Tháng mười ở London, lúc thì ánh nắng xán lạn, lúc thì mây đen ùn ùn kéo tới, mưa to tầm tã, lúc lại trời quang mưa tạnh, cầu vồng rực rỡ phía chân trời.
Thời tiết rất khó đoán trước.
Khai giảng được một tuần. Tiếu Trì còn có chút không quen. Vừa hưng phấn vì mới tới Anh quốc, vừa hạnh phúc ngọt ngào vì được đoàn tụ cùng Tề Úy, thoáng cái đã trải qua rất nhiều chuyện khiến cậu không thích ứng kịp, có chút lực bất tòng tâm.
Tề Úy biết Tiếu Trì mù đường, dạy cậu xem google map nửa ngày, còn dẫn cậu đi tàu điện ngầm mấy lần mới yên tâm để cậu một mình đến đại học I.
Kết quả mới ngày đầu tiên, Tiếu Trì đã lên nhầm tàu. Khi đi lên nhầm tàu, khi về xuống nhầm trạm, cậu có chút nhụt chí.
Cái đó vẫn chưa tính là gì.
Càng làm cậu bực mình hơn là khi bắt đầu đi học, Tiếu Trì có cảm giác lạc lõng.
Lớp của cậu có tổng cộng hai mươi mấy người. Toàn bộ đều là người tóc vàng mắt xanh, chỏ có ba người châu Á, một là nam sinh ở Hương Cảng, tên La Gia Hào, rất mập mạp, bộ dáng thành thật. Người thứ hai là một nữ sinh Nhật Bản, tên tiếng Anh là Jess.
Tuy rằng Tề Úy nói cậu phải giao tiếp nhiều với người Anh để rèn luyện phát âm và kỹ năng nghe. Nhưng Tiếu Trì sợ người lạ lắm.
Đại học I nổi tiếng với ngành kĩ thuật, xếp thứ ba trên toàn vương quốc Anh, tất nhiên các sinh viên trong trường đều rất giỏi.
Gia Hào là sinh viên chính quy của đại học I, cầm trong tay bằng hai bằng cử nhân công nghệ thông tin mà vẫn chưa thỏa mãn, tiếp tục học thêm thạc sĩ, muốn lấy thêm một bằng nữa. Còn Jess tốt nghiệp đại học Tokyo, tuy rằng phát âm tiếng Anh rất không được tự nhiên, nhưng nói cái gì cũng vô cùng cao siêu.
Tiếu Trì có chút nhụt chí.
Dù sao lúc ở trong nước cậu học ngành tâm lý học, thiên về lí luận là chính. Tuy rằng đến năm ba đại học, Tề Úy đã giúp cậu bổ sung thêm rất nhiều tri thức ở phương diện công nghệ thông tin này, nhưng chỉ là học thêm chút kiến thức về khoa học kỹ thuật ở nước ngoài để sau này xin nhập học.
Vì vậy luận văn tốt nghiệp năm tư của Tiếu Trì cũng theo hướng nghiên cứu công nghệ tâm lý.
Chỉ là khi thực sự bắt đầu học thạc sỹ, Tiếu Trì học được một tuần, xem bài thực hành lập trình nhóm hai người mà bắt đầu sợ hãi.
Mấy môn được chọn, giáo sư hầu như chỉ là giảng lí thuyết học thuật, còn lại đều là hoạt động thực hành. Khi còn ở trong nước, Tiếu Trì toàn dùng những ngôn ngữ lập trình khác với yêu cầu của giáo sư, kiến thức lí luận thì nửa vời, một đống chữ không hiểu cái gì, ngay cả thực hành nhóm cũng phải mất một giờ mới viết được vài chữ.
Thư viện ở đây cũng rất kì quái, toàn bộ tài liệu bài chuyên ngành đều có thể mượn, nhưng thời gian mượn chỉ có ba ngày, có loại tài liệu chỉ được mượn một đêm, không trả đúng hạn sẽ trực tiếp phạt tiền.
Danh sách tài liệu chuyên ngành cần tìm dài tới ba trang giấy A4.
Mọi chuyện diễn ra thật quá nhanh. Rõ ràng một tuần trước, mỗi ngày cậu đều chuẩn bị sandwich cho tổng công đại nhân ăn. Thoáng một cái, hôm nay cậu ở trên tàu điện ngầm còn phải mở điện thoại ra tra từ điển những gì học được trên lớp.
