Chương trước
Chương sau
"Đệ Tử Quy, Thánh Nhân huấn, thủ hiếu đễ, lần cẩn tin..., đường tuyết cầu?"

Trung niên nam tử dừng bước, cẩn thận nghe nội dung đứa bé đang đọc, trên mặt hiện ra một tia nghi hoặc.

Vái câu này đọc qua trôi chảy, mặc dù văn tự đơn giản dễ hiểu mà gần như nói linh tinh, nhưng cẩn thận nghe thì tựa hồ có tác dụng dưỡng tính, rất thích hợp dạy hài đồng khải khai trí tuệ.

Văn chương cùng loại này thật ra có đó, nhưng tương đối tối nghĩa, nói trắng ra dễ hiểu như thế lại hiếm thấy.

Mà hắn chưa từng nghe nói qua bài văn đứa bé vừa đọc.

Ngoài ra... Đường tuyết cầu lại là cái gì?

Đứng ngoài viện nghe một hồi, đứa bé chỉ nói tới nói lui mấy câu này, trung niên nam tử nghĩ đến một vài chuyện, trên mặt hiện ra một tia nôn nóng, nhanh chân đi vào.

Tiểu hài tử đang cầm tờ giấy trong tay, trong miệng chỉ lẩm bẩm ba chữ "Đường tuyết cầu" mà chảy nước bọt, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu thấy một người xa lạ đi vào viện.

Thằng nhóc hơi kinh ngạc nhìn người kia, trên mặt hiện ra sắc mặt hơi câu nệ.

- Thằng nhóc con, ngươi vừa rồi đang đọc thuộc lòng bài văn sao?

Đổng tri phủ đi đến trước mặt cu câu, ôn hoà hỏi.

Lão cha có nói qua, ở trong Vương phủ đều là quý nhân, dặn hắn ngày thường chỉ được chơi đùa trong khu vực này, không thể chơi lưng tung chạy đụng người khác, kinh ngạc nhìn người xa lạ trước mắt, cũng không trả lời, ngoan ngoãn đưa trang giấy trong tay tới.

Đổng tri phủ tiếp nhận trang giấy, phát hiện phía trên cũng chỉ viết vài câu, khi hắn xem hết nội dung bên trong mấy dòng chữ, tinh quang trong mắt đại phóng, có chút vội vàng hỏi.

- Ngươi biết cái này do ai viết không?

Vương quản gia còn thẩm tra đối chiếu sổ sách trong phòng, cửa phòng lần nữa bị người đẩy ra, ngẩng đầu nhìn lên, thằng con lại thò đầu vào.

Lại cúi đầu bỗng nhiên quên mình vừa mới tính tới chỗ nào...

Trên mặt hiện ra vẻ tức giận, trừng thằng con một cái, nói ra:

- Thuộc hết chưa, nếu không đọc được, cẩn thận cái mông của...

Lúc này, sau lưng tiểu hài tử duỗi ra một cánh tay, hoàn toàn đẩy cửa phòng ra, một trung niên nam tử quen mặt từ bên ngoài đi vào.

Nhìn thấy người kia, Vương quản gia đầu tiên sững sờ, sau đó bỗng nhiên đứng lên, sắc mặt tái nhợt, run giọng hô:

- Đổng, Đổng tri phủ...

Hắn lúc này nghĩ lại mà sợ, chẳng lẽ thằng ranh con này chạy đụng vào người Đổng tri phủ, người ta đến hưng sư vấn tội?

Nghĩ tới đây, Vương chưởng quỹ nhất thời có chút run chân, suýt nữa nữa xụi lơ trên ghế.

- Ta hỏi ngươi, mấy câu chữ này do ngươi viết, sao không có đoạn dưới?

Đổng tri phủ không rảnh nói nhảm, cầm tờ giấy đi đến trước mặt hắn hỏi.- Mấy câu?

Vương quản gia ngơ ngác nhìn trang giấy mình vừa mới viết cho con mình học thuộc trong tay Đổng tri phủ, nhìn lại sắc mặt Đổng tri phủ, trái tim thoáng buông lỏng, chỉ cần không phải đến hưng sư vấn tội thì tốt rồi.

Nghĩ tới đây, sắc mặt lập tức thay đổi, cười kể lại.

- Nghĩ không ra một sơn thôn nho nhỏ lại có người tài ba như thế.

Sau khi Đổng tri phủ nghe xong, đưa tay vuốt râu, tán thưởng.

Lấy kiến thức của hắn, tự nhiên nhìn ra ý nghĩa ẩn chứa trong mấy câu ngắn ngủi này.

Đây rõ ràng là bài văn dạy hài đồng học lễ, người ta nói tiên học lễ, hậu học văn, từ nhỏ dạy bảo để trở thành một người có tính cách đôn hậu thiện lương, dùng để giáo dục con cháu rất hữu ích, từ đó tạo thành gia phong và phong cách học tập tốt đẹp.

