Chương trước
Chương sau
Một năm trôi qua, Lão Ngưu được Hoàng Thiên tôn xưng là Ngưu Ma Vương. Chim non năm nào giờ đã trưởng thành, được đặt tên là Kim Bằng. Dưới sự chỉ dạy tận tình của Lão Ngưu, Kim Bằng đã khai mở tiềm năng, bước vào con đường tu luyện và đạt đến cảnh giới Yêu thú.

Hắn từng hỏi Lão Ngưu về cảnh giới trong yêu giới. Lão Ngưu giải thích rằng Yêu cũng như nhân loại, có phân cấp rõ ràng. Từ dã thú hấp thu nhật nguyệt tinh hoa, chuyển hóa thành yêu lực được gọi là Yêu.

Yêu có các cảnh giới: Yêu, Tiểu Yêu, Đại Yêu, Yêu Tông, Yêu Vương, Yêu Hoàng.

Đạo quán vắng vẻ, Hoàng Thiên muốn xuống núi một chuyến. Hắn mong muốn tìm kiếm một vài đạo đồng để hương hỏa trong quan không đơn bạc, hiu quạnh.

Sau cơn mưa rào, trời quang mây tạnh. Hoàng Thiên, vận đạo bào, cưỡi trâu bay về hướng tây. Liệt Sơn trấn hiện ra trước mắt hắn.

Hoàng Thiên lặng lẽ đi trên đường, chứng kiến cảnh tượng tang thương, người đói nằm co quắp ven đường, nhiều người bán mình chôn cha. Hắn chôn cất nhiều người, giúp họ tránh khỏi kiếp nạn bị dã thú ăn thịt.

Chiến tranh tàn khốc khiến bách tính lầm than. Hoàng Thiên lắc đầu thở dài, cảm thán:

"Hưng, bách tính khổ, vong bách tính khổ, thế đạo này, thối nát đến thế sao?"

Đột nhiên, một thanh niên tuấn tú, khí chất phi phàm đi ngang qua. Nghe Hoàng Thiên than thở, hắn tiến đến và nói:

"Đạo hữu, một câu nói cho thấy ngài đối với thế đạo rất có kiến giải. Không biết ta có thể mời ngài một ly không?"

Hoàng Thiên nhìn thanh niên tuấn tú, vận dụng vọng khí thuật để quan sát. Khí vận của thanh niên này mang màu hồng tương lai sẽ bá chủ một phương. Hoàng Thiên gật đầu đồng ý:

"Ta không có tiền, một nghèo hai trắng, nếu ngươi mời ta cũng không ngại!".

Hai người bước vào tửu lâu, đối ẩm một hồi. Thanh niên nhìn Hoàng Thiên, giới thiệu bản thân:

"Tại hạ Nam Cung Long, hôm nay vô tình đi ngang qua nơi đây, thấy đạo hữu đại tài, không biết có thể hay không mời đạo hữu vào phủ tại hạ làm khách? Ta sẽ lấy lễ đối đãi."

Nói xong, hắn đứng dậy cúi đầu chào Hoàng Thiên.

Hoàng Thiên không vội trả lời, mà thong thả nói:

"Ta là tu sĩ, pháp danh Ngọc Thiên Vương, đạo hiệu Lăn Lão Tử. Ta chỉ muốn vân du tứ hải, hôm nay thấy dân chúng lầm than mà lòng đau xót, nhìn thấy đâu đâu cũng xác chết bên đường mà lệ rơi."

Hắn quay người đi, nói tiếp:

"Chỉ là một đường này cũng vì túng thiếu không giúp được bách tinh, lòng ta day dứt. Bần đạo chỉ muốn cứu giúp dân chúng, tạo phúc bá tánh. đạo hữu nếu có thể cũng có thể giúp dân chúng một phen, cứu một mạng người hơn xây bảy tháp phù đồ."

Nói xong, Hoàng Thiên lắc lắc đầu, thở dài.

Nam Cung Long thấy vậy bà tay lật một cái từ nhẫn trữ vật lấy ra một túi tiền ra đưa cho Hoàng Thiên, trịnh trọng nói:

"Đạo hữu lòng dạ từ bi ái mộ thương sinh, ta Nam Cung thế gia nguyện ra một phần lực."

Sau đó, hắn nói tiếp:

"Tại hạ có việc phải đi trước, đạo trưởng từ từ dùng."

Nam Cung Long chắp tay chào Hoàng Thiên và dời đi.

Hoàng Thiên cũng đứng dậy, tiếp tục lên đường. Trong lòng hắn suy nghĩ:

"Nam Cung thế gia sẽ tạo phản. Nam Cung Long đây là đang chiêu mộ nhân tài cùng với kỳ nhân dị sĩ."

Hoàng Thiên trầm tư một hồi, quyết định đi Lan Quế Phường.



Lan Quế Phường nổi tiếng với những kỹ nữ xinh đẹp, tài năng. Hoàng Thiên bước vào, Phường Chủ tiến đến hỏi:

"Đạo trưởng ngài nghe hát hay là muốn thổi tiêu?"

Hoàng Thiên nhìn Phường Chủ, một mỹ nhân với đường cong quyến rũ, chỗ cần lồi thì lồi nơi cần lõm thì lõm, mỉm cười đáp:

"Thổi tiêu thì miễn đi. Đường đường nam nhi tám thước lại đi thổi tiêu. Ta chỉ đến nghe hát. Cho ta một chỗ tối ít người, ta không muốn để người ta nói đạo sĩ đi câu lan."

