Lúc Lý Hiên bảo hạ nhân Vương Phủ đưa con ngựa này tới, chân ngựa đã gắn móng tốt, bộ yên ngựa trên lưng ngựa mười phần đầy đủ. - Lên trước thử một chút. Thấy Lý Dịch đi tới, Liễu Như Ý đưa dây cương trong tay cho hắn. Lý Dịch tiếp nhận dây cương, có chút sững sờ. Trực tiếp leo lên? Hắn cũng đọc một vài quyển sách hướng dẫn cưỡi ngựa cho người mới bắt đầu, lúc đầu không phải trước làm quen rồi tạo mối quan hệ với ngựa, sau khi được thiện cảm của nó rồi mới leo lên à, làm như thế để tránh con ngựa chấn kinh mà xuất hiện nguy hiểm không cần thiết. Nếu ép buộc leo lên ngựa, có chút không ổn. Lỡ như hắn leo lên, con ngựa bão nổi thì bi kịch. Lý Dịch cũng không cảm thấy thực lực hắn bây giờ có thể chế phục được một con ngựa điên. - Con ngựa này dịu dàng ngoan ngoãn, không có nguy hiểm gì. Liễu Như Ý tựa hồ xem thấu tâm hắn, từ tốn nói. Bị Liễu nhị tiểu thư vô hình khinh bỉ, làm đại nam nhân, đương nhiên không thể rụt rè, Lý Dịch nắm chặt dây cương, lập tức đưa tay nắm chặt bờm ngựa, dẫm chân đạp, thoáng dùng lực, cả người trở mình lên ngựa. Hắn hiện tại đã không phải là thư sinh trói gà không chặt, một loạt động tác mây bay nước chảy, tiêu sái thoải mái, bất quá, chưa đợi hắn ngồi vững vàng trên lưng ngựa, con ngựa đã hí dài một tiếng, móng trước vậy mà bật lên thật cao, Lý Dịch mất thăng bằng, muốn ngã xuống. Cũng may hắn bây giờ cũng coi như có chút thân thủ, một mực níu cương ngựa, hai cái đùi ép chặt bụng ngựa, thân thể lần nữa ổn định. Thầm nghĩ cái tư thế này nhất định sẽ rất có phong cách, nếu có người ở phía xa chụp ảnh thì tốt, như thế có thể lưu lại tư thế tiêu sái như thế vĩnh viễn. Trong lòng còn đang yy, một đạo bóng trắng đằng không bay lên, vững vàng rơi vào lưng ngựa phía sau hắn. Liễu Như Ý tung một chưởng vỗ xuống con ngựa, nó lập tức phát ra một tiếng hí dài, vậy mà an tĩnh lại. Thấy gia hỏa dưới thân rốt cục an tĩnh, Lý Dịch buông lỏng một hơi, sắc mặt lại có chút biến thành màu đen. Con ngựa này thế mà biết hiếp yếu sợ mạnh, mình cưỡi thì muốn chết muốn sống, đòi hất hắn từ trên lưng xuống, tới khi Liễu Như Ý ngồi lên thì lập tức ngoan giống như cháu trai, không dám nhúc nhích... Đây…Con vợ nó…không phải xem thường người à? - Nắt chặt cương ngựa, kẹp chặt bụng ngựa. Liễu Như Ý nhắc nhở một câu, nhẹ nhàng vỗ xuống bụng ngựa, Lý Dịch phát hiện gia hỏa thích hiếp yếu sợ mạnh dưới chân bắt đầu chạy chậm. Ngồi trên lưng ngựa cũng không có thư thái như Lý Dịch tưởng tượng, rất xóc nảy, hắn đời trước ngồi xe buýt đã cảm thấy choáng, cũng mày chứng say xe đời trước bị bỏ lại không có mang đến kiếp này, ngược lại không có bao nhiêu cảm giác khó chịu. Liễu Như Ý ở phía sau giảng giải kỹ càng những kiến thức chủ yếu về thuật cưỡi ngựa cho hắn, nhưng Lý Dịch không có tâm tư lắng nghe. Không gian trên lưng ngựa vốn nhỏ, hai người ngồi lên hơi chen chúc, dù Liễu Như Ý cố ý ngăn một chút khoảng cách cùng hắn, nhưng do xóc nảy, thân thể hai người vẫn khó tránh khỏi đụng vào nhau. Cảm nhận được trên lưng đôi lúc truyền đến cảm giác mềm mại, Lý Dịch kinh ngạc, ngày bình thường nhìn không thấy cô gái nhỏ này có gì đặc biệt, thực ra cũng rất có tài liệu, trước kia ngược lại xem thường nàng. Sau đó, hán dần bắt đầu khó chịu. - Nhớ kỹ những lời vừa rồi chưa? Liễu Như Ý nói một lần tất cả chi tiết trọng yếu, mở miệng hỏi. - A, cái gì? Lý Dịch bình tĩnh lại, lúc này mới nhớ vừa rồi Liễu Như Ý đang giảng bài cho hắn, nhưng một câu cũng không nhớ. Liễu Như Ý nhíu mày, ý thức được tâm tư hắn vừa rồi không