“Trừ bỏ chán ghét, ta còn có thể như thế nào. . . . . .”
Mộ Chi Kì ngồi ở ghế, thấp giọng nỉ non những lời này, khóe môi ẩn ẩn gợi lên một chút đùa cợt, đôi mắt nhàn nhạt một chút cô đơn.
Ngày đó, nàng ở trước mặt Tần Túy Nguyệt không khống chế được, thế nhưng nói ra sợ hãi trong lòng — chỉ có nàng biết được, không nên nói cho người khác hoảng sợ.
Thích Nhiếp Vô Tung một chút là chuyện thực tự nhiên, từ lần đầu tiên nhìn đến đại ca ca cách vách, nàng liền không dứt tầm mắt ra được, không chấp hắn lạnh lùng, cũng không quản hai nhà là cừu địch, nàng chính là yêu hắn.
Vì tuổi tác cách biệt hơi nhiều, nàng biết cái loại cảm giác này là động tâm , là thích, nhưng là. . . . . . Nàng không thể thích hắn, bởi vì nàng là “Thằng nhóc” .
Nhưng là, chỉ xem thì không phạm pháp đi?
Cho nên nàng vẫn là thích nhìn hắn, chỉ cần không tiếp xúc quá nhiều, nàng sẽ không còn quá yêu thích hắn, nàng biết chính mình vĩnh viễn chỉ có thể là nam nhi, chỉ có thể là Mộ thiếu gia.
Nhưng là, tình huống thay đổi, hắn phát hiện thân phận của nàng, thái độ lạnh lùng biến thành bá đạo xâm lược, như mãnh sư bất chấp điên cuồng đoạt lấy.
Nàng tức, nàng giận, nàng hoảng, hắn không nên như vậy, kia tuyệt không giống hắn lạnh lùng nàng vẫn biết.
Hắn còn đoạt lấy lòng của nàng nha! Nàng sao có thể nào khuất phục? Sao có thể thích? Sao có thể động tâm?
Cho nên nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/tieu-da-mieu-duoi-mong-lanh-su/44697/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.