Phường Chủ trong lòng khinh bỉ nhưng mặt ngoài vẫn tươi cười đáp:

"Không thành vấn đề."

"Trân Trân, ngươi đến dẫn vị đạo trưởng này lên lầu hai đến góc trong cùng."

Phường Chủ gọi một kỹ nữ tên Trân Trân đưa Hoàng Thiên đi. Bà ta tiếp tục chào mời khách hàng mới.

Trên lầu phòng chữ địa, Nam Cung Long đang ngồi chủ vị, bên trái là một võ tướng cao lớn, bên phải là một hiệp khách. Đối diện Nam Cung Long là vị thư sinh mà hắn vừa chiêu mộ.

Nam Cung Long lên tiếng:

"Điều tra thế nào rồi?"

Đột nhiên, một bóng người trong tối bước ra.

"Tham kiến chủ công!" - Một người mặc áo đen cung kính nói.

"Miễn lễ. Nói đi." - Nam Cung Long đáp.

Người áo đen cung kính báo cáo:

"Người này đột nhiên xuất hiện, hắn từ phương bắc đến, một đường đi cứu và chôn cất rất nhiều người."

Thư sinh chen vào:

"Chủ công, người này đích thị là một đạo sĩ, có thể giết."

Nam Cung Long trầm ngâm hỏi:

"Bây giờ hắn đang ở đâu làm gì?"

Áo đen cung kính ấp úng nói:

"Hắn dùng tiền của ngài đi câu lan chơi gái, hắn đang ở góc bên phải trong cùng."

Nam Cung Long nổi giận:

"Dám lừa lão tử tiền, ngươi ăn vào bao nhiêu ta cho ngươi nôn bấy nhiêu. Lừa lão tử tiền còn đi lầu xanh, muốn chết."

Khí cơ của hắn không tự chủ mà bộc phát ra, cảnh giới đã là Trúc Cơ trung kỳ.

"Trương Tùng, giết đi."

Nam Cung Long thì thầm:

"Kế hoạch làm phản không thể tiết lộ cho ai biết. Trừ khi có thêm thế lực tạo phản, không Nam Cung gia sẽ đứng mũi chịu sào."

Võ tướng tên Trương Tùng, mặt mày hung dữ, cao lớn uy mạnh, có tu vi luyện khí hậu kỳ, đứng lên khom người đáp:



"Thuộc hạ đi ngay."

Lúc này, Hoàng Thiên vẫn theo thói quen duy trì thần thức trong phạm vi một dặm. Hắn đang say sưa nghe hát thì cảm giác có sát khí tập trung vào hắn. Hoàng Thiên vội đứng lên, nói với một kỹ nữ đang rót trà:

"Cô nương, xin hỏi nhà xí ở đâu? Ta... ta uống trà này bụng khá đau!"

Kỹ nữ đáp:

"Ngài đi xuống lầu đi về hậu viên sẽ có!"

Nói xong, kỹ nữ lấy tay che miệng khúc khích cười.

Hoàng Thiên vội vàng đa tạ sau đó hắn đi xuống lầu, đi về phía sau. Hắn lặng lẽ bỏ trốn, cưỡi trâu chạy một mạch về tây.

Hắn đến một thôn trấn, thở dài:

"Nam Cung Long quả nhiên lợi hại."

Lòng người khó lường.

Hoàng Thiên cưỡi trâu vào Trấn An Bình.

Lúc Thiên Vương dời đi, hắn nói nếu có tin tức gì có thể đến đây bán, tìm thương nhân là sản nghiệp nhà hắn.

Ngọc Minh Lâu

Hoàng Thiên khuếch tán thần thức, hắn sợ gặp phải đại lão ẩn cư nên chỉ ở phạm vi mười trượng. Hắn phát hiện trấn này có rất nhiều khí tức mạnh mẽ ẩn nấp.

Hoàng Thiên bước vào Lâu, đến gặp lâu chủ:

"Lâu chủ, ta muốn trọ một đêm, được chứ?"

Lâu chủ đáp:

"Được chứ, năm quan một đêm."

Hoàng Thiên nhìn Lâu chủ, cười nói:

"Lâu chủ rất biết làm ăn. Đây là mười quan, năm quan cho đêm nay, còn năm quan là ta mua tin tức."

Lâu chủ thấy vậy vui vẻ đáp:

"Đạo trưởng quả nhiên hào phóng, ta sẽ nói cho ngài biết một tin tức hay. Có một người ẩn cư trong Thái hư tiểu trúc, cách đây mười dặm về hướng tây. Người đó là một cao thủ, có thể giúp ngài."

Lão trượng nhận tiền, cười nói:

"Đạo trưởng, ta sẽ cho người dẫn đường cho ngài. Ngài đi theo người này."

Lão trượng gọi một người hầu:

"Đi theo đạo trưởng này, dẫn hắn ta đến Thái hư tiểu trúc."

Người hầu cúi đầu cung kính đáp:

"Thuộc hạ tuân lệnh."

Hoàng Thiên đi theo người hầu, rời khỏi Ngọc Minh Lâu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.