyệt thủ ở cổng làng phía tây, Trần Phong và Ức HàPhiêu thủ ở cổng làng phía đông. Bởi các nơi khác đều bị kết giới củaPhá Trúc phong kín, chỉ còn lại hai nơi này là quỷ có thể tiến vào. Bọn họ đều ngồi trên mái nhà hoặc trên cây để canh giữ cổng làng. Lúcnày cả làng đã bị chướng khí bao phủ, luồng chướng khí này là từ trênmình lũ quỷ hồn phát ra, có thể truyền xa mười dặm - Xem ra đêm nay là thời điểm bách quỷ dạ hành, hơn nữa, còn có cả ác quỷ lợi hại. Phá Trúc trên cây nói. - Làm sao mà biết được? Cát Duyệt hỏi? - Với chướng khí dày như vậy ít nhất phải có trên trăm quỷ, hơn nữa cònhiện ra lam sắc, đó chính là ác quỷ lợi hại. Chẳng lẽ hôm nay là ngàyđặc biệt gì sao? Phá Trúc không hiểu. - Bất kể thế nào, trăm quỷ cũng được, ác quỷ lợi hại cũng xong, hôm nay chính là ngày cuối cùng của chúng. Khuôn mặt Cát Duyệt hiện lên vẻ dữ dằn. Trần Phong và Ức Hà Phiêu ngồi trên mái nhà lợp ngói. Ánh sáng phát ratừ chiếc lông vũ kim sắc trên đầu Ức Hà Phiêu bao trùm lấy cả hai người. - Ngươi cho rằng hồn phách của Hoàng tử có thể xuất hiện ở đây không? Ức Hà Phiêu hỏi. - Ta cũng không rõ. Trần Phong trả lời. - Hồn phách của Hoàng tử lưu lại phàm trần đã lâu lắm rồi. Ta nghĩ nếuanh ta có xuất hiện cũng là ác quỷ thôi, nếu trao Huyết Oán kiếm cho một ác quỷ như thế thì sẽ là may mắn hay bất hạnh đây. Ức Hà Phiêu lo âu. - Chuyện này ta vẫn chưa nghĩ đến, cảm ơn nàng đã nhắc nhở, nếu không phải là bất đắc dĩ, ta sẽ không dùng tới Huyết Oán kiếm. Trần Phong cũng bồn chồn trong dạ. Chợt nghe thấy một đợt tiếng trống, tiếng chiêng, như gần như xa, tươngtự âm thanh trong lễ rước dâu. Nhưng canh ba nửa đêm rồi sao lại có lễrước dâu? Âm thanh càng lúc càng rõ ràng, phảng phất ngay trước mắtmình, vậy mà không trông thấy gì hết. Cả bốn người đều hết sức cẩn thậnquan sát động tĩnh nơi cửa vào. Từ chỗ cửa vào truyền lại từng luồng ánh sáng lam sắc. Ánh sáng chiếulàm hiện ra một đám người ăn mặc như dân thường. Bọn họ đang khua chiêng gióng trống, bộ dạng hỉ khí đầy tràn. Nhưng nhóm người Trần Phong hiểurằng đây chẳng phải người mà là quỷ. Bọn chúng phải hiện thân để nhómTrần Phong nhìn thấy, bởi vì kết giới của Phá Trúc chỉ chừa ra cổng vàonày. - Mọi người nghe cho rõ đây, có một gã xú đạo sĩ đã tới thành trấn gầnđây nhất, ngày nào cũng tìm chúng ta gây rối. Hôm nay Quỷ Yêu Vương muốn cưới con gái của Trương lão hán, chúng ta nhất định phải đưa nàng về.Nếu gã xú đạo sĩ đó dám ngăn trở thì mang hắn theo luôn. Một tên mặt đầy sẹo nói. - Đúng, gã xú đạo sĩ đó đã giết ca ca ta, ta nhất định phải báo thù. Một gã vươn cái đầu khỉ lên mà la ó. - Sao ta thấy khí trời hôm nay có gì đó không ổn, tại sao nhà nào cũng đều thắp đèn vậy? - Nhất định gã xú đạo sĩ đó đã đến rồi, đến vừa đúng lúc. Tên mặt sẹo hầm hừ. - Lũ cô hồn dã quỷ các ngươi, nếu còn không mau về Minh giới luân hồi thì chỉ có hồn phi phách tán thôi. Phá Trúc nhảy từ trên cây xuống, tiếp đó là Cát Duyệt. - Các ngươi là ai? Tên đầu khỉ hung dữ hỏi. - Xem ra các ngươi một nửa là quỷ, một nửa là yêu, không thể để các ngươi tiếp tục làm hại phàm trần được nữa. Bên kia, Trần Phong và Ức Hà Phiêu cũng đã bắt đầu chiến đấu cùng bọnchúng. Hào quang trên người Ức Hà Phiêu khiến chúng không cách nào tiếpcận. Dần dần, quỷ càng lúc càng đông, còn bọn chúng cũng dường như giếtkhông chết được, bị một đao chém thành hai nửa rồi vẫn hợp trở lại, hoặc là phân ra thành hai người tiếp tục đánh nhầu. Bốn người từ hai đầu bịbức vào giữa làng, hội họp tại một nơi. - Có chuyện gì vậy? Quỷ càng lúc càng đông, tiếp tục như thế này thì cả làng sẽ bị hủy diệt mất. Cát Duyệt nói. - Không hay rồi, đèn lồng từng chiếc từng chiếc một bị tắt mất. Ức Hà Phiêu nhìn thấy trong phòng của dân làng đều dần tối đi. - Xem ra chỉ có thể dùng Huyết Huyền thôi, nhưng như vậy bọn chúng sẽ hồn phi phách tán. Phá Trúc nói. - Quan tâm nhiều thế làm gì, nếu không sẽ càng khó đối phó, tính mạng của dân làng cần hơn. Cát Duyệt hối. Phá Trúc hiểu tính nghiêm trọng của sự tình. Nếu như còn không động thủ, dương khí tán hết, âm khí gia tăng thì sức mạnh của đám quỷ đó sẽ tănglên mấy lần. Nàng cắn ngón tay, nhỏ ra hai giọt máu vào không trung, sau đó trên cả hai thanh trúc kiếm đều mang một giọt máu. Thân kiếm phát ra hào quang bạch sắc, quỷ bị kiếm này đâm trúng đều biến mất không tămtích, hồn phi phách tán. Cát Duyệt cũng làm như vậy, mấy đạo ánh sáng bạch sắc lóe lên, quỷ đãbiến mất một nửa. Quỷ còn lại biết đối thủ lợi hại, muốn bỏ chạy nhưngbốn phía xung quanh đều bị Phá Trúc bố trí kết giới không thể đào tẩu,cũng không thể ẩn mình, chỉ còn cách liều lĩnh chiến đấu. Ức Hà Phiêu rút chiếc lông vũ kim sắc trên đầu xuống, biến thành mộtchiếc quạt lớn, dùng lực quạt một cái, quỷ biến mất