Lòng tin của Tiếu Trì tụt xuống đáy rồi.
Thậm chí tâm lí cậu bắt đầu bị khủng hoảng.
Hơn nữa… Hình như, có người theo dõi cậu…
Mỗi ngày về nhà, cậu vẫn làm cơm như thường lệ. Nhưng rất nhanh Tề Úy đã phát hiện ra Tiếu Trì cứ bồn chồn lo lắng điều gì đó, hỏi cậu chuyện học hành ở trường, Tiếu Trì chỉ nói đại khái là không quen, sau này sẽ tốt hơn.
Tề Úy thực ra cũng rất bận. Trước đây khi Tiếu Trì chưa tới, ngày nào anh cũng mười giờ tối mới về nhà.
Giờ Tiếu Trì ở đây, tổng công đại nhân biết về nhà có vợ nấu cơm ngon chờ đợi, vì vậy đúng sáu giờ rưỡi là có mặt cùng Tiếu Trì ăn tối, sau đó hai người ai về bàn nấy, tiếp tục bận rộn học hành.
Thứ sáu, Tề Úy nói muốn thứ bảy dẫn Tiếu Trì cùng đi liên hoan với bạn anh.
Năm ngoái Tề Úy ở trong kí túc xá quen biết thêm rất nhiều bạn mới, muốn cho cậu đi gặp cho biết mặt.
Khi đó, Tiếu Trì đang nhìn chằm chằm bài thực hành lập trình suốt mấy tiếng liền không làm được. Dù không biểu hiện ra mặt nhưng trong lòng vô cùng mất bình tĩnh. Mười hai giờ đêm thứ hai là deadline. Cần phải nộp bản trình tự thiết kế hoàn chỉnh, chậm một giây coi như trễ một ngày, muộn một ngày trừ 20% thành tích, trên 50 điểm mới đạt tiêu chuẩn. Môn này tổng cộng phải học mười giáo sư khác nhau, tổng công mười lần thực hành, một lần trượt là thi lại, hai lần trượt là không cần nhận học vị nữa.
Đây chính là quy tắc trong trường đại học top 3 Anh Quốc.
Đây là áp lực cực lớn mà Tiếu Trì phải đối mặt.
Quan trọng nhất là giờ trong đầu cậu một chữ cũng không có. Vậy mà Tề Úy còn gọi cậu đi liên hoan…
“Không đi. Ngày mai em tới phòng máy, máy tính của em không lập trình được.” Tiếu Trì miễn cưỡng mượn cớ từ chối. Cậu cầm theo bản nháp công thức tính toán của mình, viết viết vẽ vẽ nên phương án nghĩ ra. Phòng máy tính của trường mỗi ngày đều có tiến sĩ trực, cậu quyết định ngày mai phải tới đó chai mặt tìm một học tỷ hỏi bài chút. Dù tiếng Anh có kém cũng phải nói, không nộp được bài tập, không qua được môn là chết. Cuối tuần này có một bài thực hành phải nộp, ba tuần sau còn phải nộp báo cáo 2000 từ…
Mà lúc này Tề Úy cũng dời mắt khỏi đống số liệu trên máy tính, nhìn người đối diện.
Bàn học chính là cái bàn ăn rất lớn. Hai người ngồi hai bên đối diện, đều nhìn chằm chằm vào máy tính của mình. Đó là điều rất bình thường, thực giống với một năm trước. Chỉ là lúc đó hai người cách nhau những nửa địa cầu, còn hôm nay chỉ là hơn mười cm, cùng đối mặt với máy tính, cùng trải qua mỗi ngày.
“Vậy… anh cũng không đi, anh đến phòng máy với em.” Tề Úy biết trong lòng Tiếu Trì nhất định đang giấu chuyện gì đó không nói với anh.
Bởi vì Tiếu Trì lập tức đáp: “Ai nha, không cần, em đi một mình được rồi. Không có thẻ học sinh thì không vào được đâu, chỉ có thể chờ ở bên ngoài.”
Tiếu Trì cười nhạt, đêm khuya vắng lặng cũng không nghe ra tiếng.
Vì vậy đêm đó, tổng công đại nhân từ trước tới nay đều luôn chăm chú làm việc, giờ trong lòng không yên, tắt hết word và excel, đóng toàn bộ chương trình đang mở, chuyên tâm nhìn Tiếu Trì.
