Chương trước
Chương sau
Vì Lý Dịch mãnh liệt yêu cầu, Lý Minh Châu đành lập chứng từ.

Nội dung chứng từ tựa như nàng vừa mới nói, trong vòng nửa năm, không nói tận chức tận trách, nếu như trong nửa năm này, Lý Dịch không có bỏ rơi nhiệm vụ, làm tốt những chuyện Huyện úy nên làm, nửa năm sau, nàng sẽ đích thân thượng thư, cho phép hắn từ chức Huyện úy.

Điều kiện này xem như rất rộng rãi, Lý Dịch cảm giác mình dù như thế nào cũng sẽ không kém so với Chu huyện úy trước kia, nửa năm sau lại làm một trang hảo hắn...

Chứng từ có đương triều công chúa tự mình ký tên đồng ý, trong nội tâm nhất thời an tâm không ít, không còn cảm giác suy tàn, thần thái sáng láng, thư sinh nhẹ nhàng ngọc thụ lâm phong trong chốc lát biến thành huyện úy anh tuấn khí vũ hiên ngang.

Liễu Như Ý những ngày qua tập huấn rất có hiệu quả, chí ít trong thời điểm hắn nghiêm túc, nhìn tựa như đổi thành một người khác.

Nhìn thấy hắn biến hóa trong chốc lát, trong mắt Lý Minh Châu lóe lên vẻ khác lạ, sau đó lại có chút buồn cười khi thấy hắn sinh ra biến hóa lớn như thế vì không phải khen thưởng, mà cho phép hắn từ quan...

Nàng lần đầu nhìn thấy quan viên kỳ hoa như thế.

...

Mùa thu là mùa vụ thu địa tô nhưng Hoàng Đế Bệ Hạ nhân đức miễn trừ hai năm thuế má cho Khánh An phủ và các phủ gần đó, trong nhiệm kỳ của Lý Dịch thật không cần làm những việc như trưng thu thuế.

Về phần bắt trộm, thẩm tra xử lí án kiện thực cũng không phức tạp, nhà ai mất đồ, đi nha môn báo án, bọn bộ khoái điều tra tượng trưng một chút, có thể tìm ra manh mối, tìm hiểu nguồn gốc tìm ra đạo phỉ, tất cả đều vui vẻ, nhưng đại bộ phận án kiện đều không phá được, thời gian lâu dài cũng không còn ai quan tâm, án được phá thấp đến đáng thương. Điểm này, ngược lại không khác gì hậu thế.

Trừ phi gặp án kiện trọng đại, hoặc kiện cáo liên lụy đến nhân mạng thì phải nghiêm túc đối đãi, bất quá, nếu thật sự có án kiện dạng này phát sinh, sốt ruột nhất hẳn là Lưu huyện lệnh, Huyện úy chỉ hiệp trợ huyện lệnh tra án, cũng không quá để Lý Dịch quan tâm.

May mà vụ án dạng này cũng không nhiều, trong một năm cũng không gặp được mấy lần, phần lớn chuyện ngày thường cần phải xử lý các vụ án nhỏ như đánh nhau ẩu đả, trộm cắp cướp bóc.

Lý Dịch nghe Lưu Nhất Thủ giải thích kỹ càng giải về những chuyện này, túm cái váy lại, huyện úy ngày bình thường vẫn tương đối thanh nhàn, không hề khổ cực như trong tưởng tượng như vậy.

Tựa như Chu huyện úy trước đó, bình thường đều ổn thỏa ở huyện nha, chuyện tuần tra giữ gìn trị an tự nhiên có nha dịch thủ hạ đi làm, nói chung cũng tương đương với ông chủ, thời điểm bận rộn nhất cũng là lúc lấy công mưu tư.

...

- Trong lúc hắn trả lời, đưa tay đặt lên lồng ngực, đây là một động tác theo thói quen, nói rõ hắn nói rất có thể là thật.

Trong đại lao huyện nha, một nam tử bị tố trộm cướp được dẫn tới, hỏi thăm mấy câu, Lý Dịch giải thích cho Lý Minh Châu.

- Đại nhân minh giám, tiểu nhân thật không có trộm đồ!

Không nghĩ tới vị đại nhân lạ lẫm này nguyện ý tin tưởng hắn, nam tử kia nghe vậy, sau khi kinh ngạc, nước mắt chảy dài nói.

- Đương nhiên, điều này cũng không phải tuyệt đối, chỉ là một khả năng mà thôi, nhưng ít ra cũng có thể gở bỏ một chút hiềm nghi cho hắn, đặt càng nhiều chú ý ở nơi khác.

- Màn vừa rồi, hắn trả lời nhìn như không chê vào đâu nhưng khi yêu cầu hắn kể tình huống chạy trốn ra thì sai lầm liên tiếp phát sinh, nói rõ hắn căn bản không có làm qua chuyện này, khả năng nói láo lớn hơn một chút. Đồng dạng, điều này cũng chỉ có thể xem như tham khảo, còn phải xem chứng cứ cụ thể.

