Vì cái thói mê phim Hàn quá độ của Chu Nhã Đan mà giờ cô đang ngồi uống nước với anh trong phòng của Vu Địch. Sao anh không để ý những người khác? Bao nhiêu người ngủ gật như vậy mà chỉ bắt mình cô vậy?
Cô chán nản nằm nhoài ra bàn uống nước, anh thì cặm cụi làm việc không quan tâm là mấy. Ngồi im không được bao lâu, y như rằng cô giở trò trốn thoát.
Chu Nhã Đan:" Giáo sư Vu! Em chưa dọn nhà!"
Vu Địch:" Chiều hôm qua đã lau 5 lần."
Anh khá lắm! Cô tiếp tục:" Em đói!"
Anh đâu dễ bị lừa:" Trước mặt em không phải hộp bánh sao?"
Cô tặc lưỡi, coi như anh giỏi đi! Cô lại bắt đầu nghịch ngợm, dưới đất bỗng có mấy tờ tài liệu cũ của Vu Địch, cô liền nhặt lên viết gì đó vào mặt trắng, gấp máy bay giấy phi, đáp xuống bàn anh. Giáo sư Vu gác bút mở ra, hai chữ rõ to đập vào mặt anh "Em chán."
Một lát sau anh phi máy bay lại cho cô, cô tò mò mở ra, dòng chữ phũ phàng đậm chất Vu Địch anh "Kệ em."
Cô cạn lời.
Loay hoay một lúc, chán quá mà ngủ gật luôn trên bàn. Anh ngẩng đầu, cô sinh viên anh mà để mắt hơn ai hết đã say ngủ từ hồi nào. Anh nhẹ nhàng bước tới, giáo sư Vu véo nhẹ mũi nhỏ, cái mặt xinh bỗng nhăn nhó một chút. Anh cười, đắp áo khoác lên cho Chu Nhã Đan, lẩm bẩm:" Em đã bao giờ thấy mình phiền phức chưa? Sao cái phiền phức của em lại thu hút tôi như vậy?"
_______________________
Hôm nay là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-dan-cua-giao-su/111768/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.