như thể bị gió thổitan. Đại chiến hết hai canh giờ, thôn làng cuối cùng đã yên tĩnh trởlại. - Sao không thấy tên đầu khỉ nửa quỷ nửa yêu đó? Cát Duyệt băn khoăn. - Bởi nó là nửa quỷ nửa yêu, hơn nữa sức mạnh lợi hại hơn so với đám quỷ thông thường này, có thể chạy thoát khỏi kết giới. Phá Trúc đáp. - Thả hổ về rừng rồi sau này nó sẽ quay lại báo thù. Cát Duyệt nói. - Nó không tới tìm chúng ta, chúng ta cũng phải tìm nó, tên Quỷ Yêu mà nó nói là kẻ chúng ta nhất định phải thu phục. Trở về bên ngoài Tử Trúc lâm, trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp của Phá Trúc không ngờ biến động, dường như có kẻ xâm nhập. Bọn họ cấp tốctiến vào Tử Trúc lâm. Sầm Hàm, Ngự Nô mấy người an toàn vô sự ngồi trong sân vườn, giống như đang đợi nhóm Trần Phong trở về. - Bên ngoài xảy ra chuyện gì vậy? Phá Trúc hỏi. - Ta cũng không biết. Sau khi các người đi, trận Ngũ hành bát quái kỳmôn độn giáp bắt đầu biến động. Ban đầu ta còn cho rằng có Thích kháchxâm nhập, do đó mới triệu tập mọi người tới nơi này, nhưng không hề phát hiện thấy Thích khách. Sầm Hàm nói. - Lạ thật. Phá Trúc ngập ngừng nói hai tiếng rồi không nói nữa. Trần Phong cũng cảm giác có gì đó không ổn. Thuật Ngũ hành bát quái kỳmôn độn giáp của Phá Trúc có thể biến động như thế nhất định phải do kẻnào đó xâm nhập, nhưng bên trong không chút động tĩnh như cố ý tung hỏamù. - Thưa chủ nhân, lũ hồn phách đó sao rồi? Linh Tường hỏi. - Đều đã thu phục hết rồi, mấy ngày nữa còn phải đối phó với vua của bọn chúng là Quỷ Yêu. Trần Phong đáp. - Vậy có tin tức gì về Hoàng tử không? Ngự Nô hỏi tiếp. - Không thấy. Trần Phong trả lời. Đêm khuya, Trần Phong nghĩ tới đám ác quỷ ấy, và cả lời Ức Hà Phiêu nói. Nếu Hoàng tử cũng đã biến thành ác quỷ vậy thì phải làm sao? Huyết Oánkiếm liệu có nên đưa cho anh ta, để rồi anh ta sẽ gây nên hạo kiếp haylà ngăn cản hạo kiếp? Trần Phong trong lòng vô cùng mâu thuẫn, ngồi trên chiếc cầu nhỏ cả đêm không ngủ. Hai ngày sau, Cát Duyệt mang tin tức về. Người đạo sĩ đến thành trấn bắt quỷ bị Quỷ Yêu giết hại, thi thể bị xé thành muôn mảnh, lại còn trônggiống như bị con gì đó cắn, khủng khiếp rợn người. - Đó là sự trả thù của Quỷ Yêu. Tên đầu khỉ đào tẩu được cho rằng chúngta và đạo sĩ đó là cùng một bọn, nhất thời không tìm thấy chúng ta nêngiết hại người đạo sĩ đó. Phá Trúc nói. - Vậy hắn hẳn sẽ chóng tới tìm chúng ta thôi. Nghe nói Quỷ Yêu là mộtcon Thụ yêu (yêu tinh cây) ngàn năm tu hành cùng ác quỷ lòng đầy oán khí kết hợp thành. Sức mạnh của hắn không thể xem nhẹ. Cát Duyệt lên tiếng. Trần Phong đột nhiên nảy ra một ý nghĩ. Lẽ nào ác quỷ lòng đầy oán khíđó chính là hồn phách của Hoàng tử? Nghĩ đến đây, lòng chợt lạnh ngắt,thực sự chẳng biết phải giải quyết chuyện này ra sao. Bởi vì sự lợi hại của Quỷ Yêu thâm sâu khó lường, bọn Trần Phong cũngkhông dám bất cẩn, do đó trước tiên phải đợi các Tinh linh Vương tộckhôi phục được linh lực công kích mới có thể bàn tiếp. Phá Trúc bố trílại trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp, đề phòng nhỡ có sơ xuất nào. Tịch Nguyệt luôn chăm sóc cho Lạc Anh nhưng vẫn chưa có gì khởi sắc. Từ sau khi Ức Hà Phiêu bị thích sát, nàng đã chuyển tới ở sát vách Trần Phong, để hắn bảo vệ an toàn cho nàng. Đêm nay, Trần Phong ngồi trên cầu như bình thường, nghĩ đi nghĩ lại loạn hết cả lên mà chưa phát hiện được chuyện gì, cuối cùng ngây ra nhìn tay trái mình, bởi vì hắn lại cảm giác được sự ấm áp ấy. Quay đầu lại, Trần Phong thấy Ức Hà Phiêu đang từ đâu cầu bên kia bước tới chỗ hắn, từngbước từng bước một, nụ cười chúm chím. Khi họ vừa gặp nhau, bất chợt vang lên một tiếng sấm động trời, một tiasét từ trên cao đánh xuống, vị trí tiếp nhận bên dưới chính là phòng của Tiên Cụ. Trần Phong và Ức Hà Phiêu nghe tiếng nhìn sang, thấy một bóngngười bay ra từ nóc phòng Tiên Cụ. - Có chuyện rồi. Trần Phong cùng Ức Hà Phiêu cùng phi thân tới. - Chủ nhân! Có kẻ thích sát thuộc hạ, nếu như không có Lôi phòng hộ thì thuộc hạ đã mất mạng rồi. Tiên Cụ nói. - Đã nhìn thấy rõ ràng kẻ đó chưa? Trần Phong hỏi. - Chưa, hắn mặc đồ đen, bịt mặt. Tiên Cụ trả lời. - Trước tiên đừng về phòng vội, trong phòng có thể có độc. Ngươi bảo mọi người tới sân vườn nhanh, để xem ai không có mặt. Trần Phong nói. Trần Phong và Ức Hà Phiêu đuổi vào sâu trong Tử Trúc lâm thì bóng ngườibiến mất, không chút động tĩnh. Họ dừng chân quan sát tứ phía, đột nhiên Trần Phong ngửi thấy mùi máu, từ nhạt đậm dần, truyền lại từ phía bêntrái, cách khoảng hơn hai dặm. Trần Phong và Ức Hà Phiêu tới nơi thì thấy một người đã ở sẵn đó, cảngười là y phục đỏ hồng, từng tầng từng lớp ám khí trông rất nổi bậttrong bóng đêm. Người này đang đứng bên cạnh một thi thể, là TịchNguyệt. - Lại là ngươi. Ức Hà