Còn cậu vẫn cúi đầu trầm tư suy nghĩ, càng không hề để ý tới tổng công đang nhìn mình…
Thứ bảy, Tề Úy cùng Tiếu Trì đều dậy sớm. Cậu ở nhà bếp làm điểm tâm và sandwich, Tề Úy dọn dẹp nhà cửa, đem quần áo của hai người đi giặt.
Tiếu Trì cầm sandwich và cặp sách đi học trước. Trước khi bước chân ra khỏi cửa còn bị Tề Úy kéo lại hôn vài cái, nhắn cậu buổi tối nhớ về sớm ăn cơm. Tiếu Trì gật đầu, căn bản không để trong lòng.
Sinh viên đại học I tuyệt đối không phải loại bình thường. Cuối tuần ngày nghỉ, mới chín giờ sáng, phòng máy đã đầy người.
Vất vả lắm cậu mới tìm được một chỗ trống. Tiếu Trì đem những phương án hôm qua nghĩ ra thử nghiệm. Máy tính ở nhà không làm được cái này, cộng thêm phải đối mặt với Tề Úy, trong lòng cậu luôn bồn chồn không yên. Ở trường học, nghe thanh âm bàn phím đều đều, cậu có thể tập trung hơn.
Vì vậy sau khi Tiếu Trì bình tĩnh, cậu tự nhủ với mình vô số lần: tuyệt đối không được thất bại, tuyệt đối không được trượt, tuyệt đối không được mất học vị…
Cậu không nhớ ra rằng đây mới chỉ là sau khai giảng một tuần thôi. Vậy mà đã bị áp lực tới không thở nổi.
Bắt đầu làm việc.
Buổi trưa mười hai giờ, Tiếu Trì bị trục trặc trong trình tự thiết kế tới n lần tra tấn muốn tan vỡ, lại bị cái dạ dày lên án mà quay về hiện thực.
Cậu thấy thật khát, trong phòng máy thì không được ăn, chỉ có thể mang chai nước đi uống.
Tiếu Trì quay người lấy nước trong cặp, chợt nhận ra bình nước thật to cậu chuẩn bị đã biến thành một chai nước chanh cậu thích nhất. Còn có một hộp chocolate Ferrero Rocher cậu thích ăn nhất, gói trong giấy màu vàng kim…
Là Tề Úy đặt vào. Sáng sớm nay là Tề Úy cầm cặp tiễn cậu ra trạm tàu điện ngầm.
Trong lòng Tiếu Trì thực ấm áp, bao nhiều dằn vặt ủy khuất muốn khóc thoáng cái biến mất.
Cậu chợt nhớ lại những ngày mà Tề Úy cùng cậu chuẩn bị cho kì thi.
Ngày ấy, mặc kệ sách vở lí thuyết có khó đọc khó hiểu tới mức nào, dường như chỉ cần nhìn Tề Úy, chỉ cần biết rằng anh luôn ở bên cậu, thật giống như cậu có được thêm sức mạnh. Mọi chuyện rồi sẽ tốt lên, và tất cả rồi sẽ đâu vào đấy…
Chỉ cần có anh, người chưa từng thất bại… Không phải sợ, không cần phải sợ…
Tiếu Trì tự nhủ.
Cậu một hơi uống hơn nửa chai nước chanh, bóc viên chocolate ngọt ngào bổ sung thêm năng lượng.
Đột nhiên có người cướp mất viên kẹo của cậu.
“Này—— Dòng thứ 873 thiếu câu lệnh phản hồi.”
Một thanh âm vang lên.
Tiếu Trì quay đầu lại, giật mình kinh ngạc.
Là tên con lai kia, cái tên mấy ngày nay vẫn đi theo cậu… Sao anh ta lại…
“Hả…” Tiếu Trì cố gắng giả vờ bình tĩnh, nhưng trực giác nói cho cậu biết chuyện này không hề đơn giản.
Nhìn gần mới phát hiện, tên này còn đẹp hơn lúc nhìn từ xa. Khuôn mặt vô cùng hài hòa, mặc một chiếc áo khoác màu xám trông rất thanh lịch, cứ như là siêu sao điện ảnh.
“Là thành viên cao cấp của phòng thí nghiệm.” Người này rất không khách khí ăn viên chocolate, tay còn vươn tới kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh cậu.
Hai người dựa vào nhau thật gần. Tên kia một tay bóc kẹo, một tay di chuyển con chuột, nghiêng nửa người dán sát vào màn hình cũng như ghé vào người Tiếu Trì.
