Chương trước
Chương sau
Ôn Nhiên vừa ăn sáng vừa nghe Võ Hiểu Hổ kể lại đầu đuôi chuyện của Kiều Tiêu. Lược bỏ mối tình thời thuở nhỏ vô tư của hai người thì thực ra vụ việc đánh tráo điểm thi đại học năm xưa đều có nội tình. Tên Vương Khiêm kia không phải chọn ngẫu nhiên một người có điểm số tốt mà không có gia thế như em họ hắn, là vì lúc đó cô gái mà hắn thích lại đi thích Kiều Tiêu, còn Kiều Tiêu lại bàng quan khi đối mặt với lời cảnh cáo của Vương Khiêm.

Võ Hiểu Hổ cũng rất sốc khi biết bi kịch của Kiều gia lại bắt nguồn như nguyên nhân này. Lúc kể anh còn ước gì có thể băm Vương Khiêm ra hàng trăm mảnh: “Thằng khốn họ Vương kia là một kẻ biến thái. Vào cái thời mười mấy năm trước, nơi chúng tôi ở vẫn chưa phát triển nhiều như bây giờ, cùng lắm chỉ là một thành phố nhỏ loại hai. Lúc ấy cũng chẳng có mấy kẻ lắm tiền, cho nên có tiền thì có quyền, thậm chí còn có thể hất mặt lên trời. Thằng khốn đó ỷ trong nhà vừa có tiền vừa có chút quyền lực, luôn xem thường pháp luật xem thường đất trời. Hắn không chịu được việc Kiều Tiêu phớt lờ mình, lại ghen tị vì Kiều Tiêu được nhiều bạn nữ yêu thích, mới cố tình tráo đổi điểm thi. Nếu chỉ thay đổi điểm, cho dù có hận hắn Kiều Tiêu cũng chỉ đành ôm hận trong lòng, nhưng em gái cậu ấy chỉ là một học sinh cấp hai, đã bị Vương Khiêm cho người… cho người quấy rối. Một đứa bé nhỏ như vậy làm sao có thể chịu đựng được chuyện này, em ấy nhất thời nghĩ quẩn, đã trực tiếp gieo mình.”

Nói đến đây, Võ Hiểu Hổ phải vuốt mặt một phen, đầu ria mép lớm chớm mọc cọ vào tay. Anh kể những chuyện này với Ôn Nhiên không phải muốn được cậu đồng tình, mà anh chỉ mong Ôn Nhiên hiểu rằng Kiều Tiêu không phải người xấu. Cậu ta thực sự không hề xấu, những chuyện hiện tại cậu ta làm đều chỉ để báo thù, ngoài ra thì chưa từng làm tổn thương bất cứ ai cả.

“Sư phụ Ôn, tôi biết ngài là đạo sĩ, những gì Kiều Tiêu làm trong mắt ngài có lẽ chỉ là đường ngang, ngõ tắt, nhưng thực sự tất cả đều có nguyên do. Bây giờ mặc dù nhà họ Vương cũng coi như bị nguyền rủa, có điều vẫn chưa thiệt hại đến mạng người, những thứ bọn họ gánh chịu đều chỉ là sự phán xét của pháp luật. Đại sư, cầu xin ngài giúp tôi, tôi thật sự không biết làm cách nào để ngăn cản Kiều Tiêu. Nếu em ấy cứ tiếp tục như vậy thì nhất định sẽ mất mạng!”

Anh chẳng biết làm thế nào mà Kiều Tiêu lại theo bàng môn tà đạo như vậy, nhưng việc nhỏ máu lên tấm bài gỗ có ghi ngày tháng năm sinh của người hai nhà Vương Trần chẳng khác nào giao kèo với ma quỷ. Sau mỗi lần đút máu, Kiều Tiêu như bị thứ gì đó hút khô, cả người trở nên gầy yếu một cách rõ rệt. Nếu không phải anh nhận thấy có điều kỳ quái và trực tiếp xông vào cánh cửa phòng mờ ám đằng sau kia thì có lẽ bản thân anh cũng không biết Kiều Tiêu lại đang trả thù bằng cách này.

