Chương trước
Chương sau
Chương Ngư đứng trên cao, thân ảnh hắn lừng lững như một ngọn núi bất động. Xích tu trong tay hắn lóe lên những tia sáng đỏ rực, tựa như một mảnh thiên lôi bị phong ấn. Hắn hít một hơi sâu, thu nạp linh khí vào cơ thể, rồi đột ngột lao lên không trung. Xích tu vung ra, không khí xung quanh chấn động dữ dội. Từ đỉnh cao, hắn trông như một thần long đằng vân giá vụ, uy vũ bá khí.

Xích tu biến thành một cơn bão năng lượng khủng khiếp, mỗi nhát đánh ra đều mang theo một luồng sức mạnh kinh thiên động địa, cuốn theo vô số khí tức chết chóc. Chỉ trong chớp mắt, những con rắn thần màu đỏ bừng sáng giữa bầu trời, vặn vẹo và rít gào, lao thẳng về phía linh chu đang bay trốn. Cả không gian như bị xé toạc, những tia sét đỏ rực dọc theo đường bay của xích tu, như muốn đốt cháy tất cả mọi thứ trên đường đi.

Nhưng linh chu lại bay nhanh như thiểm điện, thân ảnh mờ ảo của nó liên tục chuyển động giữa những luồng năng lượng hủy diệt, khiến đòn tấn công của Chương Ngư rơi vào khoảng không. Những con rắn thần biến mất vào hư không, để lại chỉ là những tia lửa nhỏ nhoi, lặng lẽ tắt ngấm giữa bầu trời đen tối.

Trận chiến kinh thiên vừa qua nhanh chóng rơi vào im lặng, như chưa từng xảy ra. Chỉ còn lại tiếng gió rít qua những tàn tích, hòa cùng âm thanh tí tách của những mảnh tàn lửa đang dần lụi tàn. Càn Nguyên Quân đã rút lui, để lại một vùng đất đầy đổ nát và điêu tàn, như minh chứng cho sự tàn khốc của cuộc chiến.

Chương Ngư từ trên cao hạ xuống, đôi mắt sắc lạnh của hắn quét qua chiến trường hỗn loạn trước mắt. Dù thân thể mang dấu hiệu của sự mệt mỏi, căng thẳng, nhưng ánh mắt hắn vẫn giữ vững uy phong và sự quyết tâm sắt đá. Chỉ một cái nhìn cũng đủ khiến lòng người run rẩy, không ai dám đối diện với hắn quá lâu.

"Thu dọn chiến trường! Kiểm tra thương vong và tổn thất!" Giọng nói của Chương Ngư vang lên như sấm rền, không chút cảm xúc nhưng lại mang theo quyền uy vô song

Lập tức, các yêu binh bắt đầu tản ra, nhanh chóng thu dọn hiện trường. Những pháp bảo bị hư hỏng được gom lại, còn những yêu binh bị thương thì được chăm sóc ngay tại chỗ, một số yêu binh nặng hơn thì bị đồng bọn ăn thịt để tránh lãng phí. Không gian đầy rẫy mùi máu tanh, nhưng không ai dám chần chừ, mọi người đều nỗ lực hết mình để hoàn thành mệnh lệnh của đại yêu tướng.

Một lát sau, một yêu tướng thân hình cao lớn, thân mặc giáp thủy tinh sáng loáng, bước đến trước mặt Chương Ngư, cung kính cúi đầu: "Đại yêu tướng, chúng ta đã thành công đẩy lùi đối phương, nhưng tổn thất của ta cũng không nhỏ. Một số yêu binh đã bị tiêu diệt, và nhiều pháp bảo của chúng ta bị hư hỏng nặng. Cần phải có thời gian để phục hồi."

Chương Ngư không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt hắn vẫn dõi ra xa, dường như đang đánh giá tình hình trước mắt. Lòng hắn nặng trĩu lo âu, nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm nhận được một mối nguy hiểm tiềm tàng đang bao phủ toàn bộ chiến trường.

"Hiểu rồi," Chương Ngư cuối cùng cũng lên tiếng, giọng hắn mang theo một luồng sức mạnh không thể lay chuyển. "Chúng ta cần nhanh chóng bổ sung binh lực và tăng cường viện binh. Đồng thời phải cảnh giác với những đợt đánh lén của địch."

Chương Ngư quay sang một yêu tướng khác, tướng Bạch Ngạc, đang đứng cách đó không xa: "Điều tra các thế lực xung quanh đây. Ta không tin chỉ có bấy nhiêu địch nhân. Có khả năng chúng ta đã đụng phải một thế lực lớn hơn. Chúng ta cần phải nắm rõ thông tin để chuẩn bị cho những bước tiếp theo."



Bạch Ngạc lập tức khom người đáp: "Vâng, thuộc hạ sẽ lập tức bắt tay vào điều tra."

Cùng lúc đó, tại căn cứ của Hoàng Đình, một cuộc hội quân khẩn cấp diễn ra. Tứ đại thiên vương cùng tứ đại tướng quân đã tụ họp trước mặt Hoàng Đình, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm trọng, khí tức ngưng trọng, như đang đối diện với một trận phong ba dữ dội.

"Chúng ta không thể địch nổi Hóa Thần Kỳ," Phong Ma thiên vương chậm rãi lên tiếng, giọng hắn đầy sự ủy khuất và bất lực. "Có lẽ địch nhân đang đến gần, chúng ta có nên gọi cứu viện không?"

Không khí trong căn phòng lập tức trở nên căng thăng. Mọi người im lặng suy tư, ai cũng hiếu rõ tính chất quan trọng của việc cầu viện.

Cuối cùng, Hoàng Đình phá vỡ sự im lặng, giọng hắn bình tĩnh nhưng kiên định: "Chúng ta cầu viện từ đạo chủ.

Nếu chần chờ, không chỉ mất tiên cơ mà còn mất cả hải đảo này. Đến lúc đó, chúng ta sẽ vào thế bị động."

Phong Ma thiên vương trầm ngâm một lát, cuối cùng gật đầu: "Chỉ còn cách này thôi, mặt mũi không quan trọng, quan trọng là kết quả."

Tại căn cứ của Chương Ngư, các yêu tướng và yêu binh không ngừng nghỉ phục hồi lực lượng, chuẩn bị cho những cuộc tấn công tiếp theo. Dù mệt mỏi, Chương Ngư vẫn giữ nguyên quyết tâm báo thù, ánh mắt hắn sắc bén, tràn đầy sát khí.

Một yêu tướng khác, Huyền Xà, tiến đến trước mặt Chương Ngư, cung kính báo cáo: "Đại tướng, chúng ta đã hoàn tất việc kiểm tra tổn thất và sửa chữa pháp bảo. Hiện tại, chúng ta đang tiến gần đến Càn Nguyên Phủ, đây là một thế lực mới rất mạnh."

Nghe vậy, ánh mắt Chương Ngư trở nên nghiêm trọng. Hắn quét mắt quanh một lượt, suy nghĩ cẩn thận trước khi ra lệnh: "Làm tốt lắm, chuẩn bị chiến đấu. Ta không cần biết ngươi là thế lực nào, giết người của ta thì phải trả giá."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.