Lý Minh Châu nhìn Thư Lại bên cạnh, đối phương đang múa bút thành văn, ghi lại không sót một chữ những lời Lý Dịch vừa nói.

Tuy nàng tạm thời còn không có nghĩ rõ ràng căn cứ của những lý luận này của Lý Dịch ở đâu, nhưng đây không thể nghi ngờ vô cùng chính xác, vừa rồi có mấy nghi phạm đều bị hắn làm khó vài vấn đề, sau cùng tự mâu thuẫn, trong lời nói lộ ra chân ngựa, bất đắc dĩ chỉ có thể cung khai.

Điều này hiển nhiên là một phương pháp thẩm vấn càng có tính hiệu quả, nếu có thể tổng kết thành sách để Hình Bộ phổ biến ra các nha môn, có thể đề cao hiệu suất phá án, giảm bớt sử dụng hình cụ, lợi cho vạn dân.

Lại là một công lớn.

Lần trước, Lý Dịch nói chuyện trên công đường, nàng cũng đã sớm bảo người ta ghi chép lại, trong khoảng thời gian này, dùng không ít người làm thí nghiệm, tuy không phải mỗi lần đều tương xứng, nhưng vẫn được chứng minh trong đại đa số tình huống.

- Những thứ này đều do tự ngươi nghĩ ra?

Lý Minh Châu nhìn hắn, trong đôi mắt đẹp hiện ra nghi hoặc.

Phương pháp thần kỳ phân rõ lời nói dối loại này cần kinh nghiệm và quan sát cẩn thận tỉ mỉ, nếu do một vị quan viên kinh nghiệm phong phú đưa ra, miễn cưỡng còn có thể tiếp nhận, nhưng lấy niên kỷ và kinh lịch của hắn... Chuyện này thực khiến người ta hoài nghi.

- Chuyện này, phải nói từ một mùa đông nhiều năm trước...

Trên mặt Lý Dịch lại lộ ra vẻ nhớ lại.

- Về sau lúc rời đi, lão nhân gia cảm tạ ân cứu mạng, tặng ta một bản sách cổ, trên sách viết những nội dung này.

Vị lão nhân đóng vai siêu cấp quần chúng lại bị Lý Dịch bê ra ngoài.

- Sách đâu?

Lý Minh Châu truy vấn.

- Ném rồi.

Lý Dịch mặt không đỏ hơi thở không gấp trả lời.

Lý Minh Châu biết, hôm nay sẽ không chiếm được lời nói gì thật từ trong miệng hắn, bất quá không sao, còn có nửa năm, đủ để nàng khai quật ra những thứ cần dùng từ trên người hắn.

Ra khỏi nhà tù huyện, nhìn Lưu Nhất Thủ còn đi tới đi lui trước cửa phòng, Lý Dịch vẫy tay, ra hiệu hắn tới.

- Đại nhân, có chuyện gì?

Lưu Nhất Thủ cười rạng rỡ hỏi.

- Cầm một phần địa đồ phủ thành tới cho ta xem.

...

Ngày đầu tiên Lý huyện úy đi làm, tất cả nha dịch huyện nha đều bị triệu tập đến.

Lý Bộ đầu vừa mới tuyên bố, bọn họ từ hôm nay trở đi mỗi ngày đều phải học tập một ít gì đó, thường cách một đoạn thời gian sẽ có khảo hạch, người khảo hạch ba lần không hợp cách thì có thể cuốn gói về nhà.

Tuy nói những nha dịch như bọn họ xuất thân thấp kém nhưng bởi vì làm việc trong nha môn, ngày bình thường cúi đầu khom lưng đối với các vị đại nhân, nhưng trước mặt dân chúng phổ thông cũng được tính như nửa "Quan Lão Gia" ai cũng không muốn ném mất bát cơm tổ truyền.

Trừ cái đó ra, Lý huyện úy thì lập ra một vài quy tắc mới.

Thời điểm bọn họ ra ngoài đi tuần đường phố cũng không tiếp tục đi loạn chẳng có mục đích, hắn vẽ phủ thành thành từng khối nhỏ, bọn họ mỗi người đều có khu quản hạt riêng của mình, chỉ cần phụ trách trị an khu quản hạt riêng phần mình là được.

Nếu thế thì tựa hồ nhìn càng thêm nhẹ nhõm, nhưng trong lòng mỗi người đều rõ ràng, kể từ đó, tuy bọn họ được phân công càng minh xác, nhưng gánh trách nhiệm càng thêm rõ ràng, suy nghĩ chơi chơi tuyệt đối không thể còn trong lòng.

Có người vui có người buồn, Lưu Nhất Thủ thì rất vui mừng.

Khi biết được thứ bọn họ cần học là những lý luận của Lý huyện úy hôm đó bày ra trên công đường, có thể phân rõ lời thật lời giả, không cần bức cung, không cần dùng hình đã có thể để nghi phạm cung khai, trong lòng ẩn ẩn có chút chờ mong đối với "Lớp huấn luyện mà "huyện úy đại nhân nói đến.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.