Hậu sơn Càn Nguyên Phủ. 
Giữa màn sương mù dày đặc, hai bóng người ngồi xếp bằng trên vách đá cheo leo, khí tức cuộn trào như biển lớn gặp bão giông. Một thanh niên cao lớn, dáng vẻ uy mãnh, mặt đỏ rực như gấc, đôi mắt phượng cháy rực như hai ngọn đuốc, trán hiện lên hai chiếc sừng trâu đầy khí thế -Ngưu Ma Vương. Bên cạnh hắn là một kẻ khác, thân hình như hỗ vượn, khoác áo lông vũ đen tuyền, ánh mắt sắc như kiếm lạnh- Kim Bằng. 
Cả hai đứng lên, đồng loạt chắp tay cúi đầu khi thấy Mạnh Trường Sinh từ xa bước tới. "Quân sư!" - giọng đồng thanh vang lên, mạnh mẽ như tiếng chuông đồng ngân. 
Mạnh Trường Sinh khẽ gật đầu, ánh mắt lạnh lùng lướt qua không gian rồi ra lệnh: "Kim Bằng, phong tỏa hậu sơn." 
Không một giây chần chừ, Kim Bằng vung tay, từng đợt sóng khí bùng phát tựa cơn bão, khiến thiên địa biến sắc, cả vùng rộng lớn nhanh chóng chìm trong lớp sương mờ u ám. Thần thông "Phong Thiên" bao phủ toàn bộ Càn Nguyên sơn, tách biệt nơi này khỏi thế gian. 
Mạnh Trường Sinh tiếp tục hỏi, giọng nói tựa băng tuyết: "Kim Bằng, ngươi tốc độ nhanh nhất, có thể theo dấu lạc ấn thần hồn mà đạo chủ lưu lại, tìm tung tích của đạo chủ được không? 
Kim Bằng cúi đầu ôm quyền, đáp với chút do dự: "Quân sư, lạc ấn đã mờ nhạt và cách quá xa. Nhưng nếu tận lực, thuộc hạ sẽ cố gắng thử xem." 
Mạnh Trường Sinh suy tư một lúc rồi gật đầu: "Được, ngươi đi đi, nhưng nhớ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dao-dao-chu-dai-mong-ba-thien/3643297/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.