đặt ở đây, đang muốn mở miệng, con ngựa bỗng nhiên dừng, nàng vô thức kẹp chặt bụng ngựa, thân thể nghiêng về phía trước, cả người đều ghé vào lưng Lý Dịch. Cảm nhận được sau lưng truyền đến sự mềm mại, Lý Dịch có chút sững sờ. Hắn ngồi phía trước, nhìn thấy phía trước có một cái rãnh dùng để tưới tiêu, nghĩ thầm nên để ngựa dừng lại, đã sớm chuẩn bị, ngược lại không có mất thăng bằng, nhưng ngay sau đó, thân thể Liễu Như Ý kề sát tới. Giờ phút này, hắn chỉ có một ý niệm trong đầu. Trước giờ quả thật xem thường nàng. Tình huống đột nhiên phát sinh cũng ngoài dự liệu của Liễu Như Ý, chờ nàng ý thức được ngực mình đang áp sát vào lưng Lý Dịch, lại nghĩ tới nãy giờ trên đường đi, tựa hồ... Trên gương mặt băng lãnh hiện ra một tia xấu hổ hiếm thấy, sau một khắc đằng không bay lên. Xúc cảm trên lưng biến mất, trong lòng Lý Dịch có một cảm giác thất vọng, kéo dây cương, quay đầu, chỉ nhìn thấy một bóng trắng đang khuất dạng. - Muội đi đâu thế? Hắn hô to một tiếng, thân ảnh kia hơi dừng một lại, sau đó tốc độ biến mất càng nhanh. - Chờ một chút... - Trở về... - Chí ít nói cho ta biết... làm sao xuống ngựa chứ! Sau một lát, nhìn thấy bóng trắng hoàn toàn biến mất trong tầm mắt, Lý Dịch có chút ngơ ngác nhìn theo, trong miệng lẩm bẩm. - Còn ngăn cách y phục mà, không đến mức xấu hổ thế chứ... Thở dài, một chân rời khỏi giá đỡ ngựa, đang muốn thử nhảy từ trên ngựa xuống, con ngựa bỗng nhiên chậm chạy về phía trước. Lý Dịch kém chút ngã xuống đất, vội vàng thu chân, hai đùi ép chặt bụng ngựa, trong lòng không khỏi giận mắng, tên vương bát đản dưới thân! Xa xa nhìn thấy một đám tiểu hài tử đang chơi trên một bãi cỏ khác, Lý Dịch lớn tiếng hô một câu. - Liễu Tiểu Hổ, chạy về gọi Như Nghi tỷ tới đây! Liễu Tiểu Hổ lần đầu nhìn thấy tiên sinh cưỡi ngựa, sau một lát kinh ngạc thì mới mãnh liệt gật đầu, sau đó chạy như điên về trại. Thời điểm Liễu Tiểu Hổ gọi cứu binh đến, Lý Dịch còn ép chặt hai đùi vào lưng ngựa chạy loạn "Cầm kiếm chân trời" đây, Liễu Như Nghi thấy thế hơi sững sờ, sau đó thả người vọt lên, bay qua lưng ngựa, nhẹ nhõm bắt lấy bả vai Lý Dịch, đỡ hắn từ trên ngựa xuống, một tay khác đồng thời dắt cương ngựa, con ngựa kia còn muốn chạy loạn, lại tránh không thoát dây cương trong tay nàng, Liễu Như Nghi nhìn nó một chút, ngựa hoang mới vừa rồi còn loạn bốn phía lập tức an tĩnh. Từ xưa đều anh hùng cứu mỹ, hôm nay mỹ nhân cứu anh hùng, Lý Dịch nhìn con ngựa đang yên tĩnh trong tay Liễu Như Nghi, trong nội tâm có chút hoài nghi, con hàng này có phải mê gái, có gái thì an tĩnh, không có thì sẽ nổi điên với một đại nam nhân như mình? Hắn hiện tại đã không muốn cưỡi ngựa, nghe nói mùi vị thịt ngựa cũng không tệ, không biết bỏ vào nồi lẩu nấu ăn thì thế nào, có thể ăn ngon hơn thịt dê hay không? Có cơ hội nhất định phải thử một chút. Lần đầu tiên học tập cưỡi ngựa cuối cùng thất bại. Trong đôi mắt đẹp của Liễu Như Nghi hiện lên tia nghi hoặc, vừa rồi Như Ý nói muốn dạy Lý Dịch cưỡi ngựa, bây giờ lại không thấy tăm hơi, bất quá nàng từ nhỏ đã như vậy, làm việc không có kiên nhẫn, lần sau vẫn nên tự mình đến dạy thôi. Dắt con ngựa về chuồng, nhìn thấy Tiểu Hoàn đang ôm một bó cỏ đi qua, Lý Dịch mở miệng gọi lại nàng. - Cô gia, chuyện gì? Tiểu nha hoàn ngẩng đầu nhìn hắn. - Lập tức ôm bó cỏ về. - Vì cái gì? Tiểu nha hoàn nháy mắt to nhìn hắn. - Đến giờ cho ngựa ăn rồi mà. - Trước bỏ đói nó ba ngày! Trên mặt Lý Dịch hiện ra một tia xấu hổ, cắn răng nói.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]