Chương trước
Chương sau
Bị Lý Dịch cắt ngang, Lưu huyện lệnh không kinh sợ mà còn lấy làm mừng.
Vừa rồi hắn thật bị Triệu Phương làm tức giận máu dồn lên não, nếu ném một cây hình ký ra, tra tấn hắn, nếu đối phương chịu tội thì còn tốt, nếu như trách oan người tốt, sẽ có một đống lớn Ngự Sử đang ở quanh đây dòm ngó a...
Có lẽ chỉ vì một việc nhỏ, vừa vặn lúc Bệ Hạ có tâm tình không tốt bị người tấu lên một bản vạch tội, Lưu huyện lệnh hắn phải cuốn gói rời đi.
- Không biết Lý huyện úy thấy thế nào?
Lưu huyện lệnh thu tay, nhìn hắn mỉm cười hỏi.
- Mạng người quan trọng, mỗi người chỉ có một, không thể quyết định qua loa.
Lý Dịch đứng lên nói.
Triệu Phương nghe vậy, trong lòng vui vẻ, vị đại nhân tuổi trẻ này nói rất có lý, tốt nhất đừng dùng hình phạt a.
- Lý huyện úy nói là.
Lưu Tri huyện gật gật đầu, mắt lộ vẻ nghi hoặc, lại không biết Lý Dịch muốn nói điều gì.
- Hạ quan nghe nói có một loại hình phạt, gọi là “Kiến Phạt”, lột sạch y phục phạm nhân, thoa khắp mật ong trên người, lại đặt mấy ổ kiến ở bên cạnh phạm nhân, kiến thích ngọt, sẽ bò đầy người hắn, xem như bị cắn cũng sẽ không lưu lại vết thương, đại nhân có thể thử một chút hay không?
Lý Dịch mỉm cười mở miệng, nhưng nụ cười này để bọn nha dịch nhìn thấy, lại giống như ác ma.
Chỉ suy nghĩ một chút đến cảnh tượng kia, bọn họ đã cảm thấy toàn thân không thoải mái, giống như trên thân thật có vô số con kiến đang bò, có mấy người thậm chí đã không nhịn được đưa tay đi bắt.
Ánh mắt Lý Hiên cũng có chút hoảng sợ, hình ảnh Lý Dịch miêu tả có cảm giác quá mãnh liệt để hắn nhịn không được nhìn xuống mặt đất, thấy dưới chân thật có mấy con kiến đang bò, vội vàng nhếch hai chân lên, né tránh.
Lưu huyện lệnh âm thầm nuốt nuốt từng ngụm nước bọt, nghĩ đến cảnh tượng nào đó, da gà nổi hết lên.
"Kiến phạt?"
Nghe đại nhân trẻ tuổi nói xong, Triệu Phương đang quỳ gối trước công đường run một cái, mồ hôi lạnh chảy xuống lưng.
Cuộc đời của hắn đã thấy qua rất nhiều chuyện nhưng nghĩ đến cảnh toàn thân mình đều có kiến bò, đã cảm thấy sống còn khó chịu hơn chết, thân thể không còn khí lực, xụi lơ.
- Đại nhân, tiểu nhân chiêu, tiểu nhân nhận tội, lửa là do tiểu nhân đốt, là tiểu nhân đốt a...
Triệu chưởng quỹ bị hình ảnh trong đầu hù sợ, tê liệt ngã trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, mắt lộ vẻ hoảng sợ, âm thanh có chút hữu khí vô lực.
Nhìn tên chưởng quầy tựa như bùn nhão nằm tại chỗ, Lý Dịch cũng hơi kinh ngạc.
Đây chỉ là những con kiến bình thường nha, mấy người còn chưa thấy mấy trò kinh dị đâu, từng em gái xinh tươi một mình tiến vào khu vực tràn ngập rắn, rết, gián, kiến… So sánh với nhau, cái này lại tính được là gì?
Nhìn con hàng đang lộ vẻ mặt tái nhợt như tờ giấy, hoảng sợ như mất nửa cái mạng, hắn không phải có chứng sợ kiến đó chứ?
Triệu chưởng quỹ như bùn nhão bị người kéo đi, bọn nha dịch dùng ánh mắt cực độ sùng bái nhìn Lý Dịch, liếc mắt nhìn nhau, bỗng nhiên đồng thời khom người nói:
- Huyện úy đại nhân uy vũ!
Đến bây giờ, đối với vị huyện úy trẻ tuổi này, trong lòng bọn họ đã thu hồi khinh thường trước đó.
Không cần tra tấn, không cần bức cung, chỉ dựa vào dăm ba câu đã có thể để nghi phạm bộc trực thú nhận hành vi phạm tội, đừng nói huyện nha An Khê, xem như cả Khánh An Phủ Thành, thậm chí toàn bộ Cảnh Quốc, lại có ai có thể làm được điểm này?
Đi theo huyện úy đại nhân như thế, về sau còn có vụ án bọn họ phá không được?
Còn chưa chính thức nhậm chức, bằng vào chuyện hôm nay, Lý Dịch đã để đám nha dịch bộ khoái tâm phục khẩu phục.
