Chương trước
Chương sau
- Động tác mềm nhũn, chưa ăn cơm no?
- Đã nói bao nhiêu lần, một chiêu này phải đánh ra khí thế, khí thế huynh đâu?
...
Đánh xong một bộ chiêu thức hoàn chỉnh, Lý Dịch đặt mông ngồi trên ghế.
Liễu Như Ý chắp tay sau lưng, nghiêm túc nhìn hắn.
- Một canh giờ, huynh nghỉ ngơi ba lần, có còn muốn trở thành võ lâm cao thủ hay không, đứng lên tiếp tục!
- Lại nghỉ một lát, một hồi...
Muốn trở thành tuyệt thế cao thủ quả nhiên không phải sự tình một sớm một chiều, mới qua một canh giờ, Lý Dịch đã nằm trên ghế, không muốn động một ngón tay.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Liễu Như Ý ở trên cao nhìn xuống mình, bộ dáng nghiêm sư (*),Lý Dịch thở dài một hơi.
- Vận khí nữ tử thích cười sẽ không quá kém, Như Ý, muội nên cười nhiều hơn.
*: Sư phụ nghiêm khắc.
Lý Dịch luôn cảm thấy Liễu Như Ý những ngày qua giống như tìm được niềm vui thú khi làm sư phụ hắn, mỗi ngày không ngược hắn không thể động đậy thì sẽ không bỏ qua, tuy hiệu quả phi thường tốt, một ngày mà vượt nhiều ngày trước đó, lực chiến đấu cũng vững bước đề bạt nhưng quá trình này thật sự tra tấn người.
- Không luyện cũng được, nếu không chúng ta luận bàn một chút, nhìn xem những ngày qua huynh tiến bộ bao nhiêu.
Liễu Như Ý nhìn hắn, từ tốn nói.
- Ta nhớ được hôm qua mới kể chuyện Họa Bì được một nửa, có muốn kể tiếp cho hết?
Luận bàn thì chỉ cho nàng một cơ hội quang minh chính đại đánh mình, Lý Dịch không có ngu, cái khó ló cái khôn nói.
Không thể luận bàn cùng Lý Dịch, Liễu Như Ý tiếc nuối trong lòng nhưng đối với những cố sự quỷ quái hắn kể, thực rất hứng thú, nghiêng người dựa vào cây liễu cạnh tường viện.
- Huynh kể đi.
Tiểu Hoàn lúc đầu ở bên cạnh nhìn, nghe cô gia nói muốn kể Họa Bì, lập tức tránh xa xa, không dám tới gần.
Hôm qua nghe cô gia kế câu chuyện quỷ quái kia, nàng hoảng sợ một đêm không ngủ được, lúc này không dám lại nghe tiếp.
Hôm qua kể Liêu Trai cố sự cho Liễu Như Ý thực cũng vì không cho nàng tiếp tục ngược đãi mình, Lý Dịch đổi một tư thế nằm dễ chịu, trong đầu hiển hiện một bản Liêu Trai, ấp ủ một hồi, lúc này mới chầm chậm mở miệng.
- Vương Sinh tiến vào nội viện Thư Trai, phát hiện cửa sổ đều đã đóng chặt. Rón rén tiến đến trước cửa sổ, nhìn qua khe hở vào trong thăm dò, nhất thời bị dọa lông tóc dựng ngược, chỉ gặp một ác quỷ diện mục dữ tợn khủng bố, sắc mặt xanh biếc, hàm răng như lưỡi cưa, phủ lên một tấm da người trên giường, cầm trong tay cọ màu đang vẽ vời gì đó. Sau khi vẽ xong, giơ da người lên vẫy vẫy giống như y phục, sau đó khoác lên người...
Một cơn gió thu thổi qua mang đến một chút hàn ý, Lý Dịch không khỏi run một cái.
Khi hắn đọc qua nội dung trong sách sẽ sinh ra một loại cảm giác thân ở trong đó, chỉ hình dung nữ quỷ kia thôi, trong đầu thực sớm đã hiển hiện hình ảnh sinh động như thật, ác quỷ diện mục dữ tợn khủng bố, sắc mặt xanh biếc, hàm răng như lưỡi cưa, phủ lên một tấm da người trên giường, cầm cọ màu trong tay vẽ tranh lên da người..., nhất thời cảm thấy toàn thân có chút lạnh, vội vàng ngồi xuống.
- Tại sao không kế tiếp?
Liễu Như Ý đang nghe thú vị, thấy hắn bỗng nhiên ngậm miệng, mở miệng hỏi.
- Ta cảm thấy nếu muốn trở thành võ lâm cao thủ, vẫn nên cần luyện tập, không thể lười biếng.
Lý Dịch chỉ cảm thấy toàn thân bỗng nhiên tràn ngập khí lực, ngẩng đầu nhìn nàng, nghĩa chính ngôn từ nói.
...
- Thời điểm tướng công chấp hành công vụ, định phải cẩn thận, chức vụ huyện úy rất nhiều, mà chuyện truy hung bắt trộm, tuy không cần tướng công tự mình động thủ nhưng ít nhiều vẫn có chút nguy hiểm...
Trong nội viện, Liễu Ngư Nghi một bên giúp Lý Dịch chỉnh lý cổ áo công phục huyện úy, một bên nhỏ giọng dặn dò.
Tuy Lưu huyện lệnh rất hào phóng cho hắn nghỉ một tháng nhưng tóm lại cũng phải đi nhậm chức, lại kéo dài, phía trên sẽ trách tội.