Ôn Nhiên buông đũa, lau miệng hỏi: “Kiều Tiêu vẫn chưa biết anh đến đây đúng chứ.” Truyện này được thực hiện bởi Loading9191.

Võ Hiểu Hổ gật đầu, khi nhìn thấy Kiều Tiêu cắt máu cho tấm bài gỗ, anh hận không thể đập nát nó đi. Cũng vì thế mà cả hai cãi nhau dữ dội, nếu không phải anh uy hiếp sẽ phá hủy ngôi nhà và mọi thứ trong nhà thì có lẽ Kiều Tiêu vẫn sẽ không chịu nói cho anh biết sự thật. Về phần tấm bài gỗ kia, nó tương đương với đường sinh mệnh của Kiều Tiêu, một khi bị vỡ đồng nghĩa Kiều Tiêu cũng sẽ chết.

Anh gào khóc mắng Kiều Tiêu ích kỷ, có biết bao nhiêu cách báo thù, tại sao lại chọn cách này. Cho dù tay có phải dính máu người, với năng lực hiện tại của anh cũng không phải là không làm được. Tại sao cứ nhất quyết chọn cách thà hy sinh bản thân cũng chẳng thể ngừng tay lại. Lúc Kiều Tiêu lựa chọn con đường báo thù này, cậu đã không còn đường quay đầu.

Võ Hiểu Hổ thế mới biết, cái gọi là thời gian không còn nhiều không phải là một căn bệnh nan y, mà nó còn tuyệt vọng hơn cả bệnh nan y.

Trong cơn nóng giận, anh đã bỏ đi mà không ngoái đầu nhìn, rồi huy động nhân viên điều tra địa chỉ nhà Ôn Nhiên, nửa đêm liền tìm tới cửa. Anh đứng cố gắng bình tĩnh lại ở trước cửa cả đêm, sáng sớm mới gõ cửa.

“Đại sư, ngài có cách nào ngăn cản được không? Rõ ràng những kẻ đó đáng bị trừng trị, nhưng tại sao Kiều Tiêu lại phải mất cả tính mạng mới có thể thực hiện được chứ?”

Ôn Nhiên: “Kiều Tiêu sẽ không tình nguyện dừng tay nếu chưa nhìn thấy cả hai nhà đó chết. Hơn nữa, lúc trước anh ta phải hiến tế mạng sống của mình mới có thể khắc lời nguyền lên người hai nhà Trần – Vương. Một khi lời nguyền bắt đầu, sinh mạng của anh ta cũng dần tiêu hao, căn bản không thể dừng lại.”

Sắc mặt Võ Hiểu Hổ tát mét: “Không, không còn cách nào khác sao? Đại sư, bọn người nhà họ Trần lẫn họ Vương đều chưa chết một ai, thật, thật sự không để can ngăn cậu ấy ư?”

Ôn Nhiên: “Cũng chưa tới mức hết cách, nhưng đầu tiên là Kiều Tiêu phải cam tâm tình nguyện từ bỏ, nếu anh ta không cam tâm thì tất nhiên không thể nào lấy lại tế vật được.”

Tự nguyện từ bỏ? Mười mấy năm qua, Kiều Tiêu còn chống đỡ được như thế này chính là để báo thù, làm sao cậu ấy có thể từ bỏ? Việc này căn bản là không thể giải quyết.

Bắt gặp gương mặt đầy tuyệt vọng của Võ Hiểu Hổ, Ôn Nhiên nói: “Cũng không biết, trong lòng Kiều Tiêu anh quan trọng đến mức nào? Nếu anh đủ quan trọng với anh ta thì có lẽ vẫn còn biện pháp khác.”

Võ Hiểu Hổ chợt ngẩng đầu, trong mắt cháy lên một chút hy vọng.

Có lẽ ông trời luôn sẵn lòng cho bọn họ một cơ hội sống, cho nên mọi chuyện mới xảy ra thật trùng hợp như thế này. Trước đó không lâu, cậu vừa đặt mua một bộ nhang đặc chế từ cổ sư Mục Mộ, đúng lúc hôm nay giao tới. Nếu số cổ kia được sử dụng đúng cách, nó cũng có thể cứu mạng cậu kia.

