Chỉ là Chiêm Chiêm vẫn mãi chưa tỉnh.
Ban đêm đứa nhỏ lên cơn sốt nhẹ, mơ mơ màng màng, nước mắt chảy ra nóng hôi hổi, giọt nước chỉ chốc lát sau đã bị cơn ho khan lắc rơi xuống dưới gối.
Nó nói mê sảng chốc chốc thì gọi sư huynh, chốc chốc lại gọi cha mẹ, bàn tay nhỏ không ngừng vươn chăn như muốn bắt lấy thứ gì đó, mãi cho đến khi Đàm Liễu đưa chính bàn tay mình cho nó. Lúc này lòng bàn tay Chiêu Chiêu không lạnh mà nóng vô cùng. Đàm Liễu nhìn mặt mày của nhóc con, trong lòng quanh quẩn một tia quen thuộc rồi lại xa lạ nhu hòa.
Quái Y hết sờ trán Chiêm Chiêm rồi vươn tay muốn bóp mặt đứa nhỏ, song lại bị Đàm Liễu kinh hãi ngăn lại, hỏi thế này là vì sao.
Quái Y nói: "Không đánh thức thằng bé cũng đúng, ngươi có biết đứa trẻ này có mang thuốc trong người không? Ngươi có từng thấy nó uống thuốc bao giờ chưa?"
Đàm Liễu... Không biết.
Thật ra vốn dĩ cậu không quá quan tâm đến đứa nhỏ này.
Chiêm Chiêm giống như một khối bánh dính vậy, từ ngày đầu tiên đã bắt đầu dính chặt trên người cậu... Cho đến tận lúc bị mắc mưa, không dính được nữa mới tủi thân mà trượt dài trên mặt đất bẩn thỉu, còn hỏi: "Có thể nhặt đệ về được không, đệ còn có thể chịu được."
Đàm Liễu vén áo giơ cánh tay về phía Quái Y hỏi có thể lấy một chén máu của mình nữa không, cậu cũng có thể còn chịu đựng được.
Quái Y lại lắc đầu, sau đó lật ngược bình sứ hướng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dan/645637/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.