Được Như Ý đặc huấn thời gian dài, Lý Dịch bây giờ, nhìn qua đã bớt đi một chút dáng vẻ thư sinh, tuy còn xa mới được xưng cao to mạnh mẽ nhưng một thân thanh sắc công phục khoác lên người cũng có mấy phần cảm giác anh tuấn uy vũ.
- Phương đại thúc, tướng công về sau nhờ ngươi.
Giúp Lý Dịch chỉnh lý xong y phục, nàng quay đầu lại nhìn Lão Phương nói.
Bối phận Lão Phương cao hơn tỷ muội Liễu Như Nghi một bối, nhưng Lý Dịch cùng hắn ở chung lại hơi tùy ý, phu thê hai người một người xưng hô "Lão Phương", một người xưng hô "Phương đại thúc", người ở bên ngoài nghe thấy có lẽ sẽ cảm thấy kỳ quái.
- Yên tâm đi, đại tiểu thư, có ta ở đây, người nào cũng đừng hòng động một sợi lông của cô gia!
Lão Phương đấm ngực bình bịch bảo đảm.
Nếu như không tọa trấn Như Ý Phường, hắn bình thường đều nhàn tản ở nhà, bây giờ cô gia muốn đi nha môn, Như Ý Phường bên kia thay người, hắn tiếp tục đi theo bên người Lý Dịch.
Đối với điều này, trong lòng Lão Phương ẩn ẩn có chút chờ mong, mỗi ngày chạy tới chạy lui giữa trại và cửa hàng, trong nội tâm cũng nhàm chán, hắn còn chưa đi qua nha môn, đến đó sinh hoạt hẳn thú vị hơn so với hiện tại nhiều.
Đối với thân thủ Lão Phương, Liễu Ngư Nghi cực kỳ yên tâm, có hắn ở bên người, chỉ cần không phải gặp được cao thủ chân chính, ứng phó trộm cướp phổ thông thậm chí những sơn tặc cao to, hẳn không có vấn đề.
- Ta đi đây.
Lý Dịch phất phất tay chào các nàng, đi ra khỏi viện.
An Khê huyện nha, đại môn quanh năm suốt tháng mở cửa không mấy lần. Hôm nay, Lưu huyện lệnh thân mặc quan phục đứng phía trước, đám nha dịch quan lại chen chúc phía sau, từ trong cửa đi ra.
- Lý huyện úy, bản quan cuối cùng chờ được ngài.
Lưu huyện lệnh đi ra cửa, cười nói với người trẻ tuổi mặc công phục huyện úy.
Sau lưng Lưu huyện lệnh, hai tên nam tử cũng mặc quan phục vô cùng nghi hoặc, có chút đoán không được thái độ của Lưu huyện lệnh đối với huyện úy mới nhậm chức.
Trong một năm, cửa huyện nha bình thường phong bế, khi có quan mới đến nhận chức hoặc nghênh đón đồng cấp, quan viên cấp trên tới chơi mới có thể phá lệ, cử động lần này của Lưu huyện lệnh đại biểu, hắn rất coi trọng đối với vị Lý huyện úy này.
- Tục sự trong nhà không ít, đến giờ mới đến huyện nha nhận chức, để Lưu đại nhân đợi lâu.
Lý Dịch cũng chắp tay nói.
Lưu huyện lệnh chỉ cười cười, cũng không tiếp tục đề tài này, quay người chỉ hai nam tử kia, giới thiệu.
- Bản quan giới thiệu cho Lý huyện úy một chút, vị này là Vương huyện thừa, vị này là Trịnh chủ bộ, ngày sau mọi người đều là đồng liêu.
Tuổi Vương huyện thừa và Lưu huyện lệnh không sai biệt lắm, một cái bụng phệ phát tướng, hơi có chút cảm giác trung niên mập mạp.
Trịnh chủ bộ nhìn tuổi tác muốn lớn hơn một chút, thân hình gầy còm, cùng Vương huyện thừa đứng chung một chỗ, không cẩn thận sẽ xem nhẹ hắn.
- Gặp qua Vương huyện thừa, Trịnh chủ bộ, ta mới đến, ngày sau còn mời hai vị trông nom nhiều hơn.
Lý Dịch chắp tay khách khí nói.
- Đều là đồng liêu, tự nhiên trông nom lẫn nhau.
Ngay cả lão đại Lưu huyện lệnh còn khách khí như thế, hai người tự nhiên cũng không dám làm bộ làm tịch.
Mấy hôm nay, bọn họ cũng nghe qua hai ba sự tình của vị Lý huyện úy.
Nghe nói Lý huyện úy vốn là một thư sinh, bởi vì một bài văn chương được bị Bệ hạ ngự bút thân phong, thay thế vị trí Chu huyện úy, trở thành An Khê huyện úy mới, trước đó vài ngày tới qua huyện nha một lần, nhanh chóng quyết đoán giải quyết hai vụ án khó giải quyết, để bọn nha dịch đàm luận vài ngày, khi đó hai người chẳng qua cảm thấy vị Lý huyện úy này ngược lại có mấy phần bản sự.
Vốn cho rằng rằng chỉ là một thư sinh ngẫu nhiên được hoàng ân chiếu cố, nhưng thấy thái độ hôm nay của Lưu huyện lệnh, tựa hồ trên thân vị Lý huyện úy này còn có chuyện mà bọn họ không biết...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.