Phiêu dằn từng tiếng. - Lần này ta không xuất thủ. Ta tới đây đã thấy như vậy rồi. Tịch Nguyệt trả lời. - Tiên Cụ nói là một kẻ mặc hắc y bịt mặt, nhưng kẻ đó... Trần Phong đột nhiên phát hiện tử thi không chỉ không mặc hắc y mà tóccũng không có màu đen. Trong màn đêm, hắn nhìn thấy mái tóc màu xanhlam. - Là Phá Trúc. Ức Hà Phiêu không nhịn nổi bật thốt, nói xong muốn tới gần lật thi thể lại nhưng bị Tịch Nguyệt ngăn cản. - Đừng động vào cô ấy, cô ấy trúng độc rồi, ngươi chạm vào như vậy cũng sẽ bị trúng độc đó. Tịch Nguyệt bình tĩnh nói, sau đó rút độc châm trên tay mình ra châm lên tử thi mấy lần, sau đó mới lật trở lại. Mọi người kinh ngạc, đúng làPhá Trúc, đôi mắt mở to, phảng phất như đang khiếp sợ, chết không nhắmđược mắt. - Sao có thể là Phá Trúc? Tâm tình của Trần Phong lúc này cực kỳ nặng nề, cảm giác không tránh khỏi được minh thương ám tiễn. - Trần Phong, ngươi nhìn tay của cô ấy đi. Ức Hà Phiêu chỉ vào tay trái của Phá Trúc, không ngờ đã bị chặt đứt. - Vết thương đã bị rữa do tác dụng của độc, do đó không thể biết được làm thế nào mà bị cắt đứt. Tịch Nguyệt kiểm tra rồi nói. - Xem xem quanh đây có cánh tay đứt nào không? Trần Phong nói. Lúc này Sầm Hàm và Cát Duyệt đã tới, nhìn thấy thi thể của Phá Trúc đều kinh ngạc, bi thương muôn phần. Sầm Hàm hỏi : - Đây là chuyện gì? Phá Trúc cô ấy... Sầm Hàm không thể nói tiếp được. - Cô ấy chết rồi, nguyên nhân gây tử vong trực tiếp là ở yết hầu có mộtvết thương, có thể do chạm phải binh khí có độc, do đó vết thương cũngđã rữa, không thể tra rõ. Tịch Nguyệt nói tiếp. - Còn nữa, trước khi tới đây, cô ta vốn đã trúng độc rồi. - Lạ thật, tại sao mấy người các người đều không ở trong Tử Trúc lâm? Ức Hà Phiêu hỏi. - Phá Trúc lo rằng Quỷ Yêu sẽ đến nên nhờ bọn ta giúp canh gác mấy nơitrọng yếu trong trận, như vậy uy lực sẽ tăng lên trăm lần, đảm bảo đượcan toàn. Cát Duyệt nói. - Thưa chủ nhân, gần đây không có cánh tay nào hết. Tịch Nguyệt không tìm thấy gì. - Đưa thi thể Phá Trúc về thôi. Trần Phong đưa tay phải dùng công lực cách không đẩy không khí vuốt cho đôi mắt Phá Trúc nhắm lại. Trên đường về Trần Phong ngẫm nghĩ. Cặp trúc kiếm của Phá Trúc đều chưakịp rút ra, là do chưa kịp rút đã bị giết chết hay là chưa hề rút ra?Khi chết rồi mắt trợn lên như vậy phải là gặp chuyện gì đó khủng khiếpvô cùng hay là gặp phải người mà mình không ngờ tới? Gần đó có chút ítdấu vết giao chiến nhưng rất không rõ ràng, có thể nói là do vùng vẫy,nhưng do cùng với người khác hay độc tính phát tác? Yết hầu có vếtthương trí mạng, tại sao còn cần nhiều thêm một việc là thêm độc, là đểbảo đảm thành công hay che giấu điều gì? Còn nữa, người đều đã chết rồi, tại sao còn phải chặt đứt tay, mà cánh tay chẳng ngờ không cánh mà bay. Lớp lớp nghi ngờ khiến Trần Phong không thể nào hiểu nổi, cuối cùng hắnvẫn chưa nghĩ ra được mục đích của thích khách lần này là gì. Lần trướclà Ức Hà Phiêu, lần này là Tiên Cụ, hai người này không có liên hệ gì,nhưng tại sao lại giết Phá Trúc, do nàng ta phát hiện được gì chăng? Bọn chúng đều là kẻ mặc hắc y, bịt mặt. Hai lần đều do Tịch Nguyệt pháthiện thi thể trước tiên, hơn nữa đều dùng độc là mặt sở trường nhất củaTịch Nguyệt. Do ngẫu nhiên hay cố ý, hoặc giả còn nguyên nhân gì khác? Trở về Tử Trúc lâm, mọi người trông thấy thi thể của Phá Trúc đều khôngdám tin vào mắt mình. Bi thương nhất chính là Linh Tường, không chỉ bởiPhá Trúc thuộc Vũ tộc, mà còn do sự thông minh và cá tính của nàng takhiến cho Linh Tường rất yêu thích. Vậy mà còn chưa nói chuyện được mấyđã ra đi rồi, điều này khiến Linh Tường khó lòng chịu đựng được? LinhTường vốn muốn đợi linh lực hồi phục rồi sẽ truyền thụ cho Phá Trúchuyễn thuật mà chỉ Vương tộc Tinh linh mới có tư cách tập luyện. Nhưnggiờ đây, chuyện gì cũng đều là quá muộn, Phá Trúc vĩnh viễn không thểbiết được tâm ý của Linh Tường. - Tiên Cụ, vừa rồi có ai không ở trong phòng? Đặt thi thể của Phá Trúc ở khoảng giữa nơi mọi người đứng, Trần Phong hỏi. - Ngự Nô ở trong phòng, Linh Tường và Tế Qua thì đều không. Bọn họ quay về từ Tử Trúc lâm. Tiên Cụ trả lời. - Các ngươi đi đâu? Trần Phong nhìn sang hai người. - Thuộc hạ ở một nơi không xa lắm đằng sau phòng xem đom đóm, xem say mê quá đến quên cả quay trở về, đến lúc nghe thấy tiếng sấm mới biết cóchuyện, vội vàng quay lại. Linh Tường nói. - Thuộc hạ luyện tập linh lực trong Tử Trúc lâm, hy vọng có thể sớm hồi phục. Tế Qua lạnh lẽo đáp lại. - Các ngươi chỉ có đúng một mình mình, không ai có thể làm chứng cho các ngươi được. Trần Phong nói. - Thưa chủ nhân, người nghi ngờ họ sao? Tiên Cụ không dám tin, hỏi. - Thuộc hạ hiểu. Không chỉ hai người chúng thuộc hạ, ở đây mỗi một người đều có điểm khả nghi. Phá Trúc đã từng nói với thuộc hạ rằng thuật Ngũhành bát quái kỳ môn độn giáp của nàng ta mỗi giây đều sinh ra biến hóakhác nhau, cũng có nghĩa nếu người nào may mắn vào được thì cũng khôngthể ra được, do đó tên thích khách ấy giờ vẫn còn ở bên trong Tử Trúclâm. Linh Tường lên tiếng. - Kẻ đáng nghi nhất chính là ngươi, Tịch Nguyệt. Ức Hà Phiêu hằn học. - Ta biết, cũng đích thực là rất khả nghi. Hai lần thích khách xuất hiện đều dùng độc, hơn nữa đều do ta là người đầu tiên phát hiện, cũng không hiểu do ngẫu nhiên hay có kẻ cố ý sắp xếp. Nhưng nếu là ta, ta khôngthể để lộ mình quá rõ như thế. Tịch Nguyệt nói. - Đó là do cả hai lần ngươi đều bất đắc dĩ, chúng ta truy đuổi quá gắtgao nên ngươi không kịp che giấu, do đó mới tương kế tựu kế, đưa mìnhvào vị trí đáng nghi nhất, như vậy cũng dễ thoát hơn. Ức Hà Phiêu dằn từng tiếng một. - Không thể là Tịch Nguyệt được. Khi ấy bọn ta đều đang giúp Phá Trúcphòng thủ ở mấy nơi quan yếu trong trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độngiáp, căn bản không có khả năng tới Tử Trúc lâm thích sát Tiên Cụ. Sầm Hàm nói. - Nếu trong lúc ấy tự tiện rời vị trí thì trừ Tịch Nguyệt, cả ta và Sầm Hàm cũng khả nghi. Cát Duyệt nói. - Độc Phá Trúc trúng phải rất lợi hại, nếu không nhập thổ sẽ dẫn tới thối rữa toàn bộ. Tịch Nguyệt nói. - Để ta mai táng cho nàng. Linh Tường nói. Thi thể của Phá Trúc được chôn cất ở nơi bình thường nàng vẫn luyệnkiếm. Linh Tường đào cho nàng ta một mộ phần sâu ba thước. Khi nắm đấtcuối cùng được đưa xuống, trên không đột nhiên bay xuống một vật màutrắng, không phải tuyết, mà là lông vũ. Đây chính là lễ vật cuối cùng mà Linh Tường tặng cho Phá Trúc. Chiếc lông vũ này tượng trưng cho Vươngtộc của Vũ tộc. Linh Tường nghe phụ vương nàng nói, Tinh linh tới phàmtrần tìm Công chúa cùng Ngự Nô tuy không phải Vương tộc, song đều làthành phần ưu tú của mỗi tộc. Bây giờ Linh Tường vừa mới gặp được hậunhân ưu tú nhất của Tinh linh Vũ tộc, chưa kịp làm gì đã phải tự taychôn cất nàng ta dưới đất sâu, nỗi thống khổ trong lòng chỉ mình nàng có thể hiểu được. Mọi người trở về phòng thì trời cao trút cơn mưa lớn, nhưng chẳng thấytia chớp hay tiếng sấm động. Giống như dòng lệ thủy không nhịn được tuôn rơi của Phá Trúc, nhưng nàng quật cường không để phát ra âm thanh nào. Cơn mưa kéo dài suốt một ngày, đến đêm vẫn chưa có dấu hiệu nhỏ đi. Trần Phong bị mất ngủ, ngồi uống trà trong phòng, cửa sổ đều mở, mưa có lúchắt cả vào. Nơi đây ngoại trừ phòng của Ức Hà Phiêu sát vách không thểthấy ra, toàn bộ phòng hai bên đều có thể quan sát được. Trong phòng của Tiên Cụ quả nhiên có độc, nhưng đã bị Tịch Nguyệt thanhtẩy hết. Phòng của hắn ở tận cùng bên trái, trong phòng còn ánh sáng leo lắt, xem ra hắn cũng bị mất ngủ. Cạnh bên là phòng Ngự Nô, cũng sángđèn. Sau đó là Lạc Anh, nàng ta vẫn đang hôn mê, trong phòng tối đen,còn lại là Tế Qua và Linh Tường. Tận cùng bên phải vốn là phòng của PháTrúc nhưng giờ đây người đi lầu vắng. Bên cạnh là phòng của Tịch Nguyệt, ở trong không thắp đèn. Tiếp đó là Sầm Hàm và Cát Duyệt, đều thấy ánhđèn hắt ra từ trong phòng. Khi Trần Phong hớp một ngụm trà, một bóng người xuất hiện trước mặt hắn, sau đó cửa sổ cửa chính đều khép lại. Trần Phong nhìn người này, hạtách trà xuống, rót cho nàng một tách rồi mời nàng ngồi. - Thưa chủ nhân, thuộc hạ tới bàn với người về cái chết của Phá Trúc. Người vào chính là Tịch Nguyệt. - Nói đi. - Linh Tường nói đúng. Trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp của PháTrúc ngoại trừ mấy người bọn thuộc hạ, không ai có thể dễ dàng tiến vào. Do đó, Thích khách nằm chính trong bọn thuộc hạ. Tịch Nguyệt nói. - Nói tiếp đi. - Kiếm của Phá Trúc chưa rút ra làm thuộc hạ nghĩ tới hai nguyên nhân,thứ nhất là do cô ấy đã trúng kịch độc, thứ hai chính là cô ấy chưachuẩn bị rút ra đã bị giết rồi. - Chuyện này ta đã nghĩ đến. - Mắt cô ấy mở to như vậy nhất định không phải bởi trông thấy điều gìkhủng khiếp, một người đến Vương Xà còn chẳng sợ, còn sợ cái gì đây? Dođó, nhất định là đã nhìn thấy người quen thuộc không ngờ đến đột nhiênhạ thủ. Tịch Nguyệt nói. - Điều này ta cũng biết. - Vết thương ở một nơi yết hầu đó thôi không cần độc đã đủ trí mạng rồi. Do đó, thuộc hạ cho rằng thích khách nhằm mục đích che giấu, còn cảchuyện rõ ràng giết Phá Trúc xong vẫn chặt đứt một cánh tay của cô ấycũng là để che giấu. - Tại sao cần phải che giấu? Có phải để bảo đảm hơn nữa không? Trần Phong hỏi. - Điều này căn bản không cần thiết. Thứ nhất, Phá Trúc ban đầu đã trúngđộc. Thứ hai, kẻ đó đủ khả năng giết cô ấy trước khi Phá Trúc kịp cóphản ứng. - Vậy che giấu nhằm mục đích gì? Trần Phong hỏi. - Vết thương, binh khí. Tịch Nguyệt thốt nên mấy chữ. - Ngươi đã có kẻ khả nghi rồi. Trần Phong tựa hồ đã hiểu mục đích