Chương trước
Chương sau
Đại điện Càn Nguyên, khi Hoàng Thiên đang tiếp tục tu luyện, một thị nữ gõ cửa và nói: "Đạo Chủ, bên ngoài

Ngọc Thiên Hành và Ngọc Thiên Vương cầu kiến, nói là tìm được tung tích của Lạc Long Thành!"

"Được rồi, ta sẽ đi gặp!" Hoàng Thiên nói rồi như một làn khói biến mất giữa đại điện.

Trong sảnh đường, Ngọc Thiên Hành và Ngọc Thiên Vương đang ngồi trò chuyện với Thiên Quân và Vạn Mã thì

Hoàng Thiên đột nhiên xuất hiện. Mọi người thấy vậy thì đứng lên chào hỏi.

"Đạo Chủ," Ngọc Thiên Hành cung kính nói, "'Chúng ta đã phát hiện ra Lạc Long Thành."

Hoàng Thiên nhãn quan sáng lên, trên mặt lộ nét vui cười hỏi: "Vất vả rồi, gia chủ. Lạc Long Thành ở đâu, ta sẽ tự mình đến?"

"Ố phía đông bắc Cửu Nguyên Quan, ẩn sâu trong rừng rậm. Ta đã xác nhận vị trí và chuẩn bị đường đi. Nếu đại ca không chê, đệ có thể dẫn đường," Ngọc Thiên Vương cười tiếp lời.

Hoàng Thiên đứng dậy, ánh mắt lóe lên sự quyết tâm. "Tốt lắm. Thiên Quân, Vạn Mã, Ngọc Thiên Vương chuẩn bị, chúng ta sẽ lên đường ngay lập tức."

Cửu Nguyên Quan là một đạo quan đã bỏ hoang nhiều năm, nơi này đã rất ít người đến, nên hương hỏa không thịnh. Quan Đạo được bao phủ bởi màn sương dày đặc và những dòng suối chảy róc rách. Khi Hoàng Thiên cùng

Thiên Quân, Vạn Mã và Ngọc Thiên Vương tiến vào, họ cảm nhận được linh khí mạnh mẽ, quả nhiên là bảo địa, thảo nào Lạc Long Thành ẩn tu ở đây.



Bước vào khu vực trung tâm, họ thấy một người trung niên với khí chất phi phàm đứng giữa những tàn tích cổ xưa. Hắn chính là Lạc Long Thành.

"Tiền bối, tại hạ không mời mà đến, không biết tiền bối có thể cho tại hạ tá túc một đêm, ngày mai chúng ta sẽ đi ngay," Hoàng Thiên cất tiếng, âm thanh vang vọng trong không gian tĩnh lặng.

Lạc Long Thành quay lại, ánh mắt lạnh lùng nhìn Hoàng Thiên. "Đạo hữu cũng không phải người phàm, xin hỏi đạo hiệu là gì, đến đây có việc, không ngại nói thẳng. Bần đạo dù sao cũng nhàn rỗi, không bằng chúng ta luận đạo?"

"Ta là Tiêu Dao Tử, đến đây mục đích mời đạo trưởng gia nhập Càn Nguyên Quan. Nếu tiền bối yêu cầu, vãn bối sẽ phụng bồi!"

Cả hai nhìn nhau, không khí căng thẳng như sợi dây đàn bị kéo căng. "Lên Trời!" Không biết ai hét lên một tiếng.

Đột ngot, Lac LongThhlgkhngby ln, hai tay bấm pháp quyết, đột nhiên mtcn rồng đỏ như máu từ trên không xuất hiện, há miệng phun ra liệt diễm "Viêm Long Phần Thiên" tấn công về hướng Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên thấy vậy vội chửi đổng lên: "Tiền bối ngươi già mà không nói võ đức, đã kêu luận bàn ngươi dùng thần thông." Hắn nhanh chóng phản ứng, sử dụng Luân Hồi pháp tắc để chống lại.

