Chương trước
Chương sau
Càn Nguyên Quan

Hoàng Thiên bố trí phòng thủ Nam vực xong thì hắn bay về Càn Nguyên Thành, bây giờ dưới trướng của hắn có năm trăm người đều là trung linh căn.

Hắn mệnh danh là Hoàng Thiên Quân.

Hôm nay Hoàng Thiên tập hợp mười vạn quân đội do hắn xuất lĩnh, chuẩn bị đánh Tây Vực.

Hắn hạ lệnh: " Truyền lệnh, Cửu Nguyên Soái bổ sung binh lực, trấn thủ Nam Kinh, lệnh Huyền Đô, Địa Tạng lĩnh năm vạn quân tiến đến Đông Hà Quan, lệnh Vũ Canh trấn Thủ Tây Hà Thành."

Hoàng Thiên nhìn mọi người một lược và nói: " lần này ta sẽ đích thân ra trận tiêu diệt Nam Cung gia."

Tiêu Di Quan.

Ba tháng sau một tướng quân cưỡi Lão Ngưu, đầu búi tóc, đội kim quan, ngoài phủ giáp đường nghê, thắt đai hố phù, mình mặc chiến bào đỏ, ngoài khoác áo giáp đỏ liên hoàn, tay cầm hoàng thiên họa kích, uy phong lẫm liệt đứng trên Tiêu Di Quan nhìn xuống, đi theo hắn là năm trăm Hoàng Thiên Quân, cảnh giới đều là Trúc Cơ đỉnh phong.

Hoàng Thiên đứng trên không trung, ánh mắt Hoàng Thiên lạnh lùng quét qua Tiêu Di Quan, giọng nói trầm thấp như sấm rền: "Ta cho các ngươi ba hơi để suy nghĩ. Đầu hàng hay chết, lựa chọn là của các ngươi!" Giọng nói hắn vừa dứt, một luồng sát khí lạnh lẽo bao trùm lấy toàn bộ quan thành, khiến không khí trở nên ngột ngạt. Ánh trăng mờ nhạt chiếu xuống, in bóng hắn dài lê thê trên những bức tường đổ nát, càng làm tăng thêm vẻ uy nghiêm và lạnh lùng của vị Đạo Chủ trẻ tuổi này.

" Ba".

Sau đó một thanh họa kích từ trên trời giáng to như một ngọn núi nện lên Tiêu Di Quan.

Bên trong quan các tướng lĩnh và quân lính nhao nhao chửi:

"Mẹ nó, ngươi nói ngươi đếm đến ba, ngươi không nói võ đức, đếm phải có một hai, đây ngươi đếm ta, chúng ta chết làm ma không tha cho ngươi."

"Con bà nó tên tiểu nhân vô sỉ" chúng tướng sĩ nhao nhao chửi mắng.

Ánh mắt hắn sắc lạnh như chim ưng, Hoàng Thiên dõng dạc quát: "Thiên địa hữu đạo, nhân gian có chính! Tiêu Di Quan, ngươi đã đến lúc sụp đổ!" Nói rồi, hắn giơ cao cây kích, toàn thân bừng sáng như một ngôi sao băng lao xuống. Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang vọng khắp trời đất, Tiêu Di Quan chìm trong biển lửa, bụi mù mịt trời che khuất cả mặt trời.

Đứng trên đỉnh tàn tích, Hoàng Thiên lạnh lùng quét mắt qua khung cảnh hoang tàn, giọng nói như sấm rền:

"Tiến lên! Máu và lửa sẽ tắm rửa vùng đất này, trả lại công bằng cho thiên hạ!"Hoàng Thiên cưỡi trâu mà đi.

Huyền Đô, Địa Tang, Thiên Quân, Vạn Mã đều cúi đầu trầm mặt.

Thành Đông Hà

Nam Cung lão tổ Nam Cung Bình ngồi trầm tư suy nghĩ.