thực sự lần này Tịch Nguyệt đến đây. - Đúng, đó chính là Cát Duyệt. Tịch Nguyệt nói. - Ngươi cho rằng vết thương ở yết hầu và dấu vết chỗ tay đứt bị độc làmcho không nhìn rõ là để che giấu đao pháp nhanh như điện của hắn? Trần Phong hỏi. - Phải. - Nếu đúng như vậy, tại sao hắn phải đi thích sát Ức Hà Phiêu, sau đó là Tiên Cụ, cuối cùng mới giết Phá Trúc. Mấy người này tuy ở cùng nhaunhưng có thể nói giữa họ không có mối liên hệ nào. - Vũ, Hỏa, Tuyết, Lôi bốn tộc Tinh linh năm ấy phân tán ra tìm Côngchúa, thuộc hạ và Phá Trúc cùng nhau sinh ra và trưởng thành nên thânvới cô ấy nhất, còn Sầm Hàm và Cát Duyệt đều sau này mới gặp. Vào mộttối trước khi chết cô ấy đã đến tìm thuộc hạ, nói rằng khi trở về saukhi thu phục ác quỷ ở thôn làng đã thấy sự biến động trong trận, sau đókiểm tra lại cẩn thận một lượt mới phát hiện dấu vết một cửa trọng yếubị người khác dịch chuyển. Tịch Nguyệt tiếp tục. - Điều đó có thể cho biết gì? Trần Phong hỏi. - Cửa quan đó từ bên trong rất khó tìm ra, cho nên chỉ là người bênngoài thôi, mà người không hiểu nội tình càng không thể tìm thấy, do đóchỉ có chủ nhân, Ức Hà Phiêu, Phá Trúc và Cát Duyệt. Khi Phá Trúc chếtthì chủ nhân và Ức Hà Phiêu ở cùng nhau, vậy kẻ khả nghi chỉ còn CátDuyệt. Hắn đã làm biến động trận Ngũ hành bát quái kỳ môn độn giáp chính là để khiến chúng ta có cảm giác sai lầm rằng có người xâm nhập. - Ngươi nói rằng Phá Trúc bởi vì phát hiện ra chuyện Cát Duyệt thích sát Ức Hà Phiêu nên sau đó mới bị diệt khẩu? - Có khả năng. - Dẫu cho nói vậy chấp nhận được, nhưng vẫn còn rất nhiều chỗ sơ hở. Cửa mở, Ức Hà Phiêu bước vào. Nàng cũng ngồi xuống, sau đó tự rót cho mình một tách trà. - Nếu là do Cát Duyệt làm, vậy động cơ là gì? Còn nữa, mỗi lần thích sát đều là dùng độc chứ không phải đao. Sở trường của hắn không phải độc mà là đao pháp, còn độc đó rõ ràng phải là cao thủ dùng độc mới có thể sửdụng được. - Ta hiểu, ngươi luôn luôn nghĩ là ta. Tịch Nguyệt đáp. - Phương pháp tự đặt mình vào chỗ nguy hiểm sau đó ngầm tra xét ngườikhác của ngươi quả thực là cao minh, bởi vì như vậy cho dù tất cả mọingười đều nghi ngờ ngươi, thậm chí nói chính là ngươi, nhưng chủ nhânkhông nói người khác cũng chẳng thể bắt ngươi được. Ức Hà Phiêu nói. - Ta và ngươi không có lời nào để nói. Tịch Nguyệt nói rồi bực tức vội vã muốn bỏ đi. - Hiện tại việc quan trọng là tìm cho ra cánh tay đứt của Phá Trúc, cũng chỉ có ở đó mới lưu lại đầu mối chuyện này. Ánh mắt Trần Phong lóe lên tia nhìn sắc bén. Ức Hà Phiêu và Tịch Nguyệt đi rồi, Trần Phong phân tích lại một lượtcuộc nói chuyện vừa xong. Giờ đây Phá Trúc đã chết, còn lời Tịch Nguyệtcũng chỉ là câu chữ phiến diện của nàng ta, không thể tin hết, nhưngcũng rất có lý, không thể không tin. Trong vụ thích sát Ức Hà Phiêu, Trần Phong đuổi tới kẻ nghe tiếng độngxông ra là Tiên Cụ và Ngự Nô, cũng cho biết rằng ngoại trừ họ nhữngngười khác đều đáng hiềm nghi. Lúc xảy ra chuyện thích sát Tiên Cụ, hắnvà Ức Hà Phiêu ở cùng một nơi, người duy nhất ở trong phòng mình là NgựNô. Nói như vậy, ngoại trừ chính bản thân ra, lại loại trừ người bịthích sát là Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ, vậy chỉ còn cách loại trừ nốt cảNgự Nô rồi cả Lạc Anh luôn hôn mê bất tỉnh nữa. Châu Tế nói trong các Tinh linh Vương tộc có nội gián. Nếu đúng như vậychuyện thích sát Ức Hà Phiêu cũng hợp lý, bởi Ức Hà Phiêu là nguyên thần của Công chúa gửi gắm, nhưng tại sao muốn thích sát cả Tiên Cụ nữa? Lúc này động thủ chẳng phải là hơi sớm ư? Trong số Tinh linh Vương tộc chỉcòn lại Tế Qua và Linh Tường, giữa họ đích xác có một là nội gian sao?Trần Phong quả thực không cách nào biết được. Nếu lần thích sát này không phải do Tinh linh Vương tộc làm, vậy hậunhân của Ngũ tộc Tinh linh chỉ còn bốn người: Phá Trúc, Cát Duyệt, SầmHàm và Tịch Nguyệt. Giờ đây Phá Trúc đã chết, còn lại ba người, TịchNguyệt tuy đáng nghi nhất nhưng Trần Phong thấy như vậy quá ư lộ liễu.Sầm Hàm ở cùng với nhóm Trần Phong từ rất sớm, hẳn có rất nhiều cơ hộigiết Tiên Cụ nhưng nàng không làm. Còn Cát Duyệt, dẫu lời Tịch Nguyệtđêm qua nhằm vào Cát Duyệt, nhưng Trần Phong chưa thấy được nguyên nhânvà động cơ. Sáng sớm hôm sau, Tịch Nguyệt gõ cửa. - Thưa chủ nhân, thuộc hạ có phát hiện mới. - Phát hiện gì? Trần Phong nói. - Thuộc hạ thấy bên mộ phần của Phá Trúc có cánh tay đứt ấy. - Đi! Chúng ta đi xem xem! Trần Phong nói rồi cùng Trần Phong phóng tới chỗ mộ phần của Phá Trúc. Tới bên mộ phần, sự tình kỳ lại lại xảy ra, bởi vì bên cạnh đoạn cánhtay đứt của Phá Trúc mà Tịch Nguyệt nói giờ đây có thêm một cánh taynữa. Hai người đứng đó, cảm giác lại có chuyện phát sinh. - Tại sao lại có thể nhiều thêm một cánh tay nữa, là của ai? Trần Phong hỏi. - Thuộc hạ không biết, vừa rồi rõ ràng chỉ có một cánh tay, bởi vì trêntay có độc nên nếu di động sẽ khiến độc tính lan ra rất nhanh, chủ nhânchưa kịp thấy thì đã bị rữa ra hết rồi, do vậy thuộc hạ mới mời ngườitới đây để xem. Tịch Nguyệt nói. - Là ai đưa cánh tay này tới đây? Có dụng ý gì? - Thưa chủ nhân, người xem bàn tay của cánh tay. Tịch Nguyệt chỉ vào cánh tay của Phá Trúc. - Ngón tay cứng ngắc mà co lại, giống như trước khi chết đang nắm thứ gì, sau khi chết bị giằng mạnh ra. Trần Phong quan sát nói. - Có lẽ vật mà Phá Trúc nắm được trước khi chết có thể chứng minh thânphận của thích khách, nhưng thời gian khẩn cấp, thích khách chỉ còn cách chém đứt tay cô ấy mới có thể tránh bị phát hiện. Tịch Nguyệt phân tích. - Có khả năng đó, nhưng tại sao phải đưa trở lại cánh tay đứt này? Còn nữa, cánh tay kia là chuyện gì? - Thưa chủ nhân, người xem kìa. Tịch Nguyệt kinh ngạc, bởi vì nàng nhìn thấy trên cánh tay kia có một vết thương hình chữ “X”, đây chính là tay của Cát Duyệt. - Là Cát Duyệt. Trần Phong cũng kinh ngạc. Sau đó cả hai đều cảm thấy chóng mặt, ngã xuống bên cạnh cánh tay đứt. Khi họ tỉnh lại thì đã là hai canh giờ sau, mở mắt ra trông thấy haicánh tay ấy đã rữa chỉ còn xương trắng. Tiên Cụ, Sầm Hàm và Ngự Nô đangđứng bên cạnh họ. - Chủ nhân, người không sao chứ. Tiên Cụ tới trước đỡ Trần Phong. - Tịch Nguyệt, ngươi có sao không? Sầm Hàm đỡ Tịch Nguyệt dậy. Ngự Nô đứng đằng sau quan sát xung quanh, không hề thấy có nơi nào khả nghi. - Các ngươi sao lại ở đây? Trần Phong cảm thấy không ổn liền hỏi. - Có kẻ thích sát thuộc hạ, thuộc hạ đuổi theo hắc y nhân đến đây. Sầm Hàm nói. - Cái gì? Thích sát ngươi? Trần Phong cảm thấy tầng tầng lớp lớp sương mờ che phủ. - Thưa chủ nhân, chúng ta vừa bị mê yên làm cho chóng mặt ngất đi. Loại mê yên này rất thông thường nhưng không dễ phát hiện. Tịch Nguyệt nói. - Cát Duyệt! Trần Phong đột nhiên nhớ tới vết thương hình chữ “X”. - Chúng ta mau quay về. Trên đường quay về họ gặp Ức Hà Phiêu đang đi tới. Ức Hà Phiêu thấy vẻmặt nhóm Trần Phong là hiểu có chuyện xảy ra, nhưng không hỏi ngay màcùng cả bọn trở về Tử Trúc lâm. Lúc về tới Tử Trúc lâm, Tế Qua đang ở trong sân vườn, Linh Tường thìkhông có đó. Tế Qua ở đây cảm giác sự tình không hay, thấy nhóm TrầnPhong vội vàng quay lại càng chứng minh được điểm này, mau chóng ranghênh tiếp. - Cát Duyệt! Trần Phong chạy thẳng tới phòng Cát Duyệt, không gõ mà đẩy cửa vàothẳng. Nhưng trong phòng trống không, chỉ lưu lại đầy hoa đã héo úa. Rõràng là do độc, loại độc dùng khi thích sát Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ. - Linh Tường đâu? Trần Phong quay đầu hỏi Tế Qua. - Thuộc hạ không rõ. Thuộc hạ vừa rồi cũng không ở đây, khi quay về thì không thấy ai cả. Tế Qua đáp. - Thưa chủ nhân, thuộc hạ đây. Mái tóc lam sắc và trường bào phất phơ mang theo làn hương dìu dịu. - Ngươi đi đâu? Trần Phong hỏi. - Thuộc hạ đi loanh quanh trong rừng, hy vọng có thể tìm thấy đoạn cánhtay đứt của Phá Trúc, nhưng tiếc rằng không thấy, lại tìm thấy thi thểcủa Cát Duyệt. Linh Tường khi nói câu này rất lạnh lùng bình tĩnh, không hề có biểuhiện kinh ngạc lạ lùng, nhưng đây cũng là thái độ nhất quán của nàng. - Lại chết thêm một người, vậy chúng ta đi xem xem. Theo đó tất cả đều theo Linh Tường tới nơi phát hiện thi thể Cát Duyệt. Tử trạng của Cát Duyệt và Phá Trúc không khác nhau nhiều, chỉ là vếtthương trí mạng không ở yết hầu mà nằm nơi tâm tạng. Vết thương đều cóđộc, hơn nữa còn đang rữa, mắt cũng trợn to, thêm nữa, tay trái bị đứtđoạn. - Giờ đây mọi người đều có mặt, Sầm Hàm, ngươi nói đi. Trần Phong nói. - Thuộc hạ đang luyện Cửu Tiết tiên và huyễn thuật, bởi vì thuộc hạ luôn nghĩ tới việc biến nước thành tuyết hoặc băng. Nhưng có một tên hắc ybịt mặt cầm song kiếm thích sát thuộc hạ, đánh chưa lâu y đã bỏ chạy.Thuộc hạ đuổi theo sau nhưng bị trúng ám toán, y tung độc phấn ra, thuộc hạ phải tránh nên để y chạy thoát được, lúc đuổi theo thì đã muộn rồi.Trên đường thuộc hạ gặp Ngự Nô và Tiên Cụ đang đi tìm cánh tay đứt củaPhá Trúc, do đó cùng nhau đi một hướng, cuối cùng tới mộ phần của PháTrúc thì gặp được chủ nhân và Tịch Nguyệt. Sầm Hàm nói. - Tịch Nguyệt, đây là trò bịp của ngươi. Ức Hà Phiêu bảo. - Sáng sớm hôm nay, ta tới mộ phần của Phá Trúc thì phát hiện thấy cánhtay bị đứt của cô ấy, sau đó gọi chủ nhân tới xem cùng ta, khi tới nơithì thấy có thêm cánh tay của Cát Duyệt, sau đó bị mê yên làm ngất di. Tịch Nguyệt tường thuật một cách thành thực. - Ngươi không thấy rất khả nghi à? Tại sao ngươi chỉ gọi mình chủ nhân,hơn nữa xem rồi liền bị mê yên làm ngất, khi tỉnh lại cánh tay biếnthành xương trắng, cũng có thể nói chứng cứ không có. Còn nữa, cao thủdùng độc như ngươi mà để bị trúng mê