Lạc Long Thành đáp lại bằng một chiêu mạnh mẽ, khiến cả không gian rung chuyển. "Hừ, ngươi tưởng ta không biết mấy năm qua ngươi làm gì sao? Nếu không phải ngươi tạo phúc bá tánh, ta đã đến giết ngươi rồi!" Lạc Long Thành gầm lên, tiếp tục xuất thủ.

Hoàng Thiên nghe vậy, lửa giận nối lên. Hắn vừa nghĩ đến việc Nguyên Anh đỉnh phong như Lạc Long Thành, nếu thi triển "Luân Hồi Cửu Thế" hắn ta có thoát ra không? Nói rồi, Hoàng Thiên lập tức thi triển.

Chỉ thấy xung quanh Lạc Long Thành không gian biến ảo, cảnh vật như đi lùi lại. Lạc Long Thành thấy vậy biến sắc, thầm kêu "không ổn". Hắn ta lập tức biến chiêu, thi triển pháp tắc để chống lại.



"Hỏa chi pháp tắc!" Một vòng hắc sắc liệt diễm bao quanh toàn thân hắn ta, nhưng cuối cùng vẫn bị luân hồi bao phủ.

Lạc Long Thành vừa lâm vào tình kiếp, hắn ta chợt thoát ra. Chỉ là nói thì chậm, thực tế diễn ra rất nhanh. Lúc Lạc Long Thành vừa thoát khỏi "Luân Hồi Cửu Thế" thì bị một chưởng mãnh liệt đánh trúng ngực, khiến hắn ta ngã xuống đất.

Cuộc chiến diễn ra dữ dội, hai bên liên tục tung ra những chiêu thức mạnh mẽ. Không gian xung quanh như bị bóp méo, cây cối và đá sỏi bay tứ tung.

Hoàng Thiên sử dụng "Càn Nguyên Phá Thiên Kích" kết hợp với Luân Hồi pháp tắc, tạo ra những đòn đánh uy lực kinh hồn. Lực lượng từ những đòn kích của hắn như những cơn sóng thần, quét sạch mọi chướng ngại trên đường đi.

Lạc Long Thành thấy tình thế nguy cấp, hắn vận dụng bí thuật "Long Nhân", mang trong mình sức mạnh của long tộc. Hắn ta biến thành nửa người nửa Long, cơ thể bọc trong lớp vảy rồng cứng rắn và hừng hực khí thế chiến đấu.

Hai bên giao tranh kịch liệt, mỗi đòn tấn công đều làm không gian xung quanh rung chuyến, tạo nên những cơn địa chấn nhỏ. Lạc Long Thành tung ra "Huyết Long Trảo", móng vuốt đỏ rực như máu xé toạc không gian, nhắm thẳng vào Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không hề nao núng, sử dụng "Toái Sơn Thiên Kích" kết hợp với Luân Hồi pháp tắc, tạo ra một trận cuồng phong ánh sáng cuốn phăng mọi thứ. Cả hai lao vào nhau, đòn đánh của họ va chạm tạo nên những vụ nỗ lớn, ánh sáng và tiếng nổ vang dội khắp nơi.

Lạc Long Thành dù cố gắng thế nào cũng bị Hoàng Thiên đẩy lùi. Hoàng Thiên cầm kích hoành không mà đứng, ánh mắt như sao trời đầy bí hiểm. Lạc Long Thành biết, nếu Hoàng Thiên muốn giết hắn, thì lúc hắn bị vây trong

"Luân Hồi" là một kích tất sát, chứ không phải một chưởng.

"Ngươi thật sự rất mạnh. Ta không phải đối thủ của ngươi. Ta sẽ gia nhập Cần Nguyên Quan, nhưng ta có một điều kiện: nếu Đạo Chủ đánh Đại Nam, xin đừng mang ta theo," Lạc Long Thành nói, giọng điệu thay đổi, trở nên thân thiện hơn.

Hoàng Thiên gật đầu, ánh mắt như sao trời bí hiểm cười nói. "Tốt, ta tôn trọng quyết định của ngươi. Chúng ta xuống dưới nói chuyện. Ngươi muốn Hóa Thần cũng không phải việc khó khăn gì."v
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.