Nếu văn này có thể phổ biến ra, trong mục Giáo Hóa nhất định sẽ tạo ra một công lao to lớn, chuyện tốt có thể lưu truyền, không chỉ có thể dễ dàng giải quyết nan đề của hắn hiện tại, nếu chân chính làm ra một chút thành tích, sợ rằng còn có khả năng…Lưu danh sử sách...

Người làm quan, có ai không khát vọng có thể lưu danh sử sách muôn đời, chỉ dựa vào chiến tích hắn hiện tại, muốn làm đến điểm này không khác gì lên trời.

Nhưng công tác giáo hóa lại có thể ảnh hưởng hậu thế!

Vừa nghĩ đến đây, cho dù lấy tâm tính hắn giờ phút này cũng không khỏi có vẻ kích động.

- Ngươi có biết toàn phần bài văn này?

Ánh mắt Đổng tri phủ sáng rực nhìn Vương quản gia, hỏi.

Hắn giờ rất bức thiết muốn biết văn này có phải giống như hắn tưởng tượng hay không, một bài văn chương tuyệt hảo cho công tác dạy học, miễn cho đến lúc đó không vui một trận.

- Bẩm đại nhân, tiểu nhân hôm đó cũng chỉ nghe qua hơn mười câu, không biết phía sau đó còn không.

Vương quản gia thành thật trả lời.Đổng tri phủ nhìn hắn, trầm ngâm một lát nói.

- Ngươi sai người đi hỏi tiên sinh kia một chút, nếu thật sự có, cần phải mang toàn phần án văn mang về, đưa đến phủ nha.

Quản gia Vương Phủ cũng coi như nhân vật có tiếng tăm ở bên ngoài nhưng trước mặt khánh An Tri phủ, chỉ có thể liên tục gật đầu xưng vâng.

Vì biểu thị hắn tận tậm đối với việc này, Đổng tri phủ chân trước vừa rời đi, Vương quản gia đã vội vàng rời khỏi Vương Phủ, phân phó gia đinh đánh xe mau mau xuất phát, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất làm tốt công việc được giao.

......

Liễu Diệp Trại, bên ngoài học đường, Tần Tình lần nữa nhìn thấy Vương quản gia, biết được hắn không phải tìm đến tỷ phu mà đến tìm mình, trong lòng hơi có chút kinh ngạc.

Nàng có chút ấn tượng với Vương quản gia, chỉ biết tựa như đối phương là bằng hữu của tỷ phu, mấy ngày trước còn thấy hai người nói chuyện cạnh suối, cũng không có lãnh đạm, sau khi nghe mục đích hắn đến đây, có chút kinh ngạc.

- Ngài vừa rồi nói là Đệ Tử Quy này đây?

Tần Tình trở vào học đường lấy ra một bản thư tịch hơi mỏng do tự nàng sao chép, đưa cho Vương quản gia, nói.

Vương quản gia vội vàng tiếp nhận, lật ra xem, nhìn thấy vài câu mở đầu, quả nhiên giống như đúc mấy câu mình hôm đó nghe được, lại lật vài trang, đằng sau thế mà còn có mấy trăm câu, mới biết mình hôm đó nghe chỉ là vài đoạn bên trong.

Hắn mừng rỡ trong lòng, rốt cục có thể giao nộp cho Đổng tri phủ rồi.

- Không biết cô nương có thể hay cho ta một phần nguyên văn của Đệ Tử Quy hay không?

Hắn nhìn Tần Tình, vội hỏi.

Tần Tình nghe vậy, hơi có do dự, nói ra:

- Đệ Tử Quy này cũng không phải tiểu nữ tử sáng tác, chuyện này còn cần phải hỏi lại mới có thể cho ngài câu trả lời chắc chắn.

- Không phải cô nương sáng tác?

Vương quản gia sững sờ.

Tần Tình gật gật đầu, sau đó giải thích.

- Lại là hắn.

Vương quản gia thì thào, không nghĩ tới bài văn này do thư sinh kia sáng tác, hơi kinh ngạc một hồi, sau đó cười nói:

- Thực không dám giấu, ta phụng mệnh Đổng tri phủ tới đây lấy nguyên văn Đệ Tử Quy này, Tri phủ đại nhân rất tán thưởng nó, đây đối với Lý công tử mà nói cũng là chuyện tốt!

- Tri phủ đại nhân!

Tần Tình nghe vậy kinh ngạc che cái miệng nhỏ nhắn đang há to, kinh hô.

Đối với nàng từ nhỏ sống ở nơi này, rất ít ra ngoài mà nói, huyện lệnh An Khê cũng đã là quan viên vô cùng lớn, còn cao hơn, thì thật nàng không thể tưởng tượng nổi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.