- Quan viên mai mối? Nghe được Tiểu Hoàn nói, Lý Dịch hơi sững sờ. Lần trước xem "Vạn kim" như một vạn lượng hoàng kim, mất mặt quá lớn, để không tái phạm sai lầm sơ đẳng này, hắn bớt chút thời gian học thêm một vài thường thức của thế giới này, bao gồm cả thói quen lễ tiết, phong thổ nhân tình. Quan viên mai mối cũng là bà mối, chỉ hơn bà mối phổ thông một thân phận quan phương mà thôi. Lúc này, tuy còn chưa có kế hoạch hoá gia đình nhưng nhân khẩu cũng rất thưa thớt, phương pháp chữa bệnh có hạn, thọ mệnh bình quân của mọi người không dài, sống trên 50 tuổi đã tính như sống rất thọ, mỗi ngày sống nhiều một ngày đã là ông trời chiếu cố. Nhân khẩu không thể gia tăng dẫn đến rất nhiều vấn đề. Không có nhân khẩu, tìm người làm ruộng nơi nào, quốc gia làm sao thu thuế, muốn đánh trận, tìm người từ đâu tham gia quân ngũ, làm sao chống cự ngoại địch, làm sao duy trì sinh cơ cho dân tộc? Bởi vậy, mỗi một vị Quân Vương đều xem trọng việc gia tăng nhân khẩu để quốc gia ngày càng phát triển. Từ mấy trăm năm trước đã bắt đầu, tảo hôn sinh đẻ sớm, khuyến khích sinh nhiều trở thành pháp quy, sinh nhiều sẽ được thưởng, sinh ít sẽ bị phạt, thậm chí từng có luật nữ tử mười lăm tuổi mà chưa được cưới gả thì cả nhà sẽ ngồi tù. Mặc dù luật hôn nhân Cảnh Quốc không có quá hà khắc nhưng được quan phủ cổ động, tất cả mọi người đều đang cố gắng thành thân tạo người, một nữ tử mười bảy mười tám tuổi như ngươi còn được gả, đây không phải đang kéo chân quốc gia sao? Thế là, trừ phổ bà mối thông, cái nghề Quan Viên Mai Mối này hợp thời được sinh ra. Bất kỳ một cái nghề nào, chỉ cần dính đến hai chữ "Quan viên" thì không còn đơn giản. Chức trách của Quan viên mai mối hưởng ứng hiệu triệu của quốc gia, giải quyết chung thân đại sự của nam nữ độc thân vừa đến độ tuổi nhưng còn chưa có hôn phối, thậm chí, nếu đối phương không đồng ý, còn có thể cưỡng chế phối đôi. Lấy việc tạo người làm gốc, "Ngươi không gả, ta giúp ngươi...", những quan viên mai mối đi khảo sát từng thôn trại, dắt trên tay một sợi dây đỏ, thời khắc tất yếu cũng có thể cưỡng ép buộc một cặp vừa đến tuổi mà còn độc thân chung một chỗ, mỗi khi thúc đẩy một chuyện tốt, không chỉ được nhà đàn trai tạ lễ, quan địa phương cũng sẽ tặng khen thưởng nhất định, điều này thúc đẩy tính tích cực của các nàng. Liễu Như Ý vừa mới mười sáu, ở đời sau đương nhiên còn chưa trưởng thành, vẫn còn là thiếu nữ, nhưng ở thời đại trước mặt, không nghi ngờ đã là một lão cô nương. Lão cô nương như nàng tự nhiên là mục tiêu được quan viên mai mối trọng điểm chú ý. - Cô nương, không phải ta nói cô, cô cũng đã trưởng thành, nhiều nữ tử có tuổi giống cô, hài tử đã có thể há miệng suốt ngày gọi "Nương" rồi, cô xem cô một chút đi, ta tới nhà bao nhiêu lần, nói nhiều như vậy rồi mà còn chưa thông được đầu cô, sao mà cứng đầu thế không biết? Trong viện, quan viên mai mối có một nốt ruồi ngay khóa miệng còn đang thao thao bất tuyệt. Trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Như Nghi có chút bất đắc dĩ, Liễu Như Ý nhìn về phía trước, ánh mắt lơ lửng không cố định, rõ ràng không quan tâm. Quan viên mai mối kia há miệng không ngừng, bỗng nhiên lại ngạc nhiên nói: - Ta nhớ lần trước đến, tỷ tỷ cô cũng chưa có hôn phối đi, mới qua mấy tháng, làm lại thành thân rồi, không biết bà mối nhà ai làm, sao mà không đi quan phủ đăng ký đây... Giọng nói của nàng có chút tiếc hận, chuyện hôn nhân của nam nữ vừa độ tuổi Liễu Diệp Trại và mấy thôn trại phụ cận đều do nàng phụ trách, nếu nàng hoàn thành một cuộc hôn nhân, một khoản tiền thưởng là không chạy thoát, nếu bị người khác cướp đi thì không còn là chuyện của nàng nữa. Nếu để cho nàng biết bà mối nào không hiểu quy củ như vậy, lần sau nhất định phải làm cho đối phương ghi nhớ thật lâu, làm chuyện này cũng phải tuân thủ quy củ, không thể kéo tay quá dài. Liễu Như Nghi không nói gì, đoạn thời gian trước nàng sở dĩ làm quyết định kia cũng không chỉ vì mấy người nhị thẩm nương bức bách, cũng một