Đợi đến cuối tuần, khi Ôn Nhiên quay lại nhà họ Kỳ, cậu mới đem 25 triệu tệ – một nửa số tiền mà mình kiếm được từ Võ Hiểu Hổ – cùng trở về. Nhân lúc bà nội không chú ý, cậu vỗ tấm séc vào ngực Kỳ Vân Kính, còn đắc ý nói: “Đây, thù lao của anh.”
Kỳ Vân Kính liếc nhìn tấm phiếu: “Có lẽ đây không phải toàn bộ đâu nhỉ.”
Ôn Nhiên liền tức giận trợn tròn mắt: “Chẳng lẽ anh định để sư phụ mình chết đói sao?”
Kỳ Vân Kính: “Nếu tôi nhớ không lầm, từ đầu đến cuối cậu chỉ vất vả lấy ra một lọ thuốc, còn lại đều do tôi làm hết.”
Ôn Nhiên: “Tôi thủ ở bên cạnh để bảo vệ anh bộ không vất vả ư. Tôi phải luôn cảnh giác đề phòng quỷ núi kia cắn trả với chạy trốn. Chưa kể nha, sau đó tôi còn giúp Kiều Tiêu đoạt lại số mệnh của anh ta, lấy một nửa số tiền thì có sao đâu.”
Kỳ Vân Kính vốn chỉ định trêu cậu một chút, nghe thấy phía sau còn có nhiều chuyện mình không biết, liền hỏi: “Số mệnh cũng có thể đoạt lại được sao?”
Ôn Nhiên đáp: “Đương nhiên rồi. Ngoài ra còn có những tà thuật chuyên trộm vận khí, những người giàu có như anh thường chính là mục tiêu của những kẻ đó. Chỉ cần tìm được điều kiện thích hợp sẽ lập tức đánh cắp sạch sẽ vận mệnh của anh. Anh sẽ càng ngày càng nghèo đi, làm gì cũng khó khăn, mà kẻ trộm số phận của anh sẽ càng trở nên giàu có, cuộc sống ngày càng tốt đẹp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-si-gom-tien-gom-luon-tinh/3509226/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.