Chương trước
Chương sau
Dưới bầu trời đen như mực, mây đen cuồn cuộn, thân hình khổng lồ của Kim Bằng lướt đi như tia chớp. Gió gào thét bên tai, không gian xung quanh rung động dữ dội, nhưng trong đôi mắt sắc lạnh của Kim Bằng vẫn ánh lên vẻ bình thản, như thể không điều gì có thể lay chuyển được ý chí của nó.

Hoàng Thiên nằm yên bất động trên lưng Kim Bằng, thân thể đầy vết thương, máu vẫn còn rỉ ra từ những chỗ bị xé rách.

Cả không gian bao la dưới chân Hoàng Thiên dường như chỉ còn lại một màu đen tối vô tận, bị nuốt chửng bởi bóng đêm. Nhưng trong tâm trí hắn, ánh sáng của ý chí vẫn chưa hề tắt. Hắn vẫn còn cảm nhận được nhịp đập mờ nhạt của trái tim, một nhịp đập yếu ớt. Hoàng Thiên biết, bản thân hắn chưa thể chết được. Hắn còn rất nhiều chuyện chưa hoàn thành, còn kẻ thù đang chờ hắn tiêu diệt. Nhưng sức lực đã cạn kiệt, không thể nào chống chọi được nữa..

Kim Bằng xuyên qua tầng tầng lớp lớp mây đen, hướng về một ngọn núi cao ngất, nơi ánh trăng yếu ớt như bị bóp nghẹt bởi bóng tối, chiếu rọi lên những đỉnh núi sắc bén tựa lưỡi kiếm khổng lồ.

Bất ngờ, từ trong lòng đất, một bóng hình mềm mại hiện ra. Giao Long thoắt hóa thành nhân hình, nàng hiện thân với vẻ đẹp thoát tục như tiên nữ hạ phàm. Bước đi của nàng nhẹ nhàng, như lướt trên những làn sương mỏng manh, tỏa ra khí chất thanh khiết. Mái tóc dài như ngân hà óng ánh dưới ánh trăng, đung đưa trong làn gió lạnh. Đôi mắt sâu thẳm như vực thẳm bầu trời đêm, mang theo vẻ kiêu sa nhưng không kém phần huyền bí, khiến bất kỳ ai đối diện cũng phải ngỡ ngàng trước vẻ đẹp không thuộc về thiên địa này.

Ánh mắt nàng sắc bén như cắt vào không gian, nhìn về phía Kim Bằng và Hoàng Thiên. Nàng cất giọng trầm lãnh, ngữ khí nhẹ nhàng nhưng uy nghi "Đưa hắn vào động phủ, ta sẽ chữa trị cho hắn."

Kim Bằng cúi đầu, cung kính đáp: "Tuân lệnh, tiền bối!"

Càn Nguyên Tiểu Thế Giới.

Tiếng đột phá vang lên như sấm dậy trời đất. Khắp các phương, linh khí bạo phát, vô số cường giả đồng loạt bước vào cảnh giới Hóa Thần. Thập đại tướng quân, Cửu Thiên Bồng, Lục Đô Đốc, Nhị đại hộ pháp, Tam đại mưu sĩ, Bát Thương Nhân, Ngũ đại quân đoàn, tứ đại Thiên Vương – tất cả đều lần lượt vượt qua thiên kiếp, đặt chân vào ngưỡng cửa Hóa Thần sơ kỳ.

Lạc Long Thành chỉ vừa đột phá đã tiến thẳng tới trung kỳ đỉnh phong, Mạnh Trường Sinh đột phá một hơi từ sơ kỳ đến Hóa Thần hậu kỳ. Nhưng kinh ngạc hơn cả là Hoàng Hôn – từ khi thiên linh căn thăng hóa thành thánh linh căn, linh khí tự động tụ lại quanh hắn, không cần tu luyện mà vẫn tiến thẳng tới Hóa Thần đỉnh phong.