yên chẳng phải quá bất hợp lý sao. Ức Hà Phiêu vặn lại. - Ta sở dĩ gọi mình chủ nhân bởi vì chỉ có người tin ta, hoặc giả là, ta nhận thấy chỉ có người tin ta. Còn chuyện mê yên, ta thừa nhận ta đãbất cẩn. Tịch Nguyệt phân trần. - Nhầm rồi. Ngươi chỉ gọi mình chủ nhân là để người chứng thực mộtchuyện, chính là ngươi luôn ở cùng một nơi với chủ nhân, không hề rờikhỏi. Nhưng sau khi bị mê yên làm ngất đi rồi, hai canh giờ đó ai cũngkhông biết xảy ra chuyện gì. Ức Hà Phiêu mỉa mai. - Ngươi nghi ngờ ta trong hai canh giờ đó đi thích sát Sầm Hàm? Tịch Nguyệt chau mày. - Không phải thích sát, ngươi chỉ hư trương thanh thế, bởi vì ngươikhông hề dùng tới toàn lực mà chỉ đánh một lát là bỏ chạy. Bởi vì mụcđích của ngươi là để khiến mọi người cho rằng trong khi ngươi đang hônmê có người khác tới thích sát Sầm Hàm. Có như thế mọi người mới khôngcho rằng thích khách là ngươi, cũng có thể tẩy rửa toàn bộ chứng cứ bấtlợi luôn bám lấy ngươi. Ức Hà Phiêu nói. - Đúng thế. Tuy ta đã từng giao thủ mấy chiêu với thích khách, nhưng cảm giác rất lạ. Y dùng song kiếm nhưng không giống như kiếm pháp, bởi vìkhông thuần thục. Sầm Hàm lên tiếng. - Vì Tịch Nguyệt sở trường ám khí, cũng chính là phi đao và phi châmtrên đầu và quanh mình, chứ đâu phải kiếm pháp, nói gì tới song kiếm. Ức Hà Phiêu bảo. Trần Phong đứng bên không nói gì, một mặt phân tích lời đối thoại củahọ, mặt khác suy nghĩ về chỗ bất đồng trong lần thích sát này. Dựa theotrình tự bình thường, sự tình phải như sau, thích khách trước tiên giếtchết Cát Duyệt, rồi đem cánh tay đứt để chung một nơi với cánh tay củaPhá Trúc, chỉ là hành động này nhất thời không giải thích được. ViệcTịch Nguyệt và bản thân bị mê yên làm ngất đi rồi tới vụ thích sát SầmHàm, nếu theo như Ức Hà Phiêu nói chỉ là hư trương thanh thế, để chứngminh hoặc che giấu một số chuyện. Thời gian này Tịch Nguyệt đích xác cókhả năng tiến hành thích sát, tiền đề là nàng ta không thực sự bị hôn mê mà là một cái bẫy được sắp đặt, nhưng điều này không có chứng cứ. Khiấy không có ai ở trong phòng mình, họ đều đi tìm cánh tay đứt của PháTrúc quanh Tử Trúc lâm, nghĩa là, ai cũng có khả năng để thích sát. Hailần trước thi thể đều do Tịch Nguyệt phát hiện lần đầu tiên, còn lần này lại là Linh Tường. Chuyện bị thích sát của Sầm Hàm cũng chỉ là lời lẽphiến diện của riêng nàng, không ai có thể chứng minh được. Nếu điềunàng ta nói là thực, thích khách có hai mục đích. Thứ nhất, để tiếp tụcgây hàm oan cho Tịch Nguyệt như hai lần trước, đây quả là một cái bẫylớn, bởi vì Trần Phong có thể chứng minh Tịch Nguyệt ở cùng với mìnhnhưng trong lúc đó lại bị mê yên thông thường làm hôn mê, như vậy mọingười sẽ nghĩ ngay tới là âm mưu của Tịch Nguyệt. Thứ hai, nếu thíchkhách đúng là Tịch Nguyệt, vậy chính là để giải thoát khỏi hiềm nghi như Ức Hà Phiêu phân tích. Nhưng nếu điều Sầm Hàm nói là giả, điểm thứ nhất về âm mưu gây hàm oan cho Tịch Nguyệt là từ nàng ta. Nhưng bất kể nhưthế nào cũng đều không có chứng cứ để chứng minh, toàn bộ đều là suyđoán. Trần Phong nghĩ tới tại sao hai lần trước đều dùng độc và chủy thủ như cố ý che giấu binh khí của bản thân, lần này lại là song kiếm, hơnnữa còn sử kiếm không thuần thục. Điều này có thể nói được rằng thíchkhách cố ý làm lộ binh khí của mình, nhưng mục đích là để che giấu thứgì đó quan trọng, bởi vì lúc này căn bản không có lý do để tiết lộ,nhưng rốt cuộc là để che giấu điều gì? - Những điều hiện giờ có được không đủ để chứng minh ai là thích khách,nhưng tuyệt đối nằm trong những người chúng ta. Ta không thể để bọn họchết uổng, nhất định phải tìm ra kẻ đó. Trần Phong nói, ánh mắt sắc bén, giọng nói kiên quyết, rồi chuyển thành sự buồn bã. - Mai táng thi thể của Cát Duyệt đi, chôn cất bên cạnh Phá Trúc. Mộ phần cho Cát Duyệt do Tiên Cụ dùng thanh đao trên tay mình đào lên,chôn luôn hai cánh tay đã hóa thành xương trắng. Hắn gào lớn mấy tiếngtrước mộ phần, trời cao đánh xuống vô số thiểm điện, đây là táng lễ củaVương tộc Lôi tộc. Cũng như hôm Phá Trúc ra đi, trời mưa như trút, điều duy nhất khác biệtlà sấm sét chẳng ngừng, những làn chớp điện xẹt ngang trời tựa như đaocủa y. Hắn đang phẫn nộ, hắn cuối cùng có điều gì chưa kịp nói đây? Đêm khuya, cửa phòng Trần Phong bị đẩy ra. Tịch Nguyệt, toàn thân ướt sũng, vẻ mặt đau khổ. - Xin lỗi chủ nhân. Thuộc hạ đã trách lầm Cát Duyệt. Tịch Nguyệt nói. - Sự tình đã như vậy rồi, điều quan trọng nhất là bắt được thích khách. Trần Phong nói. Sau khi Tịch Nguyệt đi khỏi, Trần Phong định gọi nàng lại nhưng muốn nói mà ngập ngừng. Hắn có thể tưởng tượng sự đau khổ của Tịch Nguyệt lúcnày, để nàng một mình bình tâm lại chắc tốt hơn. Tịch Nguyệt đi chưalâu, lại có một người tới, không phải Ức Hà Phiêu, mà là Linh