Từ xa xưa, vì hạn hán, mất mùa mà một bộ tộc nọ phải rời bỏ quê hương mà đi tìm đường sống.
Họ họ trở thành di dân và chu du khắp muôn nơi nhưng những nơi họ đi qua đều phải chịu nạn hạn hán.
Mất mùa, đói kém nên những người dân nơi đó chỉ biết than trời, trách đất chứ làm được gì bây giờ.
Nhưng họ than trời, trời nào nghe? Họ trách đất, đất nào chịu? Vậy ai nghe ai chịu bây giờ..
à à họ biết rồi, là nó là chúng nó, là lũ di dân đó, tại chúng nó đến đây nên họ mới phải chịu cảnh đói kém này.
Thế là họ đánh đập, xua đuổi những di dân đó ra khỏi quê hương của họ, cuối cùng những di dân ấy cũng phải rời đi.
Họ đi hoài, đi mãi nhưng cứ như thế ai mà chịu nổi chứ, huống hồ bộ tộc của họ từ mấy mươi ngàn người ban đầu giờ đây đã mười không còn một.
Trên một vùng sa mạc nọ, nhóm người di dân ấy đang tụ lại một chỗ, họ vây quanh thành vòng tròn và giữa vòng tròn ấy một cụ già tay cầm gậy gỗ đang quỳ trên đất, ông lão khuôn mặt xơ xác, hốc mắt hõm sâu chứa đựng những giọt lệ, tay ông run run khẽ vuốt mặt đứa cháu mình, chính xác hơn là t.
H.
I t.
H.
Ể của cháu mình.
Những người vây quanh ông lão ánh mắt cũng đượm buồn.
> một người trong đó gào lên.
Bỗng nhiên bầu trời tối sầm lại, một giọt nước từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-mong/3322782/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.