"người đâu, gọi Nam Cung Bá đến."

Không lâu sau đó Nam Cung Bá đến khom người nói : " Lão tố, ngài cho gọi ta"

Lão tổ nói: " chúng ta bây giờ có bao nhiêu Kim Đan đỉnh phong?"

Nam Cung Bá đáp: " chúng ta bây giờ có lão tổ ngài là Nguyên Anh sơ kỳ, ta là Kim Đan đỉnh phong, Nam Cung Hổ là Kim Đan hậu kỳ, Nam Cung Long Kim Đan hậu kỳ, còn lại các vị tướng quân trấn thủ, cùng với hai lộ nhân mã và huấn luyện thì có một lão tổ Nguyên Anh kỳ, Nam Cung ứng Kim Đan đỉnh phong, Nam Cung Nhạc Kim Đan hậu kỳ, còn lại đã chết trận.



Lão tổ thở dài một hơi nói: " nếu còn chi của thúc phụ ngươi Nam Cung gia cũng không đến tình cảnh hiện tại."

"Thúc phụ ngươi đã đi từ năm mươi năm trước dẫn theo cô cô của ngươi rời đi, bây giờ không biết tung tích."

"Ài dù sao Nam Cung gia vẫn còn hương hỏa, ngươi dẫn theo toàn gia, năm ngàn tu tiên giả và mười vạn quân còn lại đầu nhậu vào Đông Phương gia đi." Lão tổ than thở nói.

"Hắn đến rồi, ta cảm nhận được một luồng thần thức quét qua, ta muốn chơi chết hắn, các ngươi di chuyển đi.

Hắn đã đột phá Nguyên Anh rồi, có lẽ ta sẽ liều cái mạng này."

Lão tổ sống lưng còng xuống, trông lão có vẻ thê lương, vì gia tộc, không có đúng sai, chỉ có sống còn.

Linh Sơn quân đã tiến đến Đông Hà giang, Hoàng Thiên quân cũng đến Đông Hà Quan .

Hoàng Thiên quân chỉ có năm trăm người đều là tu tiên giả.

Hoàng Thiên nhìn về phía Linh Sơn quân không nói gì, không biết Linh Sơn quân đến Tây Vực làm gì, hắn bay lên bầu trời tu vi bạo phát ra, Hét lớn: " Lão tổ Nam Cung gia, hôm nay ta Liên minh với Linh Sơn Quân cùng nhau giết ngươi vì chính nghĩa, vì giữ gìn hoà bình và lập lại trật tự cho thế giới nhân danh Thiên Địa tru sát ngươi."

Lão tổ Nam Cung gia gầm lên:

"con bà ngươi Linh Sơn quân đê hèn vô sỉ, ta là thành tâm thành ý hợp tác với các ngươi, các ngươi lại lừa ta,".

" Không phải tình báo nói Càn Nguyên Quan sẽ đánh Đặng Thao sao?. Không phải ngươi nói bây giờ hai nhà hợp tác sao, ngươi đến rồi sao không hiện thân?"

"Mạnh Trường Sinh tên chó chết, đợi ta tiêu diệt Càn Nguyên quân rồi sẽ đến lượt ngươi."

Nam Cung Bình gầm thét tức giận, hắn ta muốn diệt hết đám sâu mọt này.

Nói rồi lão bay lên không trung tung tuyệt kỹ " Kiếm phá thương khung" phi kiếm bay ra ù ù, liệt diễm đầy trời,

nung thiên nấu địa, mạnh mẽ vô cùng.

Hoàng Thiên bay lên đưa tay vỗ ra, " càn khôn vấn tông chưởng" chưởng phong ra thiên địa biến sắc, kiếm

chưởng dụng vào nhau." Ẩm, Ẩm ầm".