Trong động phủ trên đỉnh núi Vô Danh, Hoàng Thiên dần dần tỉnh lại. Thân thể hắn như được tái sinh từ bên trong, không chỉ hồi phục hoàn toàn mà còn mạnh mẽ hơn trước. Một cảm giác huyền diệu lan tỏa khắp người, trong lúc sinh tử Luân Hồi pháp tắc của hắn vậy mà đạt đến đại thành. Hắn biết nếu không đột phá hắn sẽ không áp chế nổi nữa rồi.

Rời khỏi động phủ, Hoàng Thiên bay thẳng về Càn Nguyên Sơn. Trên đỉnh núi cao ngất, hắn ngồi xếp bằng, toàn thân tỏa ra một luồng uy lực vô hình nhưng mạnh mẽ. Linh khí và chân khí từ Càn Nguyên Kinh hòa vào nhau, kinh mạch hắn cuồn cuộn chảy như đại hồng thủy. Hơi thở trở nên nặng nề, biết rằng thời khắc quan trọng nhất đã đến.



"Chỉ còn một bước nữa..." – Hoàng Thiên thì thầm, trong đôi mắt kiên định không hề có chút do dự nào.

Từ trên cao, lôi kiếp nổ vang, tam tiêu thần lôi cuồng bạo giáng thẳng xuống vị trí Hoàng Thiên ngồi.

Tiếng lôi kiếp gào thét đầy trời vang lên như lời cảnh báo của thiên địa, tam tiêu thần lôi uy nghiêm từ bầu trời cuồn cuộn lao thẳng xuống. Hắn mở mắt, kết ấn bằng hai tay, một tầng bảo hộ vô hình hình thành xung quanh cơ thể.

"Thiên kiếp? Ta chờ ngươi đã lâu?" – Hoàng Thiên ngửa đầu cười lớn, không chút sợ hãi, ánh mắt tràn đầy tự tin.

Lôi kiếp đầu tiên giáng xuống, ánh sáng chói lòa bao phủ toàn bộ Càn Nguyên Sơn. Lớp bảo hộ quanh thân Hoàng Thiên bị phá tan trong nháy mắt, nhưng hắn ngay lập tức tạo ra một vòng bảo hộ mới.

Nhị tiêu thần lôi mạnh hơn gấp bội, nhưng Hoàng Thiên không lùi bước. Hắn đứng dậy, đón lấy tia sét, cảm nhận từng tia năng lượng xâm nhập vào cơ thể, phá hủy từng huyết nhục. Thay vì chống lại, hắn quyết định hấp thu nó, biến thiên kiếp thành nguồn pháp lực giúp hắn đột phá.

Thân thể hắn đau đớn tột độ, huyết nhục như muốn nổ tung, nhưng trong tâm trí, hắn vẫn giữ vững ý chí sắt đá: "Thiên địa không thể cản ta!"

Tam tiêu thần lỗi giáng xuống, mặt đất nứt toác, ngọn núi rung chuyển. Toàn bộ đỉnh núi nơi Hoàng Thiên ngồi biến mất trong chớp mắt, để lại một hố sâu khổng lồ. Giữa không gian đó, thân ảnh Hoàng Thiên vẫn đứng sừng sững, tóc và y phục rối loạn, nhưng đôi mắt hắn rực sáng, tràn đầy quyết tâm.

Trong khoảnh khắc ấy, nguyên thần trong thức hải của hắn hóa thành hư không, hòa quyện với thiên địa, chỉ còn lại một lực lượng vô hình bao quanh cơ thể hắn. Đó chính là cảnh giới của Luyện Hư – nguyên thần đã dung hòa với thiên địa, trở thành một phần của hư không vô tận.

Thiên địa dường như cảm nhận được sự đột phá của hắn, mây đen bắt đầu tản ra, bầu trời dần sáng trở lại. Gió thổi nhẹ, như chào mừng một vị chủ nhân của giới vực.

Hoàng Thiên mở mắt, cảm nhận sự thay đổi rõ rệt trong cơ thể. Mọi thứ xung quanh trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết, từng chuyển động của linh khí trong không gian đều hiện lên trong tâm trí hắn. Hắn đã thành công đột phá Luyện Hư kỳ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.