“Có một dòng cổ thuật tên là Cổ Đồng Tâm. Bề ngoài là loại cổ thuật có thể khiến người ta yêu nhau, nhưng Cổ Đồng Tâm cao cấp còn có thể đạt tới mức độ cộng sinh, tức là chia sẻ sinh mạng cho nhau.”

Hai mắt Võ Hiểu Hổ gần như sáng rực lên ngay tức khắc: “Có nghĩa là, tôi có thể chia sẻ tuổi thọ cho Kiều Tiêu?”

Ôn Nhiên gật đầu: “Đúng là như thế. Tuy nhiên chuyện này chắc chắn không có khả năng kiểu anh sống được 100 năm thì vừa vặn chia cho anh ta 50 năm. Sinh mạng của Kiều Tiêu đã dùng để chống đỡ sức mạnh từ lời nguyền, anh ta chỉ là một người bình thường, tuổi thọ có hạn cho nên mới dần suy giảm. Nhưng sinh mạng của anh dồi dào, một khi cộng sinh cùng anh ta là có thể bù đắp phần mất đi đó, cùng chống đỡ sinh mạng với anh ta. Có điều, tiêu hao mạng sống của mình cũng đồng nghĩa sẽ ảnh hưởng đến tuổi thọ của anh.”

Võ Hiểu Hổ vội nói: “Tôi không sợ! Tôi có thể, không sao cả!”

Ôn Nhiên bổ sung: “Đây chỉ là một phần nhỏ, một khi đã cộng sinh, anh có thể chống sinh mạng của người kia. Nếu anh ta chịu thu tay lại, tự nguyện từ bỏ thì có lẽ các anh có thể sống thêm vài chục năm nữa. Nhưng nếu anh ấy không muốn mà tiếp tục dùng mạng mình để trả thù, vậy kể cả sinh mạng của anh cũng bị hút đi, chẳng bao lâu sau, cả hai sẽ cùng chết.”

Võ Hiểu Hổ nói không chút do dự: “Tôi làm! Nếu không thể ngăn cản em ấy tôi cũng không còn lý do gì để tồn tại nữa.” Cha mẹ anh đã qua đời cách đây hai ba năm trước, bây giờ khó khăn lắm mới tìm được Kiều Tiêu, nếu mất đi cậu ấy một lần nữa thì một mình anh sống còn ý nghĩa gì, chẳng thà chết cùng nhau. Cái chết không hề đáng sợ, đáng sợ nhất chính là người bị bỏ lại, phải một mình chịu đựng cuộc đời dài đằng đẵng.

Ôn Nhiên nói: “Cả hai cần phải tâm ý tương thông mới thể phát huy tác dụng của loại cổ này. Có nghĩa là nếu anh ta không yêu anh thì chúng sẽ không được gieo vào. Anh nghĩ cho kỹ, tôi sẽ giúp anh liên lạc với cổ thuật sư, hai người tự mình thương lượng về chi phí của cổ cộng sinh đi ha. Nếu anh ta tình nguyện từ bỏ báo thù vì anh, đến lúc đó anh cứ tới tìm tôi, tôi sẽ giúp anh ấy cắt đứt mối liên kết với bài gỗ. Còn nếu anh ta vẫn như cũ thì anh không cần tới đây nữa mà nên chuẩn bị hậu sự đi.”

Võ Hiểu Hổ gần như vui sướng khôn xiết cảm ơn Ôn Nhiên. Anh đã chuẩn bị tinh thần bị cậu từ chối, lại không ngờ ông trời không tuyệt đường người.

Nhìn Võ Hiểu Hổ rời đi với vẻ tràn trề hy vọng, Ôn Nhiên bất đắc dĩ lắc đầu. Những thứ như tình cảm quả thật khó hiểu, cứ phải liều sống liều chết. Thế giới bao la rộng lớn như vậy, nhân gian tươi đẹp thế này, tại sao không tận hưởng? Là do thịt nướng không ngon hay coca không ngọt?