Chưởng phong của Hoàng Thiên và kiếm khí Nam Cung Bình giao nhau, tạo ra những vệt sáng chói lòa xé toạc

bầu trời. Đất rung chuyển, núi vỡ, cả không gian như muốn sụp đổ. Mỗi nhát chém, mỗi cú đấm đều mang theo

sức mạnh hủy diệt, khiến người xem không khỏi rùng mình.

Kiếm khí và chưởng lực giao nhau, xé toạc không khí, tạo nên những vệt sáng chói lòa. Nam Cung Bình, lão tổ của

dòng họ Nam Cung, tung ra những đường kiếm uyển chuyển, linh hoạt, mỗi nht chém đều mang theo sát khí

lạnh lẽo. Tuy nhiên, trước đối thủ là Hoàng Thiên, lão ta như con kiến trước voi.



Hoàng Thiên đứng vững như một ngọn núi, đôi mắt ngập lửa chiến đấu. Cây kích trong tay hắn vung lên, tạo ra

những vòng xoáy năng lượng khổng lồ, nuốt chửng mọi đòn tấn công của đối phương. Cuối cùng, bằng một chiêu

thần thông "Thái Cực Luân Hồi" uy lực vô song, Hoàng Thiên đã quét sạch mọi sức kháng cự của lão tổ, hất văng

đối thủ ra xa hàng trăm mét, thân tử đạo tiêu.

Mạnh Trường Sinh đứng trên phi chu nhìn thấy Hoàng Thiên uy mãnh như vậy thì hắn giật ny mình, sau đó hắn

ta cười to và hạ lệnh lui quân.

Hoàng Thiên nhìn thấy tất cả, chỉ là hắn nhìn không thấu Mạnh Trường Sinh, người này trước người có mê vụ bao

quanh, nhìn không rõ diện mạo, thực lực, cái gì không chắc chắn, hắn sẽ không làm.

Hoàng Thiên tiến vào Đông Hà Thành, thì Nam Cung gia đã cử gia di chuyển, bây giờ Thành Đông Hà chỉ là tòa

thành trống.

Sau đó điều Sơn Hải Thiên sư, và Hoa Vũ thiên sư nhi đại thiên vương tiến vào trấn thủ.

Tướng quân trấn thủ một góc Tây Vực do Huyền Đô và Địa Tạng phân bố trấn thủ.

Bây giờ Hoàng Thiên đã một Vực và một phần tư Tây Vực, nhưng thủ hạ và quân đội không đủ để đánh chiếm

những Vực khác, công thành thì dê, thủ thành thì khó.

Thiên Khải hai mươi năm.

Không lâu sau đó, Đại Nam đã đánh tan Tây Môn gia, chiếm cứ Tây Vực, Đại Nam đã có ba Vực chi địa.

Đông Phương thế gia với sự gia nhập của Nam Cung gia, Tây Môn gia và Bắc Minh gia đã chiếm cứ Đông Vức.

Linh Sơn Thành Mạnh Trường Sinh sau khi từ Tây Vc trở về người như được kích thích, liều mạng tấn công đánh

chết lão tổ Bắc Minh Vũ và chiếm cứ Bắc Vực, Bắc Minh Vương ở tuyền tiến cũng đã dẫn quân gia nhập Đông

Phương gia.

Ngọc Thiên gia chỉ co lại một cụm tại Ngọc Thiên Thành, Bắc Vc cũng đã đến hồi kết, Linh Sơn Quân đã đánh

tan Bắc Minh thế gia.

Bây giờ các thế lực chỉ còn Đại Nam chiếm cứ ba Vực chi địa, Hoàng Thiên chiếm cứ Một Vực chi địa, Đông phương gia chiếm cứ một vực. Còn sót lại các thế lực đều chiếm cứ một phần nhỏ, tuy là lãnh địa nhỏ, nhưng thực lực không thể xem thường.

Hôm nay Bát Thương Nhân về, hắn mang về tin tức U Minh Hải cũng có một cỗ thế lực rất mạnh, tên là U Minh Tông.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.