Tường. - Ta nghĩ rằng trong chuyện này ngươi không thể bình chân như vại được, đã đến lúc rồi. Trần Phong tựa hồ biết rằng Linh Tường sẽ đến. - Từ lúc ban đầu Ức Hà Phiêu và Tiên Cụ bị thích sát, thuộc hạ luôn tìmkiếm nguyên nhân và động cơ, nhưng điều tra rất nhiều điểm mà đều khôngthấy đầu mối nào. Thích khách không thể là các Tinh linh trong Vương tộc Ngũ tộc, bởi vì mấy ngày nay thuộc hạ đã tận lực, hết sức cố gắng khôiphục linh lực công kích và khả năng thi triển linh lực công kích, nhưngđều không tác dụng. Tất nhiên, có lẽ với người vô cùng lợi hại cũng cóthể khôi phục hoặc ẩn tàng linh lực công kích, nhưng cơ hội rất nhỏ. Dođó thuộc hạ đặt mục tiêu vào hậu nhân của Tinh linh bốn tộc kia. Bốnngười này chỉ có Tịch Nguyệt và Phá Trúc cùng sinh ra và trưởng thànhvới nhau, Sầm Hàm và Cát Duyệt sau này mới gặp gỡ, nghĩa là, thân phậncủa Sầm Hàm và Cát Duyệt rất khả nghi. Với lời này của Linh Tường, Trần Phong lại thờ ơ. - Vậy ngươi đã điều tra được gì? - Căn bản chưa tra ra gì được, nhưng nếu là Sầm Hàm, nàng ta ở cùngchúng ta một thời gian dài, hẳn có cơ hội giết Tiên Cụ. Tất nhiên, cókhả năng là trước khi tiến nhập phàm trần linh lực của chúng ta rất cao, nàng ta không thể hạ thủ. Nhưng mỗi lần thích sát đều dùng độc, hơn nữa thủ pháp hạ độc không kém Tịch Nguyệt, vậy hoàn toàn có cơ hội giếtTiên Cụ, không cần đợi tới sau khi tới phàm trần. Linh Tường nói. - Nếu giết người trước khi tới phàm trần thì người dễ bị nghi ngờ nhấtchính là nàng ta, đây cũng có thẻ coi là nguyên nhân nàng ta không ratay. Trần Phong ngắt lời. - Vậy Lạc Anh thì sao? Độc nàng ta trúng là trước khi tới phàm trần,loại độc mãn tính. Là ai hạ độc chúng ta không biết, nhưng giả dụ là Sầm Hàm, vậy nàng ta cũng có cơ hội hạ độc Tiên Cụ tương tự như vậy, hạ độc một người bị nghi ngờ thì hai người cũng bị nghi ngờ, nàng ta chắckhông thể nào sợ điều này. Do đó, hạ độc Lạc Anh nhất định là ngườikhác. Linh Tường băn khoăn. - Vậy ngươi cho rằng Cát Duyệt? - Đúng. Trước khi hắn chết thuộc hạ cho rằng như vậy, tuy không có chứng cứ nhưng chỉ còn lại mình hắn. Song hắn đột nhiên chết đi, toàn bộ đầumối và mạch suy nghĩ như bị thiểm điện cắt đứt. Linh Tường nói. - Khi ngươi phát hiện ra thi thể của Cát Duyệt có thấy chỗ nào khả nghi không? Trần Phong hỏi. - Thuộc hạ đã từng hỏi Tịch Nguyệt, giả thiết Cát Duyệt chết bởi vếtthương do binh khí nào đó gây ra, nhưng Tịch Nguyệt nói bởi chất độc màvết thương bị rữa ra, cả thời gian tử vong cũng không phân biệt được,giống như Phá Trúc. Linh Tường đáp. - Bây giờ trên bề nổi kẻ đáng nghi nhất là Tịch Nguyệt, hoặc giả, kẻ đáng nghi nhất luôn luôn là nàng ta. Trần Phong bảo. - Nhưng thế thì quá lộ liễu. Nếu đúng là Tịch Nguyệt vậy phải là cànghoàn mỹ, nhưng chuyện xảy ra hôm nay khiến thuộc hạ nghĩ đến Sầm Hàm. Linh Tường nói. - Ngươi nghi ngờ nàng ta nói dối à? - Chỉ hoài nghi, nhưng chưa có chứng cứ. Linh Tường trả lời. Chuyện khiến người ta không hiểu được chưa kết thúc ở đó. Nỗi sợ hãi tửvong trong Tử Trúc lâm cũng càng lúc càng nặng nề. Sáng hôm sau, Sầm Hàm hối hả gõ cửa phòng Trần Phong, giống như Tịch Nguyệt sáng hôm trước. - Thưa chủ nhân, có chuyện lạ. Sầm Hàm nói bên ngoài cửa. - Có chuyện gì? Trần Phong mở cửa hỏi. - Hôm nay thuộc hạ gõ cửa phòng Tịch Nguyệt nhưng cô ấy không ở đó, bèntới Tử Trúc lâm tìm. Cuối cùng cho rằng cô ấy tới mộ phần của Phá Trúcvà Cát Duyệt nên thuộc hạ cũng tới đó, song tới rồi mới phát hiện mộphần của Phá Trúc và Cát Duyệt đã bị xới lên, thi thể bên trong đềukhông còn thấy nữa. Lời của Sầm Hàm khiến Trần Phong thấy đau cả đầu. - Đi! Mau gọi mọi người đi cùng! Trần Phong nói xong chạy ra khỏi phòng, sau đó Tế Qua, Tiên Cụ, Ngự Nô,Linh Tường và cả Tịch Nguyệt bước ra từ phòng của Lạc Anh. - Tịch Nguyệt, đêm qua ngươi vẫn ở trong phòng của Lạc Anh chứ? Sầm Hàm hỏi. - Không. Ta tới mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt trước, sau đó mới đến phòng Lạc Anh. Trên người Tịch Nguyệt có dấu vết bị nước mưa làm ướt, còn cả bùn đất. - Tối hôm qua ngươi đã tới mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt à? Sầm Hàm hỏi tiếp. - Phải, chuyện gì vậy? Có phải lại có chuyện xảy ra không? Sự tình mấy ngày nay cũng khiến Tịch Nguyệt mẫn cảm lên. - Sáng nay ta tới tìm ngươi, thấy ngươi không ở trong phòng, bèn tới chỗ mộ phần của Phá Trúc và Cát Duyệt, thấy mộ phần trống rỗng, thi thểkhông còn thấy đâu. Sầm Hàm bảo. Mọi người cảm thấy không ổn, chạy thẳng tới chỗ mộ phần của Phá Trúc vàCát Duyệt. Đúng như Sầm Hàm nói, mộ phần bị xới lên, thi thể bên trongkhông còn thấy. Điều này khiến cho Trần Phong nhớ lại lần tới thôn làngthu phục ác quỷ, những phần mộ bị xới lên.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]