Ôn Nhiên vô thức liên tưởng tới Kỳ Vân Kính. Nghĩ đến việc anh yêu một người đến mức liều sống liều chết, cậu không khỏi rùng mình một cái. Hình ảnh này quá OOC, tốt nhất không nên nghĩ tới kẻo tối gặp ác mộng.

──── ∘°❉°∘ ────

Thấy Võ Hiểu Hổ hùng hổ trở về, Kiều Tiêu tưởng lại sắp cãi nhau một trận. Nhưng cậu ta vừa mới mất máu xong, cho dù có linh đào thì tinh thần cũng không hồi phục nhanh như vậy, thật sự không còn sức lực tranh cãi cùng anh.

Nào ngờ anh không nói câu nào mà xông tới kéo cậu ta lên giường, đè lên người và bắt đầu hôn cậu. Kiều Tiêu cũng không đẩy anh ra, chỉ là trong lòng không khỏi chua xót. Mấy năm qua, cậu ta không dám hỏi thăm tin tức về Võ Hiểu Hổ, cậu sợ nghe thấy anh đã có cuộc sống mới. Nhưng cậu ấy hiểu rõ Võ Hiểu Hổ, cũng biết nếu mình muốn bất cứ điều gì chắc chắn anh đều sẽ đáp ứng, cho dù năm đó chính cậu đã bỏ rơi anh. Vì vậy, cậu ấy đã sớm nghĩ tới chuyện này, trước khi chết cậu ta sẽ liên lạc với Võ Hiểu Hổ. Như vậy, khi về già gần đất xa trời, ông nội cũng sẽ có người chôn cất.

Nhưng khi đối mặt với người bao năm qua chưa từng thay đổi này, cậu ấy càng mơ hồ và đau lòng hơn.

Ngay lúc trong lòng Kiều Tiêu đang ngập tràn bi thương, đột nhiên cậu ta cảm thấy lòng bàn tay đau nhói. Cậu ta muốn đẩy Võ Hiểu Hổ ra theo bản năng, lại bị những ngón tay của anh giữ chặt.

Kiều Tiêu vô thức nhận thấy có điều gì đó không ổn: “Hiểu Hổ, anh làm cái gì vậy?”

Võ Hiểu Hổ nhìn thứ đang len lỏi từ lòng bàn tay đến cánh tay Kiều Tiêu mà chẳng hề thấy sợ hãi, ngược lại còn tràn đầy hưng phấn.

Kiều Tiêu ra sức đẩy anh ta ra, nhìn vào lòng bàn tay bị rạch một đường của mình, lại nhìn sang gương mặt tự dưng tươi cười của Võ Hiểu Hổ, cậu ta lập tức đen mặt: “Rốt cuộc anh đang làm cái quái gì thế hả!”

Võ Hiểu Hổ hôn lên mặt Kiều Tiêu: “Em không có cảm giác gì sao?”

Vừa định hỏi ngược lại cảm giác cái gì, Kiều Tiêu liền cảm nhận được một luồng sinh lực cuồn cuộn không ngừng dâng trào trong cơ thể mình, cậu ta chợt mở to hai mắt.

Bên phía Võ Hiểu Hổ cũng cảm thấy dường như sức lực trong cơ thể đang bị rút cạn, cả người trở nên nặng nề, thậm chí còn thấy khá yếu ớt, nhưng anh lại rất vui vẻ: “Kiều Kiều, anh không ngăn cản em trả thù. Em muốn báo thù thì cứ làm đi, anh đã gieo Cổ Cộng Sinh vào người em, em có từng nghe qua chưa? Sau khi gieo vào, chúng ta sẽ cùng sống cùng chết với nhau. Nếu em đồng ý dừng tay, anh lập tức đi tìm đại sư giúp em thoát khỏi tấm bài gỗ chết tiệt kia, chúng ta còn có thể ở bên nhau thêm vài chục năm nữa, và rồi anh sẽ nghĩ cách giải quyết hai nhà kia. Xin hãy tin anh, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho mối thù của em gái chúng ta. Còn nếu em không đồng ý, vậy cứ làm những gì em muốn, dù sao mạng này của anh cũng đã cho em, muốn sống thì sống cùng nhau, có chết cũng phải chết cùng nhau.”