Tiếu Trì theo bản năng tránh né nhưng chỉ là thoáng qua thôi. Cậu không cho rằng đây là rất thân mật. Bởi vì chỗ này là nơi đông người, cảnh hai ba người tụ cùng một chỗ cùng làm bài tập thì đâu đâu chả có.
Những chi tiết rất nhỏ trong bản thiết kế, Tiếu Trì đã kiểm tra n lần mà vẫn không tìm ra, nhờ một người khác giúp đỡ cũng không phải là xấu.
“Ở đây không thể trực tiếp dùng công thức này, muốn làm cần phải hoàn thành câu lệnh…”
“Ở đoạn này phải tính lại một lần nữa, ngôn ngữ này không đúng…”
“Chỗ này thứ tự sai…”
“Khẩu lệnh này hợp sai rồi…”
…
Chỉ năm phút đồng hồ ngắn ngủi, những sai lầm khiến Tiếu Trì đau đầu suốt ba giờ đã triệt để biến mất.
Trình tự thông suốt.
Trong lòng Tiếu Trì vui như mở hội.
Nhưng người ngồi bên cạnh lại nói: “Giả thiết này không tệ, nhưng trình tự phép tính quá đơn giản, không có giá trị, không có khả năng.”
Chỉ một câu nói đã đẩy Tiếu Trì đang vui như muốn bay lên tống thẳng xuống địa ngục.
Cậu trừng mắt, lúc này mới dời mắt từ màn hình nhìn hộp chocolate mười sáu viên chỉ còn một, tức nghẹn nhìn dòng chữ trên biển tên của người kia ——- “Senior Research Assistant Matt Tong”. Ánh mắt cậu sáng lên.
“Là…của khoa…”
“Gọi Matt là được rồi, tôi là cấp dưới của trưởng khoa Tony.” Anh ta nhìn Tiếu Trì cười cười.
Không hiểu vì sao Tiếu Trì lại nghĩ, trong ánh mắt người này thật trong sáng, cái gì cũng không có, vậy mà có thể làm trợ lí, còn là trợ lý của giáo sư trưởng khoa Tony vô cùng kinh khủng? Anh ta tuổi chắc cũng không tới ba mươi, vậy mà đã làm trợ lý nghiên cứu cao cấp, trên cả tiến sĩ, tuyệt đối là siêu nhân.
Uổng công cậu còn tưởng anh ta là tên cuồng theo dõi.
Tiếu Trì cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Cậu chỉ đang làm bài thực hành thôi nha… Liệu cậu có bị đánh trượt không?
“Ha ha, cảm ơn, em là Tiếu Trì. Thầy cũng là người Trung Quốc sao? Tiếng Trung thật lưu loát.” Trong lòng Tiếu Trì than khổ, nhưng bên ngoài vẫn phải tỏ vẻ vô cùng biết ơn.
“Mẹ tôi là người Hoa, ba là người Anh. Lúc tôi bảy tuổi vẫn ở đó.” Matt nói xong, hỏi cũng không hỏi liền cầm lấy bản nháp của Tiếu Trì.
Rõ ràng trên mặt giấy đều là nét chữ như gà bới của Tiếu Trì gạch gạch xóa xóa, nhưng anh ta vẫn xem từng tờ một, còn nói: “Suy nghĩ của cậu quá đơn giản, mấy cái này còn cần có giá trị kĩ thuật.”
Tiếu Trì ngó đầu sang nhìn.
Tốt quá, đó là phép tính mà Tiếu Trì trăn trở nhất. Những cái kết cấu càng lớn, chi tiết bên trong càng nhiều, rất dễ mắc lỗi.
Lúc này có siêu nhân ra tay giúp đỡ, phải kiên trì bám theo!
“Cảm ơn thầy.”
“Không sao, cứ từ từ sẽ tiến bộ, tôi lúc nào cũng ở đây.” Thanh âm của Matt vang lên bên tai.
“A?” Tiếu Trì quay đầu lại.
Anh ta bình tĩnh mở máy vi tính bên cạnh, đăng nhập vào hệ thống, chỉ chỉ vào máy tính ý muốn nói là anh làm việc ở đây.
“Không hiểu gì cứ hỏi, trước tiên cứ tự mình thử đi đã.”
“A, không cần phiền tới thầy đâu, em tự mình làm là ok.”
“Không sao, tôi rảnh.”
Tiếu Trì cũng lười cười khách khí, tiếp tục tập trung vào máy tính.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]