phần vì quan viên mai mối đã đến cửa vô số lần, nếu lại kéo thêm một đoạn thời gian, sợ rằng sẽ phải phạt lương, khi đó, trong nhà các nàng nào có lương thực dư thừa. Quan viên mai mối kia nhìn Liễu Như Ý, nói. - Cô nương, ta không có bạc đãi cô, dung mạo cô xinh đẹp như thế, ta cũng không đành lòng se duyên người xấu, lần trước, cô không hài lòng con trai trưởng Vương Thiết Tượng, lần này ta đã lưu lại nhân tuyển tốt nhất cho cô... - Nhi tử Tô lão gia tuy có chút ngu dại, nhưng Tô lão gia là một hiệu vải lớn trong phủ thành, tòa nhà lớn có đầy nha hoàn, người hầu, không thiếu mọi thứ, nếu cô gả đi sẽ trở thành thiếu phu nhân, cô thấy thế nào? Nếu cô đồng ý, ta lập tức cho người đưa tin đến Tô lão gia, hai ngày sau có thể định ra hôn nhân, kéo lâu, Tô lão gia chọn được người khác, vậy coi như không có cách, có một đám người đang cố gắng chen vào đại môn của Tô gia đây. Biểu hiện trên mặt Liễu Như Ý vẫn không có ba động tựa như không nghe được quan viên mai mối nói chuyện. - Cô nương, việc hôn nhân của cô, ta đã giúp cô kéo hết thời gian, nếu cô còn không đồng ý, sợ rằng không lâu, phía trên sẽ phái người đến phạt. Quan viên mai mối tận tình khuyên bảo. Lý Dịch ở phía sau nghe được có chút buồn cười, nha hoàn, người hầu, tòa nhà lớn, điều kiện dụ hoặc như vậy dụ Lão Phương chắc còn có thể thành công, Liễu nhị tiểu thư hiện tại có thể nói giàu nứt đỗ vách, tiền riêng sợ rằng có thể mua hết cả cái cửa hàng vải kia ấy chứ. Quan viên mai mối trước khi đến đây cũng đã tìm hiểu rất nhiều, nàng biết tình huống trong nhà cô nương này, mấy tháng trước, nghèo đến nổi ăn cơm cũng khó khăn, chỉ miễn cưỡng sống qua ngày, tuy Tô gia kia không phải hào môn đại hộ, nói nàng gả vào đó trở thành thiếu phu nhân thì hơi khoa trương nhưng tối thiểu cũng không lo ăn mặc, còn tốt hơn ở chỗ này trăm ngàn vạn lần? Trong lúc nàng nghĩ đến những chuyện này, ánh mắt đảo qua người hai tỷ muội, biểu hiện trên mặt bỗng nhiên khẽ giật mình, sau đó hiện ra vẻ kinh ngạc. Lần trước đến, các nàng mặc chỉ là vải vóc bình thường, hôm nay... Sợ rằng hai bộ y phục trước mặt không rẻ nha. Lại nhìn cây trâm trên đầu tỷ tỷ, ẩn ẩn cảm thấy có chút quen mắt, hồi tưởng một chút mới nghĩ đến, nàng lần trước đã thấy qua ở Kim Ngọc Phường - cửa hàng bạc nổi danh nhất phủ thành, tối thiểu cũng có giá mười lượng bạc. Sống khổ nhiều năm, Liễu Như Nghi đương nhiên sẽ không xa xỉ dùng hơn mười lượng bạc để mua một cây trâm, cây trâm này là Lý Dịch mua cho nàng. Lại không biết trong lòng quan viên mai mối kia lúc này cũng đang nghi ngờ, bao nhiêu tháng không thấy, không phải hai tỷ muội phát tài đó chứ? Bất quá, dù sợ các nàng thật đã trở thành nhà giàu, thành thân vẫn phải thành, nếu lại keo dài, đến lúc đó thì không chỉ phạt lương đơn giản thôi đâu. Lý Dịch đang đứng cách đó không xa xem náo nhiệt, cửa sân bỗng nhiên bị người đẩy ra, Lão Phương vừa đi vào đụng luôn Lý Dịch, sờ sờ đầu, có chút xấu hổ nói: - Cô gia, khúc vải người lần trước cho nhà ta ấy, có còn hay không, thắng ôn con hôm nay đùa lửa ở nhà, không cẩn thận đốt mất, bị ta đánh một trận... Lý Dịch không chờ hắn nói xong đã phân phó tiểu nha hoàn. - Vào phòng lấy thêm một thớt vải đi. Lão Phương bây giờ cũng coi như kẻ có tiền, cũng không phải không mua không nổi một thớt vải, nhưng ý nghĩa của vải Hoàng đế cho thì không giống, cứ như vậy bị thằng con đốt mất, đoán chừng đau lòng muốn chết, Lý Dịch thầm mặc niệm cho tiểu tử kia một hồi. Tiểu Hoàn gật đầu, nhẹ nhàng chạy vào phòng, chỉ chốc lát sau đã ôm ra một thớt vải. Vải lần trước Hoàng đế thưởng quá nhiều, đưa ra ngoài không ít, còn thừa lại một đống lớn, có cho thêm vài thớt thì tiểu nha hoàn cũng không đau lòng. Quan viên mai mối dời ánh mắt khỏi cây trâm trên đầu Ngư Nghi sang tiểu nha hoàn đang chạy qua bên cạnh, ánh mắt quét đến vải lụa nàng ôm trong ngực, trên mặt lần nữa hiện ra vẻ kinh ngạc. - Cái này... Chất liệu thật tốt a!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]