Kiều Tiêu túm lấy Võ Hiểu Hổ: “Anh điên rồi!” Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.

Võ Hiểu Hổ nằm phịch xuống giường, cười đắc ý: “Lần này, xem em làm sao để vứt anh lại.”

Kiều Tiêu hơi luống cuống: “Cổ Cộng Sinh cái gì, em chưa từng nghe tới! Chắc chắn là anh đã bị người ta lừa!”

Võ Hiểu Hổ cười ha hả. Chỉ với hai con cổ trùng nhỏ này đã tiêu tốn hơn 70 triệu tệ của anh. May thay bộ phim điện ảnh đình đám kia vừa kết toán, số tiền trong tài khoản của anh vẫn đủ dùng. Đây có lẽ là thứ đắt giá và đáng giá nhất mà anh từng mua trong đời.

Võ Hiểu Hổ kéo Kiều Tiêu vào lòng: “Chúng ta đã thề hẹn bên nhau cả đời, cho dù cuộc đời này dài hay ngắn. Kiều Kiều, em cũng biết mà, anh chưa bao giờ thất hứa.”

Nói xong, anh nghiêng đầu ngất đi. Ngược lại, sắc mặt của Kiều Tiêu dần hồng hào lên rõ rệt, nhưng cả người cậu không khỏi hoảng sợ khi nhìn thấy Võ Hiểu Hổ như vậy.

Việc báo thù, dù là dùng cách gì cũng đều có thể thực hiện được, hiện tại hai nhà Trần Vương đều đang trong tình trạng không thể nào trở mình được nữa. Nhưng nếu chỉ như vậy, Kiều Tiêu vẫn không cam lòng. Cậu ta muốn tất cả bọn chúng đều phải chết không được tử tế! Chỉ với phán xét của pháp luật thôi vẫn không đủ lấp đầy nỗi thống hận trong lòng mình.

Nhưng cậu ta không muốn tất cả những điều này lại trả giá bằng mạng sống của người mà mình yêu thương.

──── ∘°❉°∘ ────

Lúc Võ Hiểu Hổ tới tìm Ôn Nhiên lần nữa đã là bốn, năm ngày sau. Khi anh tới nhà cậu thì thấy Kỳ Vân Kính đang bày mặt ra vẻ vô cảm nhìn vào con mèo đen đang cố leo lên người mình. Ngoại trừ đôi mắt màu xanh lam ra thì bé mèo này quả thực đen đến mức không thể nhìn thấy năm đầu ngón tay vào ban đêm.

Ôn Nhiên mỉm cười tủm tỉm: “Xem ra Nini rất thích anh. Em ấy từ chối tất cả những người tới nhà tôi nha, anh chính là người đầu tiên em ấy ngỏ lời muốn ôm một cái.”

Kỳ Vân Kính giơ tay túm gáy bé mèo, xách lên và nhìn chằm chằm một hồi, rồi mới chậm rãi đặt bé vào ổ mèo trên tường. Anh chưa từng nuôi mèo và luôn tránh xa những sinh vật yếu đuối mỏng manh thế này.

Ôn Nhiên cất số trái cây Kỳ Vân Kính mang tới vào tủ lạnh, lại rửa sạch một chùm nho. Trông số hoa quả nhà họ Kỳ trồng, cậu thích ăn nho ngọc trai đen nhất, mặc dù chúng có hạt và có lớp vỏ thô nhưng lại là loại nho ngọt nhất. Cậu chỉ thích ăn ngọt và chẳng hề thích đồ chua chút nào.

Vừa ăn nho, Ôn Nhiên vừa dựa lưng lên thành ghế sô pha, bắt chéo chân, tư thế hết sức thoải mái: “Rồng đến nhà tôm có việc gì không ha?”

Kỳ Vân Kính: “Chỉ đi ngang qua.”