Đương nhiên, đồng dạng chịu phục còn có Lưu huyện lệnh, tận mắt chứng kiến Lý huyện úy lợi hại, về sau, hắn yên tâm hơn không ít tình trạng an ninh trong huyện.
Trước đó còn lo lắng Bệ hạ nhét cho huyện nha một hoàn khố hoàng thất, hiện tại hoàn toàn bỏ đi suy nghĩ này.
Lý Dịch đến huyện nha không phải đến xử án, Lưu huyện lệnh đã nói hắn còn tầm một tháng nghỉ ngơi, nếu như cứ đi làm sớm, không phải sẽ cô phụ dụng tâm lương khổ của triều đình?
Hàn huyên cùng Lưu huyện lệnh một phen, thuận thế cáo từ, chuẩn bị hưởng thụ thật tốt một tháng ngày nghỉ còn lại của mình.
Lưu huyện lệnh cười ha hả nói một phen để hắn không cần sốt ruột, mặc dù có chút trái lương tâm, nhưng mình tối đa cũng cũng chỉ cực khổ thêm một tháng, kém xa tít tắp với việc bán nhân tình cho Lý huyện úy.
......
- Hô, rốt cục đi ra...
Trong huyện nha, một gian phòng, một thanh niên đẩy cửa đi ra, thở một hơi dài nhẹ nhõm.
Không biết sao mà bị huyện lệnh lão cha cấm đoán lâu như vậy, hôm nay có thể đi ra hít thở không khí, tâm tình thanh niên họ Lưu rất tốt.
Gần đây, lão cha có chút không đúng, luôn luôn không biết làm sao giận lây sang hắn, thanh niên họ Lưu quyết định nhìn thấy lão thì tránh xa xa, miễn cho lại hỏng bét mà tai bay vạ gió.
Từ sau nha đi tới, vừa đúng bắt gặp một người đi ra, một khắc nhìn thấy thư sinh trẻ tuổi, trên mặt thanh niên họ Lưu đầu tiên hiện ra tia ngạc nhiên, sau đó lộ ra vẻ cuồng hỉ.
Thiên Đường có lối ngươi không đi, Địa Ngục không cửa lại xông vào, thế mà đụng phải hắn trong huyện nha, chẳng lẽ gia hỏa này bị kiện?
"Ha ha..."
Họ Lưu thanh niên cười lớn hai tiếng, sải bước đi tới, chỉ thư sinh kia, trào phúng nói:
- Không nghĩ tới có một ngày ngươi cũng sẽ rơi vào trên tay của ta!
Nhìn thấy thư sinh kia ngơ ngẩn giống như bị hù dọa, thanh niên họ Lưu càng sảng khoái, đang muốn gọi sai dịch, đột nhiên nghe được một tiếng âm trầm tới cực điểm.
- Rơi vào tay ai?
Một chân mang giày quan từ trong nội đường bỗng nhiên nhô ra, thanh niên họ Lưu đứng trước cửa không có phòng bị, bị một chân đá vào mông, cả người lảo đảo, kém chút té sấp, sau khi ổn định thân hình, nhất thời nổi giận, quay đầu hét lớn:
- Tên vương bát đản nào dám đạp lão tử... Cha!
Nhìn ra sau, sắc mặt thanh niên họ Lưu trắng bệch, hồn phi phách tán.
- Nghịch tử, ngươi mới vừa nói cái gì?
Sắc mặt Lưu huyện lệnh đen như đít nồi, lạnh giọng nói.
- Cha, ta, con không biết...
Thanh niên họ Lưu run rẩy trả lời, còn chưa nói hết, đã thấy Lưu huyện lệnh phất tay, phân phó với một nha dịch.
- Dẫn nghịch tử này trở về phòng, cấm đoán ba tháng, không có ta cho phép, không được bước ra khỏi cửa phòng nửa bước!
Thanh niên họ Lưu nghe vậy, chỉ cảm thấy mắt tối sầm, nếu không phải nha dịch thấy tình thế không ổn đỡ hắn, chỉ sợ sớm đã đứng không vững.
Cấm đoán ba tháng, đây rõ ràng là muốn mạng hắn!
Run rẩy nhìn thư sinh trẻ tuổi, dù ngu ngốc cũng biết, lão cha sở dĩ nổi giận toàn là bởi vì hắn, thư sinh này đến cùng là đại thần nào!
Chờ thanh niên họ Lưu bị nha dịch mang đi, Lưu huyện lệnh mới lộ ra vẻ mặt áy náy nói:
- Lý huyện úy, thật có lỗi, khuyển tử ngang bướng, gây chuyện với Lý huyện úy, mong rằng ngươi đừng trách.
Lưu huyện lệnh lúc này khó thở trong lòng, nghịch tử này gây chuyện khắp nơi, hôm nay thế mà khẩu xuất cuồng ngôn ngay mặt trước thế tử... Tiễn Lý huyện úy xong, nhất định phải trừng trị hắn một trận, nếu nghịch tử này không có hối cãi, sớm muộn gì cũng có một ngày giống như em vợ Chu huyện úy, hố chết cha hắn...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.