- Ha ha, sao trẫm chưa từng nghe nói qua có bệnh dữ không thể làm quan đây?
Nhìn kia thư sinh trẻ tuổi để đũa xuống, cáo từ rời đi, trung niên nam tử cười nói.
- Người này thế mà dùng cái cớ vụng về như thế qua loa Bệ hạ, thật sự đáng giận.
Lão giả âm trầm nói.
- Mưu toan khi Quân, phải bị tội gì?
- Theo luật đáng chém.
Lão giả nói xong lại mở miệng.
- Bất quá, người không biết không tội, hắn không biết thân phận Bệ hạ, ngược lại có thể xử nhẹ.
- Ha ha, Thường Đức ơi Thường Đức, nói năng chua ngoa nhưng tấm lòng đậu hũ, cái bệnh cũ này của ngươi mấy chục năm rồi còn không có thay đổi.
Trung niên nam tử cười cười, nói.
Trên mặt băng lãnh của lão giả lộ ra vẻ ấm áp, hắn nhìn Bệ hạ lớn lên từ nhỏ, từ ấu đồng bi bô tập nói đến khi trở thành Tiểu Hoàng Tử, được Tiên Hoàng lập làm Thái Tử, lại tận mắt nhìn hắn đăng cơ làm Đế, đến nay đã mấy chục năm.
Đều nói Đế Vương vô tình, nhưng hắn lại hết sức rõ ràng, đương kim Bệ Hạ trọng tình trọng nghĩa, chính là Minh Quân khó được, quan hệ giữa hai người, nhìn như chủ tớ nhưng hơn hẳn chủ tớ.
- Đi thôi, sau khi đi dạo một hồi chẳng còn buồn bực nữa. Thằng nhóc vừa rồi kia tuổi còn nhỏ, không nghĩ ra sức vì nước, học cái gì mà làm ẩn sĩ... Bất quá, tuy tính tình còn cần rèn luyện nhưng thật là một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-tieu-thu-sinh/2417688/chuong-164.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.