Ôn Nhiên ngạc nhiên nghiêng đầu: “Kiểu người bận ngày bận đêm như anh mà tình cờ đi ngang qua, còn cố ý mang theo giỏ trái cây?”

Kỳ Vân Kính liếc nhìn cậu một cái: “Đi xem mèo.”

Hai mắt Ôn Nhiên nghi hoặc: “Vậy anh cứ từ từ ngắm đi nha.”

Kỳ Vân Kính quay đầu, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào bé mèo.

Nini vừa bị ghét bỏ xách trả về ổ mèo: “Meo meo meo?”

Kỳ Vân Kính đánh giá căn nhà. Ngôi nhà không lớn lắm, thậm chí còn chẳng bằng một phòng ngủ ở nhà họ Kỳ, nhưng cách bài trí khá ấm áp, có nhiều đồ đạc cho mèo. Trước đó anh không hề biết Ôn Nhiên thích mèo, chưa kể bé mèo này, anh sợ nửa đêm không cẩn thận sẽ giẫm chết nó.

Ở đây, thái độ của Ôn Nhiên hoàn toàn khác với lúc ở nhà họ Kỳ, cậu cực kỳ thoải mái tuỳ ý và thản nhiên. Mặc dù lúc ở nhà họ Kỳ, cậu nhóc này chưa từng coi bản thân là người ngoài, có điều vẫn không mang lại cảm giác như ở nhà.

Kỳ Vân Kính không khỏi âm thầm mỉm cười: “Cậu thích nơi này sao?”

Ôn Nhiên ngơ ngác gật đầu: “Thích chứ! Nhà cao cửa rộng, tầm nhìn đẹp, an ninh lại tốt.”

Kỳ Vân Kính ồ một tiếng, bất ngờ nghe thấy tiếng chuông cửa, anh bèn nhìn sang Ôn Nhiên. Cậu nằm dài trên ghế sô pha nhìn anh, ánh mắt muốn nói anh đã đứng đó rồi thì tiện tay mở cửa luôn đi, đỡ cho cậu phải đứng dậy.

Kỳ Vân Kính trầm mặc ba giây, vẫn thay cậu đi ra mở cửa.

Lúc nhìn thấy Kỳ Vân Kính, Võ Hiểu Hổ có hơi giật mình. Tuy nhiên anh đã biết mối quan hệ giữa Kỳ Vân Kính và Ôn Nhiên, chuyện này cũng chẳng phải điều gì bí mật. Trong bữa tiệc ngày hôm đó, đối phương còn đưa Ôn Nhiên đến dự tiệc cùng, coi như là thông báo với mọi người, cho nên anh chỉ sửng sốt một chút rồi nhanh chóng phản ứng lại: “Xin chào chủ tịch Kỳ, tôi là Võ Hổ của truyền thông Tiêu Hổ, còn đây là người yêu của tôi Kiều Tiêu. Chúng tôi tới tìm sư phụ Ôn có chút việc.”

Kỳ Vân Kính quay lại nhìn Ôn Nhiên, thấy cậu không còn nằm dài nữa mà đã ngồi lại ngay ngắn nghiêm chỉnh, mới nghiêng người mời khách vào nhà. Người đi cùng Võ Hiểu Hổ là một chàng trai trắng bệch lạnh lẽo, vừa nhìn trông không giống người sống. Kỳ Vân Kính chỉ nhìn thoáng qua rồi dời mắt đi.

Sau khi hai người họ bước vào trong, Kỳ Vân Kính chào: “Mọi người cứ nói chuyện, tôi xin phép đi trước.” Hãy ủng hộ nhà Loading9191 tụi mình nha.

Ôn Nhiên nhanh nhảu hỏi: “Chờ chút, lát nữa anh có bận gì không?”

Kỳ Vân Kính im lặng nhìn cậu, Ôn Nhiên liền cười tít mắt với anh: “Nếu không bận gì thì ở lại giúp đỡ tí nha?”

Để trấn áp tà ma linh sơn, nếu không sử dụng vũ khí hình người như Kỳ Vân Kính thì chẳng phải quá lãng phí sao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.